Nghe xong, mẹ sáng mắt lên, bỏ cả việc làm quần áo đang dang dở, vui mừng chạy ra ngoài. Sau khi xong việc với mẹ, tẩu tẩu lại bảo ta: “Đừng đứng đó nữa, có tỷ muội nào thân thiết thì dẫn đến đây, chúng ta sẽ dạy họ thêu.”
10.
Sau một ngày mẹ ta đi tuyên truyền, cả làng đã xôn xao, người ta không ngừng lén nhìn vào sân nhà ta, nhiều người mà trước đây không qua lại cũng bắt đầu đến nhà tạo mối quan hệ.
Thu nhập hàng tháng vài trăm đồng, cũng đủ bằng tiền của nam nhân đi làm thuê kiếm được. Mẹ ta vui mừng khôn xiết, ngày nào cũng ngẩng cao đầu ra ngoài, nhanh chóng chọn được hai mươi bà dì chơi thân với mình, ta cũng mang về mười người bạn chơi.
Nhà lúc nào cũng bận rộn, ngay cả ca ca cũng bỏ sách xuống ra giúp đỡ quản lý sổ sách, lần này tẩu tẩu không ngăn huynh ấy, nàng nói rằng đời sống của người dân là bài học tốt nhất cho người học hành, điều này rất quan trọng cho ca ca sau này khi làm quan.
Khi mệt, ca ca còn lén xoa bóp vai cho tẩu tẩu, những bà dì đó đứng sau lưng cười và hỏi mẹ: “Hứa gia tẩu tử, Đại Lang thương nương tử như vậy, tẩu có ghen không?”
Mẹ biết đây là lời nói đùa, liền lớn tiếng gọi cha đến xoa bóp cho mình, miệng còn nói: “Ghen cái gì, ta cũng không phải không có chồng, vợ người nào vợ nấy thương, các bà ghen tỵ à, về gọi lão Lý nhà các bà đi.”
Cuối cùng, họ không có chuyện gì, lại khiến ca ca và tẩu tẩu đỏ mặt xấu hổ.
Trong làng vẫn có những lời đàm tiếu, vẫn là những người đó nói, nói bận rộn cuối cùng không được đồng nào, nói một tân nương trẻ từ đâu ra có thể làm ăn lớn như vậy với các cửa hàng trong thành.
Nhưng khi tiền hàng được trả về, những lời nói đó cũng biến mất. Các bà dì làm quần áo nhanh tay một tháng có thể làm 15 bộ, chậm tay cũng được 8 bộ, các tỷ muội của ta thêu hoa không quen tay lắm, hai ngày làm được một bộ, đợi quen tay rồi, một ngày một bộ cũng không thành vấn đề.
Một nữ tử làm quần áo một tháng có thể kiếm được tiền bằng nửa mẫu ruộng lúa, những gia đình không tham gia đều đỏ mắt, trứng gà cứ như vậy được đưa đến liên tục, chỉ mong mẹ ta cũng thuê họ.
Khi cha mẹ ta ra ngoài, mọi người đều khen ngợi, thậm chí có người còn gọi ta là tiểu thư. Ta sợ hãi chạy đi, mẹ ta thì rất vui, vẫy tay nhận họ vào, dù sao tháng này đơn hàng lại tăng gấp đôi.
Cuối cùng, ngay cả những người từng chế nhạo tẩu tẩu ta cũng bị gia đình mắng chửi và lên đường xin lỗi. Mẹ đối với họ lại không dễ dàng tha thứ, làm sao cũng không nhận lời, nói rằng họ phẩm hạnh không tốt.
Tẩu tẩu bảo ta đi khuyên mẹ, ta không vui nói: “Họ từng nói khó nghe như vậy, tại sao chúng ta phải để họ kiếm tiền?”
Tẩu tẩu lại nói, đa phần những người đó trong nhà sống không tốt, không đủ ăn nên mới dễ phát tiết cảm xúc, cũng không có tinh thần để học đạo lý.
Nàng nghiêm túc nói với ta: “Không dạy mà phạt là tàn nhẫn. Họ đã làm sai, chúng ta cho họ một cơ hội, cũng dùng hành động của bản thân để dạy họ đúng sai, nếu họ phạm sai lầm lần nữa, thì mới loại bỏ họ cũng không muộn.”
“Tiểu Hoà, khi cần quyết đoán thì quyết đoán, khi cần cảm thông thì cảm thông, đó mới là tác dụng quan trọng nhất của việc đọc sách hiểu lý lẽ.”
Ta bỗng nhớ đến câu “đạt tắc kiêm tế thiên hạ” trong sách, nghĩ rằng tẩu tẩy có lẽ là một người đạt được điều đó. Nhưng như nàng dạy, khi cần quyết đoán, nàng cũng rất dứt khoát.
11.
Xưởng của chúng ta ngày càng phát triển, tẩu tẩu thậm chí còn mua khung dệt và mời các thợ dệt có kinh nghiệm về dạy mọi người dệt vải.
Chất lượng vải tăng lên, giá bán quần áo cũng tăng lên 210 văn. Sau khi thu hồi vốn ban đầu, tẩu tẩu đã lập ra một chế độ tăng lương hoàn chỉnh, cứ ba tháng một lần sẽ tăng giá mỗi đơn hàng theo số lượng đơn đặt hàng.
Vào mùa bận rộn, nàng còn cho mọi người nghỉ phép theo từng đợt, nàng nói rằng đất đai là gốc rễ của nông dân, không thể bỏ được.
Nhưng dù vậy, vẫn có người không hài lòng. Có hai thợ thêu đã lén lút đến xưởng khác và còn sao chép các mẫu thêu mà tẩu tẩu dạy họ.
Những xưởng đó đều là những nơi nổi lên sau khi việc kinh doanh của nhà ta phát đạt. Mẹ lo lắng hỏi phải làm sao, nhưng tẩu tẩu chỉ lạnh mặt một chút rồi về phòng vẽ thêm một loạt mẫu mới.
Nàng nói rằng những người đó hoàn toàn không hiểu điều quý giá nhất của xưởng là gì, đó là kinh nghiệm của nàng khi nhìn những bộ quần áo đẹp nhất suốt mười năm, là thẩm mỹ hình thành sau khi nàng xem qua nhiều cuốn sách tranh, và là khả năng quản lý mà nàng đã thấm nhuần từ nhỏ.
Những điều này người khác không thể ăn cắp được. Những điều này tẩu tẩu đều nói riêng với ta, nàng luôn tận tâm dạy ta, dạy ta làm thế nào để có được tài năng của nàng.
Quả nhiên, không lâu sau, những xưởng đó gần như không còn ai tồn tại, hầu như không có xưởng nào kinh doanh lâu dài.
Trong khi đó, tẩu tẩu đã ký được khế ước với nhiều người mua lớn hơn từ tỉnh, và thợ dệt của chúng ta dần dần phủ khắp cả vùng.
Lần này, dù gia đình của hai thợ thêu có khóc lóc cầu xin thế nào, tẩu tẩu cũng không mềm lòng.
12.
Đọc thêm nhiều truyện hay tại TruyenBiz.NetDù bán hàng ngày càng nhiều, tiền bạc cũng nhiều theo, dù tẩu tẩu sau này đã nhường lợi cho người dân trong làng, lợi nhuận từ mỗi bộ quần áo cũng rất ít, nhưng với số lượng lớn, tiền vẫn đổ về nhà khiến cha mẹ ta choáng ngợp, thậm chí có chút hoang mang.
Tẩu tẩu đã kiểm tra sổ sách mấy ngày, rồi quyết định lấy ra hơn một nửa số tiền tiết kiệm của gia đình để sửa đường xây cầu, còn nhờ Điền tiên sinh đứng ra tổ chức xây dựng trường học.
Tất cả trẻ em trong làng, không phân biệt nam nữ, đều có thể học miễn phí trong năm năm. Những ai có năng khiếu còn được nàng giúp đưa lên học ở huyện hoặc tỉnh.
Những đứa trẻ không muốn học cũng có thể chọn học các nghề khác nhau theo sở thích, đảm bảo tương lai có thể nuôi sống gia đình, có cơm có thịt ăn.
Sau khi những việc này được hoàn thành, đã là năm thứ ba kể từ khi tẩu tẩu về nhà ta, và cuối cùng, ca ca ta cũng chuẩn bị lên đường để bắt đầu kỳ thi của mình.
Đúng vậy, ba năm qua, tẩu tẩu luôn giữ chân ca ca, không cho huynh ấy tham gia thi đồng sinh, chỉ muốn huynh ấy một mạch thi đỗ tiến sĩ.
Sau nhiều năm học hành, kết quả cuối cùng sắp được quyết định, nhưng cha mẹ ta lại không vui.
Ba năm rồi, tẩu tẩu vẫn chưa mang thai, vì vậy mẹ ta sốt ruột nên có một hôm đã lén theo dõi và phát hiện họ chưa từng động phòng, người thì ngủ giường, người thì ngủ ghế, chẳng bao giờ có con được.
Mẹ ta ban đầu không muốn nói với ta, nhưng bà cần một người giúp bà giải quyết vấn đề này, vì ngoài ca ca và tẩu tẩu ra, ta là người học nhiều nhất trong nhà.
Ta lật qua mấy quyển sách tạp, thực sự tìm thấy không ít, tối hôm đó đã băm nát mấy thứ như hành lá, lươn, thận dê, hải sâm rồi nấu thành một nồi súp. Khi ta đang hồi hộp chuẩn bị mang cho họ thì tẩu tẩu đến.
13.
Tẩu tẩu liếc nhìn nồi nước hầm một cái, rồi đưa cho ta một gói thuốc và nói: “Đã nấu rồi thì bỏ luôn cái này vào đi.”
Ta mở ra ngửi thử, thấy hơi tanh, liền không chắc chắn nhìn tẩu tẩu. Nàng cố giữ vẻ mặt nghiêm nghị: “Đây là bột mai rùa, y thư đều nói đây là thứ tốt, muội cứ yên tâm bỏ vào.”
Ca ca ta thương muội muội, dù món súp mờ mịt này được mang đến, huynh ấy cũng không nhíu mày mà ăn hết.
Còn ta, lo lắng lật từng trang y thư suốt đêm, mới biết rằng “bột mai rùa” chính là mai của con rùa. Thứ mà chúng ta nấu lên này còn có tên gọi thông dụng là Vương Bát Đại Thang Bổ.
Hiệu quả thì chắc là có hiệu quả, vì ngày hôm sau, ca ca ta trông ngờ nghệch cả ngày, đi trong sân cũng bị té, ăn cơm nhìn tẩu tẩu lại bị sặc ho kinh khủng, hai má đỏ ửng, nhìn tẩu tẩu một cái thì đỏ lên một chút.
Mẹ ta vui mừng nhét ngay cho tôi hai đồng, ta mở miệng, cuối cùng cũng không dám nói ra rằng thực ra tất cả đều là công lao của tẩu tẩu.
Mấy ngày sau, tẩu tẩu mới hơi ngượng ngùng hỏi ta có thấy nàng nhẹ dạ không. Ta thật thà nói: “Không thấy nhẹ dạ, chỉ là tò mò tại sao lại là ca ca không muốn, người ngốc cũng nhìn ra được huynh ấy rất thích tẩu mà.”
Tẩu tẩu cười khẽ: “Bởi vì chàng ấy đúng là đồ ngốc mà. Chàng ấy nghĩ rằng trong lòng ta còn giấu người khác, và người đó ở kinh thành. Chàng ấy muốn thay ta đến xem ta và người đó còn có thể có hy vọng nào không.”
Ta hồi hộp hỏi: “Vậy trong lòng tẩu còn người khác không?”
Nàng nhìn ta một cái với vẻ trách móc: “Tất nhiên là không. Khi ta chờ đợi suốt một tháng trong nhà giam mà không thấy chàng ấy đến chuộc, ta đã từ bỏ hết hy vọng.”
Có vẻ như đang nhớ lại chuyện gì không tốt, tẩu tẩu dừng lại một lúc rồi mới nói tiếp: “Khoảng thời gian đó là khoảng thời gian khó khăn nhất của ta. Đóng vai tiểu thư khuê các nhiều năm như thế, vừa vào nhà giam đã chẳng còn gì cả. Những lính canh kia tuy không dám ép buộc nhưng vẫn hay sờ mó, xung quanh thì ngày nào cũng có người cho rằng danh tiết đã mất mà tr//eo c//ổ t//ự t//ử. Họ nói đó là sự cứng cỏi, là không để gia đình phải nhục nhã.”
“Nhưng ta không cam lòng, cuộc đời ta còn dài, ta muốn người mà ta lớn lên cùng sẽ đưa ta đi. Cha ta đã dùng hết các mối quan hệ của ông, chỉ để cầu xin cho ta được ân xá và chuộc lại làm lương dân.”
“Ta mỗi ngày khắc một vạch trên tường, từng ngày chờ đợi người đã hứa sẽ đến. Nhưng hắn không đến. Vào ngày cuối cùng của thời hạn chuộc, ta nhận được một mẩu giấy, trên đó viết rằng, ‘không trong sạch, không xứng làm vợ’.”
Tẩu tẩu nhắm mắt lại: “Đó là người đó viết, c//ắt đ//ứt hy vọng cuối cùng của ta. Nhưng khi ta định tr//eo cổ bằng dây thắt lưng, thì ca ca muội đến.”
“Bọn ta đã ở bên nhau ba ngày, chàng ấy không hỏi một câu về những gì ta đã trải qua trong ngục, chỉ tận tâm chăm sóc ta, không hề có một chút hành động vượt quá giới hạn nào. Tình yêu và sự kính trọng nghe có vẻ xa vời, nhưng người thực sự yêu thương muội sẽ khiến muội cảm nhận được. Từ lúc đó, ta đã quyết định, người này ta phải nắm chặt suốt đời.”
Nàng nhìn t với nụ cười rạng rỡ: “Vì vậy, Tiểu Hòa, sau này muội cũng phải tìm được người như thế.”
Liên quan đến bản thân, ta xấu hổ gật đầu, liếc mắt nhìn thấy góc áo của ca ca ló ra ngoài cửa rồi quay người rời đi.
Tẩu tẩu cũng quay đầu nhìn về phía cửa, bất lực nói: “Muội nói xem, tên ngốc kia chắc chắn đã nghe thấy hết rồi.”
Hóa ra nàng cũng nhận ra ca ca ngốc của t đã đứng ở cửa suốt.
Để lại một bình luận
Bạn cần Đăng nhập để gửi bình luận.