Tôi không trả lời Cát Ngọc, mà là tìm dây sạc điện thoại, khởi động lại máy rồi vội vàng mở nhật ký cuộc gọi. Lướt đi lướt lại cũng không thấy có cuộc gọi mới nhất nào.
Quỷ gọi điện?
Tôi ngồi ở bên giường, cố gắng không nói chuyện với Cát Ngọc. Quỷ Băng dùng kịch độc xuyên tim nhạn làm tôi trọng thương, hiện tại cánh tay trái của tôi tuy rằng nhìn như không có bất kỳ vết thương nào, da thịt cũng rất trắng nõn, nhưng độc đã đi sâu đi vào tim.
Tôi không thể nhớ Cát Ngọc, không thể nhớ cha mẹ, thậm chí không thể nhớ bạn bè. Chỉ cần nghĩ đến, sẽ khiến tôi đau đến nỗi đầu đổ đầy mồ hôi.
Buổi chiều, tôi dựa theo địa chỉ mà Nhị gia cho để đi tìm hắn. Hắn sống ở vùng ngoại ô cùng với một đám người lao động nhập cư.
Khi tôi tìm được hắn, tôi nói: “Ngươi sống ở chỗ này chắc cũng không dễ dàng gì”.
Ai biết Nhị gia lại cười cợt, nói: “Đám người lao động bọn họ quanh năm tiếp xúc trực tiếp với ánh sáng mặt trời, dương khí thịnh vượng, sống ở đây là an toàn nhất”.
Cao nhân là gì? Rất đơn giản, cao nhân chính là cùng với người bình thường không giống nhau, vì lẽ đó bọn họ là cao nhân.
Nhị gia rửa mặt, theo tôi ra khỏi nhà, đến bên ngoài hỏi tôi: “Tìm ta làm gì?”
Tôi nói với Nhị gia chuyện vừa xảy ra, ai biết Nhị gia khuôn mặt đang vui vẻ bỗng nắm chặt nắm đấm nói: “Ta còn không thèm đi tìm bọn họ, bọn họ còn không hết hy vọng lại tìm tới ngươi! Đêm nay ngươi tới đó trước, ta sẽ đến sau”.
Có câu nói này của Nhị gia, tôi thấy yên tâm hơn rất nhiều. Đồng thời nghĩ thầm, chú trung niên công phu cao cường như vậy, nếu như cũng gọi hắn tới, vậy sẽ càng an toàn hơn.
“Đúng rồi, ngươi ở đây chờ ta một chút.” Nhị gia như là bỗng nhiên nhớ ra chuyện gì đó, xoay người trở lại trong phòng.
Sau mấy phút, Nhị gia đi ra, trong tay cầm theo một túi vải rách, đưa cho tôi, nói: “Bên trong có vài thứ là do ta thu thập được, đều có thể khắc quỷ. Những phương pháp ghi chép trong sách kia cũng không có gì nhiều để xem.
Đây thật đúng là như nhặt được bảo vật. Giống như một người sắp chết khát bỗng nhiên có một thùng nước suối ném tới, cùng với một câu nói: “Uống! Uống đến chết đi, không đủ còn có tiếp!”
Sau khi tạm biệt Nhị gia, tôi gọi điện thoại cho chú trung niên. Lần này tôi trực tiếp hỏi rõ ràng địa chỉ nhà hắn để đi tìm hắn, bởi vì tôi chưa từng đến nhà hắn.
Khi tới nhà chú trung niên, liền nhìn. Tôi vẫn không biết rằng hoá ra cái người này lại là Cao phú soái a.
Căn hộ của cái tên này rộng ít nhất 180m2, giấy tường được bọc trong phòng y như cung điện vậy.
Tôi nói: “Đại thúc, trong nhà chú có nhiều tiền như vậy?”
Hắn biểu hiện ảm đạm, nói: “Trước đây ta từng là chủ tịch của một xí nghiệp”.
Tôi đem chuyện quỷ gọi điện nói cho chú trung niên, hắn gật gù nói: “Đêm nay ta với cậu cùng đi. Còn một điều, cậu quá yếu, dành chút thời gian đi tập thể hình đi, rồi ra sẽ dạy cho cậu công phu chiến đấu”.
Tôi nhớ tới khi còn bé từng xem qua phim Thiếu Lâm Tự của Lý Liên Kiệt. Khi đó mỗi ngày xem xong một tập phim, tôi liền đi theo cha ồn ào nói muốn đi Thiếu Lâm Tự học võ.
Mỗi một cậu bé đều có một giấc mơ võ hiệp, mỗi một người đàn ông đều có một trái tim anh hùng. Và tôi cũng không phải ngoại lệ.
“Được đó. Ngươi nếu như chú dạy tôi thì càng tốt.” Trước khi rời đi, chú trung niên tặng cho tôi một cây đao nhỏ, cây đao này rất ngắn, nói đúng ra chỉ có thể coi là một con dao nhỏ.
Hắn nói: “Những năm trước đây ta thường ra ngoài du lịch. Có một lần cùng một đám bạn hàng xóm đi Tây Tạng, có người buổi tối ồn ào nói muốn lên núi thám hiểm, kết quả, bọn ta bị lạc đường”.
Chú trung niên nói chuyện xưa nay không bao giờ vòng vo, luôn nói thẳng thắn ngắn gọn mà dễ hiểu. Vì lẽ đó tôi cũng không nói chen vào.
Đọc thêm nhiều truyện hay tại TruyenBiz.Net“Sau đó bọn ta ở sâu trong núi gặp được một căn nhà, không sai, chỉ vẻn vẹn một căn nhà, mà không phải một ngôi làng. Lúc đó đêm khuya bọn ta cũng đã lạnh cóng, liền đi gõ cửa nhà kia. Chủ nhân căn nhà là một ông lão lưng còng, dựa vào chế tạo binh khí mà sống, trong nhà của hắn treo đủ loại kiểu dáng đao Tây Tạng.”
Tôi gật đầy, vẫn không nói chen vào.
“Hắn cho bọn ta bát trà bơ, lại mang điểm tâm ra, vừa ăn vừa cùng bọn ta tán ngẫu. Cuối cùng mới biết, ông lão này hóa ra là người dân tộc Hán, tổ tiên của hắn cũng chế tạo binh khí để kiếm sống. Thời cách mạng văn hoá, hắn bị người dân trong thôn bắt, họ nói hắn giả thần giả quỷ, sau đó hắn liền trốn ở trên ngọn núi này, dựa vào chế tạo một ít đao Tây Tạng để kiếm sông, cũng không muốn trở lại thế tục nữa.”
Tôi thở dài, nói cũng đủ khổ.
Chú trung niên gật đầu, rót hai chén nước, nói tiếp: “Buổi tối hôm đó ta thấy ông lão sống rất nghèo khó, lại còn dùng lương thực trong nhà cứu tế bọn ta, tâm sinh cảm kích, trên người không còn nhiều tiền nhưng đưa hết cho hắn. Lúc gần đi, hắn kéo ta vào trong phòng, cho ta một cây đao, đồng thời cũng nói cho ta biết một bí mật của Trung Nguyên”.
Tôi giật mình một cái, nhanh chóng hỏi: “Bí mật gì?”
“Ông lão lưng còng đưa cây đao kia nhưng cũng không nói gì nhiều, hắn chỉ đưa cho ta cây đao này, còn bí mật, ta cũng không biết”.
“Lúc đó ta đã bắt đầu bị ác quỷ dằn vặt, chỉ có điều ta không biết, khi đó trên thân thể mơ hồ nổi lên một tầng trông giống một lớp da. Ông lão nói với ta rằng mấy năm sau ta sẽ trở nên người không ra người, quỷ không ra quỷ, sống không bằng chết. Lúc đó ta cũng không để ý, cho rằng hắn đang nói mê sảng, dù sao lớp da kia cũng không đau không ngứa.”
Nói đến chỗ này, không đợi chú trung niên nói tiếp, tôi liền vội vàng nói: “Bí mật Phạm Diễn thần thụ trên núi Long Hổ chính là do ông lão kia nói cho chú?!”
“Không sai, hắn nói sẽ có một ngày da thịt của ta thối rữa đến cực điểm, lúc đó có thể lựa chọn đi tới quan tài vách đá trong hang núi Long Hổ tìm kiếm Phạm Diễn thần thụ, có thể tái tạo thân thể. Vì vậy, ta liền lừa gạt cậu cùng Đao Như đi cùng, nhưng sự thật là ta không có ý định hại cậu.”
Cái này là sự thật, tôi biết chú trung niên đúng là không có ý định hại tôi, mục đích gì chính là vì muốn mượn linh hồn của tôi một chút. Cũng may là bát tự của tôi cứng, niềm tin vẫn tồn tại, nếu không có thể đã chết tại chỗ.
Có điều nói đến chỗ này, tôi lập tức nhớ tới Đao Như, liền nói: “Tôi nhớ rằng chú và Đao Như có thù oán đúng không?”
Chú trung niên nở nụ cười, nói: “Thực ra là cũng không có thù oán gì. Chỉ là có một lần ta lái xe suýt chút nữa đâm vào một cô gái, sợ hết hồn. Ta mới vừa xuống xe còn chưa kịp mở mồm, cô ta liền tát ta một cái, ta định thần nhìn lại, bị dọa một hồi, còn tưởng rằng đó là Cát Ngọc đã chết. Nhưng sau đó cũng xác định được cô ta cùng Cát Ngọc hoàn toàn không liên quan, liền cảm thấy người này rất sai”.
Nhưng tôi nghĩ thầm không đúng chứ? Chuyện nhỏ như vậy mà chú trung niên muốn gϊếŧ cô ta?
Tôi thấy tốt hơn là cởi mở và trung thực, liền nói với chú trung niên những nghi hoặc trong lòng, hỏi hắn tại sao muốn gϊếŧ chết Đao Như.
Hắn trả lời rất đơn giản: “Đao Như không rõ lai lịch, tướng mạo lại giống Cát Ngọc như đúc, chắc chắn là đến để lừa dối cậu. Dáng vẻ trước đây của Cát Ngọc ta cũng biết, tin tức Cát Ngọc đã sớm chết ta cũng biết, vì vậy cái người tên Đao Như này, nhất định là lừa gạt cậu. Cũng may là ta động thủ trước, gϊếŧ chết cô ta.”
Tôi thở dài nặng nề, trong lòng cảm thấy cực kỳ khó chịu.
Tin tưởng, hai từ rất đơn giản, nhưng ở trong nhân thế này, không ai học được. Nếu như lúc đó ba người chúng tôi tin tưởng lẫn nhau, không nghi ngờ lẫn nhau, có lẽ chúng tôi có thể hợp tác tốt với nhau. Nhưng chú trung niên lúc ở trên núi Long Hổ đã động sát cơ.
“Đúng rồi, cây đao này có chỗ nào đặc biệt?” Xoạch một tiếng, tôi rút cây đao ra, chỉ cảm thấy một trận gió lạnh thổi qua, lưỡi đao sắc bén này tuyệt đối có thể xuy mao đoạn phát (thổi một sợi tóc vào lưỡi đao là đứt)!
Chú trung niên lấy cây đao từ trong tay tôi, híp mắt nhìn chằm chằm lưỡi đao, một lát sau nói: “Ta cũng không biết nó có chỗ nào đặc biệt, ông lão lưng còng cũng không nói với ta, chỉ nói là ta hãy cố mang theo cây đao này, tương lai sẽ có tác dụng lớn.”
Tôi nói: ”Vậy thì không được, chú cứ giữ đi.”
“Không, hiện tại ta mơ hồ thấy cây đao này có thể chém quỷ, hoặc là khắc chế được quỷ. Mấy năm nay, ta ở bên ngoài gặp phải vô số oan hồn, nhưng không có bất kỳ oan hồn nào dám vào nhà ta, có thể chính là do cây đao này tọa trấn.”
Vừa nghe lời này, ta nói: Vậy tôi càng không thể giữ nó được, nếu lấy nó đi không phải chú sẽ gặp nguy hiểm sao?”
Chú trung niên cười ha ha nói: “Bây giờ ta còn có thể gặp nguy hiểm sao? Bọn họ nói tới con mắt quỷ kia, cậu mới là người mắt quỷ chọn, ta sẽ không gặp nguy hiểm, cây đao này cậu cầm đi.”
Lời này cũng có đạo lý, tôi liền chấp nhận.
Lúc gần đi, tôi hỏi chú trung niên: “Đúng rồi, trước kia chú nói chú đã đem tin nhắn phát cho một người trung gian, sau đó người trung gian này lại liên hệ với Đao Như. Người trung gian này chú vẫn chưa nói cho tôi là ai phải không? Bây giờ chú có thể nói được chưa?”
Để lại một bình luận
Bạn cần Đăng nhập để gửi bình luận.