Vai của Cửu Đầu Nha tựa như gốm sứ vậy, có một lỗ hổng, nhưng cũng không có máu tươi chảy ra.
Bác Hỉ nhỏ giọng nói: “Cứ tiếp tục đánh như vậy cũng không được, hai người bọn họ sớm muộn cũng bị dây dưa đến chết, mấy con rối này chính là cố ý mèo vờn chuột, trước tiên muốn đùa chơi chết con chuột”.
“Bác Hỉ, vậy bác mau mau động thủ a, phi ngân châm!”
Tuy rằng bác Hỉ chân bị què, nhưng một bộ công phu ngân châm tuyệt học mà bác Hải được kế thừa nhất định có thể giúp đỡ được việc.
Bác Hỉ híp mắt, suy nghĩ một chút nói: “Tiểu tử, phải cẩn thận người phụ nữ gảy tỳ bà kia, không động thủ mới là nguy hiểm nhất”.
Tôi ừ một tiếng, bác Hỉ đang muốn động thủ, chợt nghe xoạch một tiếng, tôi nhìn lại, ông lão đã cầm đao cắm vào bụng Tù Long, nhưng lúc rút đao ra, ngoại trừ bắn ra một chút đất vàng, Tù Long căn bản không có bất cứ thương tổn gì.
“Ha ha ha, nếu như ngươi cảm thấy chém ta một đao rất vui vẻ, ta không ngại để ngươi chém thêm mấy đao.” Tù Long ngẩng đầu lên trắng trợn không kiêng dè cười, cái tên mặt nạ bốn mắt này có vẻ rất kiêu ngạo.
Phạch một tiếng, ông lão thừa lúc hắn chưa sẵn sàng liền bắn ra một viên bi nhỏ, tốc độ quá nhanh tôi không thấy rõ, viên bi đó trông giống một hạt đậu nành.
Hạt đậu vàng này vừa vặn bắn trúng cằm của Tù Long, cái tên mặt nạ bốn mắt trong nháy mắt bị quật ngã xuống đất.
Lúc Tù Long bị mai phục, mọi người há hốc mồm. Ở bên trong mặt nạ bốn mắt màu trắng, vẫn còn có một chiếc mặt nạ màu đen!
Chiếc mặt nạ màu đen này có vẻ mặt rất phẫn nộ, râu tóc đều dựng, Tù Long cười nói: “300 năm trước ta không phải là đối thủ của ngươi, nhưng bây giờ, ngươi phải chết!”
Tôi nhớ tới lúc ở bên trong căn nhà cổ Dân quốc đã nhìn thấy bốn tấm mặt nạ, hiện tại thêm cả Nghịch Thiên thì vừa vặn có 4 con rối người!
Dường như mặt nạ màu đen Tù Long càng ngày càng bạo nộ, lúc giọt mưa rơi xuống lưỡi kiếm, trong nháy mắt hắn quét ngang một cái, xông thẳng tới.
Bác Hỉ cắn răng, thấp giọng quát lên: “Chính là lúc này!
Soạt!
Bác Hỉ hơi vung tay, một cây ngân châm dính đầy máu chó đen trong nháy mắt từ bên trong cổ tay hắn bay ra ngoài.
Ngân châm đâm thủng giọt mưa bay thẳng tới cổ Tù Long, trong nháy mắt điện quang loé lên, ngân châm đâm tới!
Tù Long cùng ông lão đánh ròng rã 20 phút, ông lão hầu như cũng sắp chịu không được nữa, sau khi ngân châm bắn trúng Tù Long, Tù Long đau hét lên một tiếng, ở bên trong y phục dạ hành hắn đang mặc, bắt đầu ào ào ào chảy ra một loạt đất vàng!
Đất vàng rất mỏng, giống như là đất sét được đào lên từ giếng khoan. Tù Long cắn răng một cái trực tiếp nhổ ngân châm ra, quay lại vọt tới chỗ bác Hỉ và tôi.
“Mẹ nó!” Hai chúng tôi quát to một tiếng, quay đầu liền chạy.
“Ai ai ai, cậu đừng chạy nhanh như vậy a, chân ta bị què!” Bác Hỉ vẫy tay với tôi, muốn quay lại kéo hắn chạy cùng.
Có điều không đợi Tù Long xông lại, ông lão liền quấn lấy hắn. Lần đánh này ông lão đã chiếm thế thượng phong, bởi vì trong ống tay áo, trong ống quần, cùng với cổ áo của Tù Long đang không ngừng chảy ra đất vàng.
Tù Long khẳng định là đã bị thương, Ngân châm của bác Hải tuy nhỏ, nhưng chuyên môn của nó là khắc chế người khác. Ông lão nhìn thấy thân thể Tù Long không ngừng chảy ra đất vàng, lúc này lại một lần nữa cắn ngón tay, đem máu tươi lau trên lưỡi đao, cùng Tù Long càng đánh càng mạnh.
Tìm đúng cơ hội, ông lão cầm đao bổ vào trán Tù Long. Chỉ nghe rầm một tiếng, Tù Long như thể bị rút mất xương, cả người xụi lơ lại.
Tù Long đã đi mất. Ở chỗ vừa nãy hắn đứng có một đống đất vàng, nhưng bên trên đống đất vàng lại có một bộ y phục dạ hành màu đen, cùng với một chiếc mặt nạ màu đen.
“Aiiii, lại để hắn chạy!” Ông lão thở dài một hơi, xong rồi lại cầm đao lên, cùng với chú trung niên hợp lực tấn công Cửu Đầu Nha.
Hai đánh một, vừa nãy nghịch thế trong nháy mắt chuyển thành ưu thế, đặc biệt trên lưỡi đao của ông lão có máu tươi, mỗi lần chém vào người Cửu Đầu Nha, đều sẽ chém đứt một mảng gốm sứ lớn.
Dần dần, mặt nạ màu xanh Cửu Đầu Nha như thể là một cỗ máy rò rỉ, bắt đầu không hoạt động.
Bác Hỉ nắm bắt cơ hội, lại phi một cái ngân châm dính máu chó đen đâm vào giữa ngực Cửu Đầu Nha.
Chú trung niên phi thân, một cước đá vào ngực Cửu Đầu Nha, rầm một tiếng, trên đất có một đống mảnh gốm sứ mảnh vỡ vụn, cùng với một bộ y phục dạ hành và một chiếc mặt nạ màu xanh, nhưng không thấy Cửu Đầu Nha đâu nữa.
“Linh hồn của cái tên này cũng bỏ chạy.” Ông lão thu hồi đao, nhìn lên mái hiên.
Đọc thêm nhiều truyện hay tại TruyenBiz.NetQuỷ Băng vẫn ngồi ở tại chỗ dương dương tự đắc, gảy tỳ bà đến nỗi quên hết tất cả, nhưng nghe nói làn điệu thập diện mai phục này cũng sắp kết thúc.
Ngay lúc tôi mới từ dưới mái hiên đi ra, khúc thanh dừng lại, Quỷ Băng giơ tay gảy dây đàn, tôi chỉ cảm thấy trước mắt lóe lên, vài đạo phi châm bay vọt tới.
Cẩn thận!” Ông lão quát to một tiếng, rút cây đao trong tay ra, lưỡi đao xoay tròn trên không trung ngăn cản mấy cây phi châm đang bay ngang, nhưng còn có một cái trong số đó bị đỡ trượt, liền đâm vào cánh tay trái của tôi.
Quỷ Băng ôm lấy tỳ bà, đứng dậy, cười duyên nói: ”Mắt quỷ chúng ta không chiếm được, nhưng các ngươi cũng đừng nghĩ sử dụng nó được”.
Dứt lời, cô ta ngẩng đầu ngửa mặt cười to ba tiếng, rồi ôm tỳ bà đạp lên nóc nhà trên mái hiên liên tục nhảy đi, càng đi càng xa, biến mất bên trong màn mưa .
Rầm một tiếng, tôi quỳ trên mặt đất, kéo tay áo lên, vừa nhìn, da dẻ chỗ khuỷu tay đã toàn bộ biến thành đen.
“Đừng nhúc nhích!” Ông lão xông đến, dùng dây thừng chói trặt nửa đoạn cánh tay bên trên của tôi, sau đó dùng đao mạnh mẽ gỡ cây phi châm màu đen khỏi da thịt tôi.
Cây phi châm được gỡ ra, còn có một vũng máu đen.
Tôi thấy đại não mình bắt đầu mê muội, trước mắt cũng dần dần biến thành màu đen. Chú trung niên đỡ tôi dậy, đoàn người một lần nữa trốn vào trong phòng tránh mưa.
Bác Hỉ bá chiếu đèn pin, ông lão nhìn chằm chằm vết thương của tôi hồi lâu, thở dài nói: “Khó rồi”.
Chú trung niên gật đầu nói: “Đúng là khó rồi, loại độc này đã thất truyền từ rất lâu”.
Bác Hỉ cũng nói theo: “Nhưng vẫn có một loại dược thảo có thể chữa lành được”.
Ba người bọn hắn mỗi người nói một câu, làm cho tôi càng rối loạn.
Ông lão cười hỏi: “Hai người các ngươi cũng có thể nhìn ra đây là độc gì?”
“Đừng thảo luận nó là độc gì nữa! Cuối cùng có cách gì để chữa trị thì các ngươi nói đi!” Cát Ngọc mắt rưng rưng, có chút cuống lên.
“Đơn giản, loại độc này gọi là xuyên tim nhạn. Trúng phải độc này, trong lòng sẽ không có tình thân, không có tình yêu, không có tình bạn. Đây là một loại chất độc tấn công tâm trí và đánh bại tâm lý của con người. Nó sẽ làm cho người trở thành một thứ tương tự như cương thi. Mục đích của con rối nữ kia chính là muốn cậu trở thành người không tim không phổi, không có bất cứ tình cảm gì, như vậy, cậu sẽ không kiểm soát được mắt quỷ nữa.” Bác Hỉ nói xong, liếc mắt nhìn ông lão.
Ông lão nói: “Có một dược thảo có thể chữa trị chất độc này, nhưng chỗ lấy nó chỉ có quỷ mới đến được, người không thể đến.
“Địa Ngục sao?” Tuy môi tôi rất tê, nhưng vẫn phải dùng sức hỏi một câu.
Chú trung niên lắc đầu nói: “Không quá cường điệu như vậy, đó là một thung lũng”.
Tôi gật đầu, nói: “Ừ, chỉ cần vẫn ở trên Trái Đất là tốt rồi. Cát Ngọc, anh muốn hỏi em một chuyện, em nói thật cho anh, được không?”
Cát Ngọc ôm tôi, mắt đỏ hoe ừ một tiếng.
“Cát Ngọc, em cùng với Hải Đường, đã quen nhau từ trước, đúng không?” Tôi nói rất nhỏ, hơi thở rất yếu, tôi cảm thấy rằng tôi không thể sử dụng được khí lực của mình.
Cát Ngọc rõ ràng rất sững sờ, nói: “Hải Đường? Em chỉ nghe qua Đao Như đã từng nói, nhưng cũng không quen biết”.
Tôi nói rằng bé gái đã từng giúp hai chúng tôi truyền vé xem phim cùng với cúc vạn thọ, cô ta chính là Hải Đường, ở trong trạch viện cổ chính là cô ta muốn gϊếŧ tôi.
Cát Ngọc buông cánh tay đang ôm tôi ra, nhìn chằm chằm tôi, mặt đầy vẻ sợ hãi, đầy vẻ khó tin.
“Cái gì? Cô ta chính là Hải Đường mà Đao Như từng nói? Em không biết, em chỉ biết rằng cô bé đó cũng là quỷ, lúc đó em đã nhờ cô bé đó đưa vé xem phim cho anh. Bé gái đó rất ngoan, thường gọi em là tỷ tỷ.”
Tôi thở dài, biết là Cát Ngọc cũng bị lừa, liền nói: “Ừ, anh tin em, anh vẫn luôn tin tưởng em”.
Mới vừa nói xong câu đó, tôi đột nhiên cảm giác thấy bắp đùi của mình như thể bị người nào đó đột nhiên véo lấy một miếng thịt, tôi đau đớn kêu một tiếng, suýt chút nữa ngất đi.
Ông lão đánh tôi một cái, quát lên: “Đừng nghĩ tới chuyện nam nữ tình trường!”
Tôi đau hít vào ngụm khí lạnh, ông lão nói: “Tuyệt đối đừng phát sinh cảm xúc ra nữa, ngươi bây giờ tự coi mình là một bộ cương thi đi được rồi! Việc này không nên chậm trễ, chúng ta mau chóng rời đi, tìm kiếm dược thảo”
Mới vừa đi ra khỏi căn phòng, trong đầu tôi xẹt qua một tia điện, đưa tay ngăn lại nói: “Trước tiên đừng đi! Còn một chuyện quan trọng chưa làm!”
Để lại một bình luận
Bạn cần Đăng nhập để gửi bình luận.