Skip to main content

Đăng nhập Đăng ký

ĐĂNG NHẬP

Quên mật khẩu

QUÊN MẬT KHẨU

ĐĂNG KÝ MỚI

Tên người dùng:
Mật khẩu:
Email:

Generic selectors
Exact matches only
Search in title
Search in content
Post Type Selectors
post
Đăng nhập Đăng ký

ĐĂNG NHẬP

Quên mật khẩu

QUÊN MẬT KHẨU

ĐĂNG KÝ MỚI

Tên người dùng:
Mật khẩu:
Email:
Trang chủ Đô Thị Chuyến Xe Bus Số 14 Chương 12: Chuột thắp hương mèo bái tiền

Chương 12: Chuột thắp hương mèo bái tiền

5:09 chiều – 27/10/2024
Lừa cản quỷ, chuột thắp hương, mèo bái tiên, không được, thôn này tạm thời không nên vào đi vào, chúng tôi nhất định phải làm rõ mả này chủ nhân là ai đến tột cùng là chết như thế nào. Không tìm hiểu thôn này tuyệt đối không vào được!

Ông ta nhận lấy điếu thuốc, tôi liền nói: “Ông ơi trước đây trong thông có cô gái nào tên là Cát Ngọc không ạ?”

“Có, đó là con gái của bà Phùng, cậu hỏi để làm gì?”

“Con tìm cô ấy có chút việc” Vừa dứt lời thì ông lão run run, suýt thì ngã ra đất.

“Mười mấy năm trước, con bé đã bị gϊếŧ chết rồi moi mất tim, làm sao mà cậu biết được chuyện này.” Ông lão run rẩy nhìn tôi.

Như bị 1 cơn chấn động vào đầu, Cát Ngọc thật sự đã mất rồi sao? Nếu vậy thì chẳng lẽ trong thời gian vừa qua tôi đã nhìn thấy quỷ. Hay có khi nào là có 2 Cát Ngọc? Một đã sớm qua đời, người còn lại thì đã cùng tôi đi xem phim và hôn tôi? Nhưng nếu vậy cũng không chính xác, vị đại thúc âu phục cũng đã nói về chứng minh của Cát Ngọc và nhận định là cô ấy đã chết rồi.

Tôi không thể tin trên đời này lại có 2 người giống nhau đến như vậy! Dù cho là có thì cũng không thể cùng tên cùng ngày tháng năm sinh và giống nhau như đúc đến vậy trừ khi là sinh đôi!.

Trong đầu tôi như xẹt qua 1 tia chớp liệu rằng có phải là sinh đôi hay không, chị gái mất rồi nên em gái thế thân.

“Ông ơi, nhà Cát Ngọc ở đâu ạ?”

“Mong cậu đừng tìm đến nữa, từ khi cô ấy chết, bà Phùng như người điên, buổi tối ra vườn trồng rau, ban ngày thì lại ngủ, cuộc sống cứ như của quỷ, lại có 1 thói quen không bình thường tí nào!”

Tôi hỏi: “Thói quen gì mà kì lạ vậy ạ?”

“Bà Phùng khi ăn cơm thì trên bàn nhất định sẽ phải có thêm 1 bát cơm không với 1 đôi đũa khác vừa ăn cơm vừa lải nhải như kiểu: ăn nhiều một chút,… còn gầm gầm gừ gừ đáng sợ lắm, không một ai dám nói chuyện với bà ấy cả”. Ông lão vừa nói vừa hoảng sợ nhìn về bốn phía sợ là có người nghe được.

Quay đầu lại nhìn đại thúc, ông ta cũng im lặng không nói nên tiếng, trong đầu cũng không biết đang suy nghĩ điều gì. Thấy ông lão kia sắp hút hết thuốc, tôi liền đưa thêm cho 1 điếu nữa rồi cùng đại thúc rời đi.

Ở trên đường, đại thúc nói: “Bà phùng thường xuyên ngủ ngày làm đêm, điều này chẳng phải dân quê thường có hay sao?”

Tôi gật đầu nói: “Có có những người trồng cây đào, cây nho sợ có người khác trộm nên bình thường sẻ đào đất để lều vải ở đấy mà ngủ hoặc thứ trông luôn.”

Đại thúc âu phục nói: “Hai chuyện này thật không giống nhau.”

Tôi ngẫm nghĩ lại đúng là mọi chuyện thật không bình thường, làm gì có loại rau nào quý đến nổi sợ người ta trộm vào buổi tối mà phải làm như vậy.

“vậy phải làm thế nào? Cái này tôi thực tâm hỏi. Bởi hiện tại tôi rất mơ hồ, với cảm giác là đại thúc đã đúng trong chuyện này. Trước đây, tôi nghe các cụ lão trong thôn kể chuyện rằng xưa nay những chuyện người và và quỷ yêu nhau đều không có kết quả tốt đẹp vì âm dương xa cách.

Cát Ngọc yêu tôi nhưng lại không thể đến đượ với tôi chỉ vì nàng là một linh hồn?

Đại thúc Âu Phục suy nghĩ nói: “Bà Phùng phải tới tối mới đi ra ngoài, vậy thì tối nay chúng ta đì tìm bà ta.”

Tôi hơi sợ hỏi: “Buổi tối có khi nào bị âm khí quấy phá hay không. Nơi đây đi lại giữa đêm khuya thế này liệu có an toàn?”

Ông ta có chút suy nghĩ và nói: “Không biết, tới lúc đó rồi hãy tính.”

Âu phục đại thúc nói như thể đánh đố. Đến ông ta cũng không thể biết được có gì đáng sợ có thể xảy ra, vậy khác nào lôi tôi vào chốn nguy hiểm để chịu trận chung.

Lúc này đây, bụng tôi trống trơn nên khá là đói bụng nhưng trong lòng rất nhớ Cát Ngọc, nhớ nhiều nhưng đã không còn bận tâm nhiều như trước. Chúng tôi đi ra ngoài ăn 1 bát phở rồi nghỉ ngơi trong chốc lát, tí nữa là quay lại thôn Tang Hòe.

Trời cũng đã bắt đầu tối, chúng tôi kiếm xe buýt để quay lại nhưng phải đi thêm bảy tám dặm nữa mới có. Thôn đúng là phát triển chậm quá rồi.

Trên đường đi, đại thúc liếc mắt hỏi 1 câu: “Cậu đã từng ngủ với nữ nhân nào chưa?”

Tôi sững người hỏi lại: “Ông hỏi làm gì, không lẽ có liên quan tới ông sao?”

“Không hề, tôi chỉ hỏi xem cậu có phải là người đồng tính hay không?”

Tôi nói: “Vậy thì yên tâm đi vì đêm nay chắc sẽ không xảy ra chuyện gì đâu”

Tôi cũng suy nghĩ, nếu như tối nay không xảy ra chuyện gì thì sao? 2 chúng tôi đi tới cửa thôn, nông thông trông không hề giống thành thị, đêm không có đèn đuốc gì sáng sủa, mọi người bây giờ đều đang ngủ cả rồi.

Đọc thêm nhiều truyện hay tại TruyenBiz.Net

Ở cửa thôn, vẫn cành cây khô trói con lừa trắng vẫn đứng yên một chỗ, vung đuôi 2 cái, mí mắt cụp xuống như thể là đã ngủ.

Đại thúc nhẹ giọng bảo:” Lừa già không còn phản ứng gì nữa, có lẽ âm khí đã vơi đi phần nào, chúng ta đi.”

Vừa dứt lời thì bên phía bắc cửa thông, trong bụi cỏ vang lên 1 âm thanh khá lớn, tôi cùng đại thúc âu phục ngẩn ra nhìn về phía bụi cỏ.

Bên trong bụi cỏ lay động đυ.ng đưa liên tục như là có một cái gì đó nhanh chóng chạy ra, tôi nhỏ giọng nói: “Không có rắn đấy chứ?”

“Không phải, rắn bò sẽ không đυ.ng vào đám cỏ dại”. “vừa dứt lời thì đột nhiên trong bụi cỏ xuất hiện mấy chục con chuột long xám to nhỏ chạy ra!

Đừng đầu là 1 con chuột thủ lĩn to như gàn bằng 1 con mèo, tôi kinh hãi nói: “Sao lại có 1 con chuột to như thế được ?”

Trước đây, tôi cũng từng công tác ở Quảng Châu, cũng đã từng chạm trán những con chuột to lớn, chính xác là vì thời tiết nóng bức thích hợp cho sự phát triển của các động vật sinh tồn.

Có thể ở thôn này có điều gì kì bí nên mới có thể khiến tôi thấy được 1 con chuột to bự như 1 con mèo, quỷ dị hơn là những con chuộc con cũng kết bè kết lũ hướng chạy ra ngoài thông, căn bẳn là chúng không thèm để ý đến chúng tôi.

Có câu nói là: Chuột chạy qua đường , người người gọi đánh. Con chuột vốn sợ người nhưng nay chúng không thèm chú ý đến chúng tôi mà tập trung đi ra khỏi thôn như thể rất vội vã, vậy là gì đó trong làng làm cho chúng sợ hơn chăng?

Tôi nhìn về phía đại thúc âu phục dò đoán ý, nhưng ông ta lắc đầu thể hiện mình cũng không biết gì nhiều hơn, đồng thời cũng nhỏ giọng nói: “Con chuột không sợ người, trong này hẳn là rất khác thường! Chúng ta nên đi xem thêm 1 chút.”

Đi về hướng những con chuột chạy đến, chúng tôi nhanh chón đi theo, chỉ thấy những con chuột lông xám to nhỏ, ngay đầu là con chuột to nhất dẫn dắt cả đoàn đi và chạy đến cái nơi vừa mới chôn cất người lúc nãy.

Những con chuột quay quanh phần gò đất ngôi mộ, chi sau đứng thẳng, chân trước để trước mặt, cuộn đuôi lại!

Đại thúc kia hoảng sợ nói: “Chuột thắp hương!”

“Đó là gì vậy Đại Thúc?”

Không đợi cho đại thúc âu phục kia đáp lời, thủ lĩnh của đàn chuộc dùng 2 chân trước của mình vuốt lấy chòm râu.

Theo lẽ bình thường thì chòm râu chuột sẽ hướng qua 2 bên nhưng con chuột này lại đem chòm râu của mình hướng lên trời trên mà vuốt.

Một màn quỷ dị khiến cho tôi phải rùng mình, tuy rằng ở nông thôn lớn lên nhưng việc thấy chuột thắp hương này tôi chưa từng thấy qua, cũng như chưa từng nghe tới và cũng không phải là truyền thuyết mà đây là sự thật.

Có thể thấy những con chuột kia, chân trước hướng về trên trời vuốt động chòm râu, tới tới lui lui lặp lại chín lần với tốc độ rất chậm, dáng vẻ cũng thành kính.

Khi nghi thức đã kết thúc đám chuột như ong võ tổ liền tản đi hết. Chúng tôi lần này mới cảm giác được chuột biết sợ người là quá bình thường, chuột không sợ người mới là kỳ lạ.

Đại thu1clam62 bầm nói: “Chôn người nơi đây là đã chết như thế nào?”

Tôi nói không biết, ông ta bảo có phải nhờ anh trả lời đâu.

Đứng lại trong chốc lát, chúng tôi định rời đi thì ngay cửa thông xuất hiện thêm 1 bóng mờ lớn hướng về phía ngôi mộ, nhìn lần nữa thì đây là 20 con mèo hoang!

Đủ loại hình dạng từ lớn tới nhỏ, từ mèo trắng đến mèo hoa như bầy ông vỡ tổ chạy đến.

Thủ lĩnh của chúng là 1 con màu xám đen lớn, thân hình to oành, lúc đầu nó nằm trên amt85 đất, thân nghiên về phía trước, 2 chân sau kéo thẳng, tôi cười nói :” Đém mèo này ăn no rững mỡ xong lại chạy đến đây lúc nửa đêm để duỗi người.”

Không cười nổi trước trò đùa của tôi, vẻ mặt nghiêm túc đại thúc nói: “Đấy là mèo đang bái tiên đấy!”

Mèo bái tiên?

Chứng kiến những con mèo hoang còn lại cũng làm theo như con mèo thủ lĩnh ra vẻ khinh thường không tin. Âu phục đại thúc nói: “Chúng nó đang nằm trên mặt đất, xem ra giống như duỗi người nhưng nếu cậu kết hợp động tác của chúng nó tưởng tượng là chúng đang đứng làm những động tác này thì sẽ như thế nào?”

Vừa nghĩ đến thì toàn thân lạnh toát, mồ hôi lạnh.

LỪa cản quỷ, chuột thấp hương, mèo bái tiên, không được thôn này có gì đó đáng sợ không nên vào, chúng tôi cần phải biết được mồ mả của người đang nằm ở dưới kia là ai, nếu vào thôn này không đúng cách chắc chắn sẽ gặp chuyện chẳng lành.

Quay lại Trà Đá Truyện Ma để mỗi ngày xem 1 tập của truyện nhé

Mã QR
Quét mã để đọc
trên điện thoại
Shopee nào
Bình luận

Để lại một bình luận