Sau hôm rời khỏi khách sạn, tôi lúc nào cũng mang theo bên mình 1 bó cúc vạn thọ để chờ tới ngày được gặp lại Cát Ngọc, lúc đó có thể tự tay tặng hoa cho nàng, nhưng hoa nhanh tàn nhanh héo, cho đến hôm nay thì biết rằng sẽ không thể gặp lại nàng nữa nên tôi liền đưa bó cúc vạn thọ cho bé gái và nói: “Giúp chú đưa bó hoa này cho Cát Ngọc được không? Dù chú muốn tận tay đưa cho cô ấy nhưng có lẽ cơ hội đó không còn nữa rồi.” Bé gái tỏ ra ngạc chiên sau đó gật đầu và xoay người rời đi. Khi lên xe, ông lão hỏi: “Cậu khóc?” Tôi lắc đầu nói: “Tôi khóc thì có liên quan gì đến ông chứ. “Ngay sau khi bắt đầu khởi động xe, ông lão liền tiến đến chỗ điều khiển và hờ hững nói: “Dù nói như thế nhưng cậu có nhận ra là cô ấy rất yêu cậu không?”
Tôi bàng hoàng quay đầu hỏi: “Tôi cũng không biết nữa… làm sao mà ông biết được chuyện này?” Ông trừng 2 mắt chỉ về phía trước nói: “Nhìn đường đi! Cẩn thận phía trước! Nói chuyện thôi có cần phải quay đầu lại làm gì? Cậu không biết được lí do vì sao cô ấy bỏ đi sao?” Tôi trả lời: “Vẫn không thể biết được, khi tôi thuê phòng khách sạn cho cô ấy thì cô ấy ngỏ ý muốn trao thân cho tôi nhưng tôi không đồng ý, sau đó cô ấy liền biến mất.” Ông lão bảo: “Đấy chính là vì cô ấy thực sự yêu cậu, nhưng cũng vì quá yêu nên mới muốn rời khỏi cậu, đơn giản là vì cô ấy có ẩn khuất trong lòng sợ sẽ làm tổn thương đến cậu.”
Hơi có chút bối rối trong lòng, tôi biết rằng tuổi đời của ông có phần vượt trội hơn tôi rất nhiều, nhưng những điều mà ông vừa nói quả thực khiến tôi không hiểu lắm, làm sao mà ông ấy lại có thể biết rõ như thế? Tôi truy hỏi thì ông lão đó mới nói một cậu “Biết bé gái kia tại sao không dám nhìn vào mặt tôi không?”
Tôi trả lời là do trên mặt ông có vệt máu trong kinh dị quá.
Ỗng lão đáo: “Nếu trên mặt tôi không có vệt máu thì cô bé đó cũng nửa lời không dám nhìn mặt tôi đâu”.
Vậy thì do dung mạo của ông quá đáng sợ chăng.
Không nói thêm gì, qua 2 trạm, ông lão tiếp lời: Được rồi, ta xuống xe lần này, tiểu tử nhà ngươi đã giúp ta nên phần ân tình này chắc chắn ta sẽ báo đáp, ta ở cụ thành phía đông thôn Thành Trung, nhớ kỹ nơi này vì sớm muộn gì ngươi cũng sẽ tới tìm ta mà cầu sự giúp đỡ.
Tôi gật đầu lia lịa nhưng trong lòng cũng không thật sự để ý lắm, trở về văn phòng tổng trạm, tôi nằm dài ở ký túc xá thật lâu mới có thể vào giấc ngủ, trong đầu ngập tràn hình ảnh của Cát Ngọc, tôi chợt nhận ra là tôi không thể nào quên được nàng ấy.
Ngay lúc này, bỗng điện thoại di động vang lên làm tôi có chút giật mình vì tưởng rằng là Cát Ngọc gọi đến nhưng thực thất đó là Đại Thúc Mặc âu Phục.
“Ngày mai đi theo tôi đến thôn Tang Hòe để có thể tìm thi thể Cát Ngọc”.
“Ừ Được.”
Về căn bản, tôi cũng không bàn thêm điều gì, trực tiếp đáp ứng vì tôi biết lần này tới thôn Tang Hòe cũng không thấy được thi thể của Cát Ngọc đâu vì cô ấy chưa chết, hơn nữa đã biến mất ở đâu đó thôi. Cho nên tôi đi theo đại thúc chính là để xem ông ta giở trò gì.
Giữa trưa thứ 2, Tôi xin phép Trần Vĩ nghỉ 2 ngày nói là có chút việc, Trần Vĩ nghe qua không chút khó khắn liền đồng ý.
Trên con đường tới nơi mà đại thúc đang chờ, tôi lần thứ 2 đi ngang qua cửa hàng hoa tươi, bên trong cửa hàng, bà chủ vừa nhìn thấy tôi liền nhiệt tình hô: “ Ô, cậu trai xinh đẹp, cửa hàng hôm nay vừa nhập về rất nhiều cúc vạn thọ rất đẹp đây.”
Tôi gật đầu, nói: “Tôi không mua.”
“Ôi tiểu tử này, tôi đã cố ý để cho cậu mà sao cậu lại kho6ngm ua? “ Bà chủ trên mặt có chút không vui.
“Tôi đã nói là không cần thì là không cần, bác bán cho người khác đi!” nói xong tôi sải bước đi luôn, mơ hồ nghe được bà chủ phía sau mắng chửi 1 câu: “ Trừ thằng ngốc như cậu ra thì làm gì còn ai muốn mua Cúc Vạn Thọ đây, đúng là thiệt hại lớn mà!”
Nếu như bà chửi tôi là thằng ngốc vì không chịu mua thì còn thông cảm được nhưng tôi có mua cơ mà?”
Dùng điện thoại tìm hiểu trên mạng, tôi được biết Cúc Vạn Thọ là biểu tượng ủa sự bi thương, li biệt và thất tình.
Cát Ngọc sao lại có thể thích loài hoa như thế này được? Cha8ng3l ẽ khi chúng tôi đi với nhau trên phố, cô ấy cơ bản đã được biệt số phận tương lai sẽ phải li biệt sao? Vì lẽ đó mà khi ở khách sạn mới có hành động sốt sắng như vậy? hai quai hàm tôi cứng đơ bỗng nhiên muốn khóc. Hồi còn đi học, tôi cũng đã từng thích thầm 1 cô gái đến ba năm nhưng không có đủ can đảm để thổ lộ, đến khi tốt nghiệp thì đã mất liên lạc rồi.
Đọc thêm nhiều truyện hay tại TruyenBiz.NetTôi đi tới noi mà đại thúc âu phục hẹn rồi cả 2 cùng lên xe hướng thẳng đến thông Tang Hòe.
Nằm cách nội thành mấy trăm dặm, đi qua cũng 2 cái thị trấn khác, lên xe buổi chiều đoán chừng phải đến tối mới đến nơi. Ở trên xe, tôi suy tư không ít, không nói chuyện gì cả, đại thúc âu phục quay qua hỏi: “Cậu đang có phiền muộn gì trong lòng sao?”
Ừ một tiếng, ông ta động viên tôi đừng sợ hãi, cứ xem như đây là một chuyến du lịch đi.
Ừ thêm 1 tiếng nữa xong tôi lại im lặng không nói gì. Ông ta chắc sẽ không thể biết được trong òng tôi đang nghĩ đến ai. Khi chúng tôi đến thôn Tang Hòa đã là 6 giờ chiều hơn, cả 2 đều khá đói bụng nhưng cái thôn này lại không có gì để ăn cả, tôi đi xung quanh quan sát mọi nơi. Thông không lớn , nhiều lắm cũng chỉ tầm 300 người. Vì mấy ngày trước trời mưa nên đường có chút lầy lội nhưng vẫn có thể đi được. Khi vừa bước vào thôn thì truyền đến 1 thứ tiếng vang trời, sau đó là tiếng khuya chiên gõ trống cùng với kèn Xona in ỏi.
“Chẳng lẽ trong thông có người chơi?” Đối với tôi thì việc này cũng khá quen thuộc bởi vì đó là phường Bát Âm.
Đại thúc âu phục gật đầu bảo: “Có thể lắm, trước tiên chúng ta không nên vào thôn không thì sẽ ám vận xui vào người.”
Về chuyện này tôi có được nghe các cụ trong thoi chia sẻ là khi đưa tang, người ngoài không nên tham dự vào mà nên đợi cho tang kết thúc rồi hãy ra khỏi nhà.
Chúng tôi đứng dưới 1 cái cây già khô đã mục nát nghiêm trọng nhưng không ai chặt cả, có 1 con lừa già cũng được trói vào cây, bên cnah5 có ít phân tươi, mùi xộc lên khiến cho chúng tôi phải đi tìm 1 điểm khác.
Trong thôn, tiếng khua chiêng gõ trống ngày 1 vang lớn hơn, chốc lát cả đội ngũ đưa tang đi ra ngoài. Dẫn đầu là 4 người nâng 1 chiếc đèn l*иg, trong đó có một người bị què. Đèn l*иg được làm từ giấy trắng. Thi thể sau khi đã được chôn cất thì bên cạnh phần mộ luôn cắm 1 cái đèn l*иg để hồn phách sau 7 ngày có thể thấy ánh đèn mà soi sáng đường về nhà. Việc nâng những chiếc đèn l*иg như vậy thường không may mắn và có rất ít người dám làm nhưng vì tiền công cao nên thường chỉ có những người lớn gan hoặc đàn ông độc thân mới đồng ý làm chuyện này.
Hồi trước thôn tôi cũng có 1 2 kẻ ngu nhưng thích đi nói người khác ngốc. Anh chàng này cũng biết cách làm việc biết tiêu tiền nhưng vì thích làm nâng đèn mà bị người ta nói ngu xi nhưng tôi lại không đồng ý, bởi vì anh ta có thứ mà người thường không có đó chính là thông minh. Sau 1 tiếng đồng hồ đầu tiên làm thử cái việc nâng đèn anh đã xem đây là cái nghề cái nghiệp của mình. Phàm nha xung quanh mười tám dặm hương không ai làm thì mỗi khi nhà có người chết anh ta liền đến lấy nâng đèn l*иg, tiện thì có thêm mấy suất cơm, mỗi ngày đều có tiền để thêm thịt ăn và thuốc hút, tháng ngày sống khá là đơn giản và thoải mái.
Trong đội ngũ đưa tang, có mười mấy thanh niên tráng kiệt nâng quan tài. Đứng bên cạnh là người nhà ở đằng cuối là người khua chiên gõ trống thổi kèn đám ma. Nhìn vào đội đưa tang, tội lại suy nghĩ về việc mình cũng mới mất bà nội. Trong lòng không khỏi bồi hồi khó chịu. Đại thúc Âu Phục mặt vẫn không hề thay đổi. Khi đội đưa tang vừa rời làng thì chúng tôi chuẩn bị tiến vào trong. Bất ngờ con lừa bên cạnh tự nhiên ngã lăn trên mặt đất. Nó không ngã từ từ mà đột nhiên ngã thẳng xuống dất, đầu rung lắc trên cơ thể, để lưng ma sát xuống mặt đất.
“Lừa bị ngứa lưng à?” Đại thúc âu phục với vẻ mặt khó hiểu hỏi tôi.
Tôi gật đầu nói: “ừ nó đang gãi ngứa!”
Đại thúc âu phu5ckho6ng đồng tình lắc đầu bảo: “Không! Đây không phải là do bị ngứa, nếu lừa gãi ngứa sẽ phải chậm rãi nằm xuống sau đó gãi ngứa, hơn nữa chỉ gãi xương cột sống của chính nó. Có lẽ đây là lừa cản quỷ!”
Lừa Cản quỷ? Thuở còn bé tôi thường nghe các bậc trưởng bối trong thôn nói rằng, lừa , dê, mèo, chó là động vật có linh tính và có thể nhìn thấy quỷ. Nhưng ông trời cũng rất công bằng, cho chúng khả năng nhìn thấy quỷ nhưng không để cho chúng nói được điều đó ra.
“Thôn này có âm khí rất nặng quấy phá, có lẽ chúng ta nên cẩn thận thì tốt hơn.” – Đại thúc âu phục nghiêm mặt nói.
Tôi nói: “Vậy có tiếp tục đi vào nữa hay không? “
“Trước thì vẫn phải là tìm đến nhà của Cát Ngọc đã.” Đại thúc nói xong liền nhanh chân đi về hướng cổng thôn.
Xa xa tôi thấy 1 ông lão đang đánh thuốc ngồi trước tấm phản. Đi tới nơi, tôi đưa cho ông ta điếu thuốc rồi cười hỏi: “ ông à tôi muốn hỏi ông về 1 người.”
Quay lại Trà Đá Truyện Ma để mỗi ngày xem 1 tập của truyện nhé
Để lại một bình luận
Bạn cần Đăng nhập để gửi bình luận.