Skip to main content

Đăng nhập Đăng ký

ĐĂNG NHẬP

Quên mật khẩu

QUÊN MẬT KHẨU

ĐĂNG KÝ MỚI

Tên người dùng:
Mật khẩu:
Email:

Generic selectors
Exact matches only
Search in title
Search in content
Post Type Selectors
post
Đăng nhập Đăng ký

ĐĂNG NHẬP

Quên mật khẩu

QUÊN MẬT KHẨU

ĐĂNG KÝ MỚI

Tên người dùng:
Mật khẩu:
Email:

Chương 7

2:25 chiều – 14/11/2024

“Chuyện thêu thùa này, nếu có chỗ nào chưa rõ, ngươi có thể hỏi ta. Dù ta không giỏi chơi tỳ bà bằng ngươi, nhưng thêu thùa thì chắc ngươi thua ta rồi.”

Nàng ngập ngừng nhìn ta, thấy ánh mắt chân thành của ta, cuối cùng mới lấy ra cái yếm thêu hình con hổ nhỏ từ sau lưng: “Chỗ này ta thêu không đẹp, chỉ cứ bị lệch.”

Ta nhận lấy, thêu lại vài mũi, khóa phần viền lại mượt mà ngay ngắn: “Trùng hợp thật, ngày trước ta cũng không biết khóa viền, phải đi hỏi mẹ ta, còn bị mắng một trận.”

“Như này là được.”

Ngô Hồng Tụ nhận lại món đồ không ngớt lời khen ngợi. Xuân Minh rất tinh ý, lựa ra những món đồ thêu tươi sáng trong đống quà tặng, khiến Ngô Hồng Tụ liên tục trầm trồ.

Cứ thế, chúng ta trò chuyện nhiều hơn.

“Chuyện con ngỗng chet hôm đó… xin lỗi ngươi.”

Ngô Hồng Tụ đầy vẻ hối lỗi: “Ta chỉ là không phục, muốn dọa ngươi một chút…”

“Ngươi không dọa được ta, nhưng lại dọa được kiệu phu.”

Ta không để tâm, cú sốc hôm đó chẳng thấm gì so với cú đá cửa kiệu của Triệu Vân Ngạn.

“Thuận ma ma dặn kỹ lắm, bảo không được ăn uống quá mức, phải đi lại nhiều, thai lớn người mẹ sẽ gặp nguy hiểm.”

“Muội muội ta do Thuận ma ma đỡ đẻ, nó nghịch ngợm lắm. Khi mẹ ta mang thai nó, bà rất vất vả, lúc nào cũng nôn. Còn khi mang thai ta, ta lại rất ngoan, không làm bà mệt, mẹ ta còn nói từ nhỏ ta đã biết hiếu thuận.”

Nghe ta nhắc đến mẹ, Ngô Hồng Tụ khẽ sững người, cúi đầu: “Làm mẹ… là như thế nào nhỉ?”

Câu hỏi ấy làm ta lúng túng.

“Cái này… phải nói sao nhỉ?”

Mẹ của ngươi, mẹ của ta, dường như mỗi người đều có một hình ảnh khác nhau về mẹ. Thấy ta ngạc nhiên, Ngô Hồng Tụ mới kể về thân thế của mình.

Nàng không phải tên là Ngô Hồng Tụ, “Hồng Tụ” chỉ là tên trong chốn phong trần. Nàng sinh ra đã không thấy mặt mẹ, lớn lên cùng một gánh hát Côn khúc.

Ở gánh hát, nàng học được cách chơi tì bà và cũng biết hát vài câu Côn khúc. Rồi đến năm mười hai tuổi, nàng được một lão địa chủ để mắt đến, chuộc thân về làm thiếp.

Sau đó, vào năm mất mùa, địa chủ bị giet bởi thổ phỉ, nàng trốn thoát xuống Giang Nam, sống nhờ vào đàn tì bà trong một quán trà.
Rồi nàng gặp Triệu Vân Ngạn trong bộ dạng giản dị, lúc hắn bị người ta làm khó dễ, nàng đã đỡ một nhát d//ao giúp hắn.

Còn những chuyện sau đó, chúng ta đều biết rõ. Triệu Vân Ngạn vì muốn nàng vui, đã bỏ cả ngàn vàng để xây nên Thính Tuyết Các.

Nói đến Thính Tuyết Các, không thể không nhắc đến cây tì bà của nàng. Móng đàn làm từ đồi mồi, miếng gảy đàn nạm vàng khảm ngọc chẳng có gì lạ.

Cả phấn cũng được trộn với kim tuyến, nói rằng khi có kim tuyến, âm sắc của đàn sẽ ấm và trầm hơn.

“Vậy, vậy cây tì bà này cũng là Hầu gia tặng ngươi sao?”

Xuân Minh trầm trồ: “Chỉ riêng lớp khảm xà cừ này đã đáng giá biết bao!”

“Không, cây này không phải hắn tặng ta.”

“Mọi thứ khác trong lầu này đều là của hắn, nhưng cây tì bà khảm xà cừ này thì không.”
Nói đến cây tì bà này, Ngô Hồng Tụ tràn đầy vẻ tự hào.

“Ngày đó, ông chủ quán trà cá cược với một đối thủ. Bên đối thủ mời một tay tì bà danh tiếng, nói rằng người này từng là nhạc sư trong cung đình, ai cũng không dám nhận thách đấu, chỉ có ta không sợ.”

“Nữ nhạc sư ấy đánh cược với ta, nếu nàng thua, nàng sẽ phải tặng ta cây tì bà khảm xà cừ được triều đình ban tặng.”

Xuân Minh nghe say mê, tròn xoe mắt hỏi: “Thế ngươi lấy gì đánh cược với nàng ta?”

“Nàng nói nếu ta thua, sẽ phải đưa đôi tay này cho nàng.”

“Ngươi không sợ thua sao? Như thế thì phải ch//ặt tay đấy…” Xuân Minh mặt mày tái nhợt.

“Nhưng các ngươi thấy rồi đấy, ta không thua, cây tì bà này giờ là của ta.”

Nàng kể rất nhiều chuyện, nào là đấu tì bà cứu người, kẻ phong lưu tiêu tán gia tài chỉ để mua một khúc nhạc của nàng, nhưng nàng không để mắt đến hắn, dù có tặng nhà vàng, nàng cũng chẳng chịu đàn.

Chúng ta nghe đến nỗi quên cả uống trà.
Ngô Hồng Tụ thấy trong mắt chúng ta ánh lên sự khâm phục chân thành, nàng vuốt bụng, thoáng chút tiếc nuối vì không thể đàn cho người tri âm nghe: “Tiếc là giờ bụng ta đã lớn, không tiện đàn cho các ngươi nghe.”

“Đợi sau khi ta ở cữ xong, nhất định sẽ tặng các ngươi một khúc <>.”

Tối muộn hơn, Triệu Vân Ngạn đến tìm ta. Câu đầu tiên của hắn khiến ta sững người.

“Đợi khi con của Hồng Tụ sinh ra, dù trai hay gái, đều sẽ nuôi ở phòng của nàng.”

Không đợi ta phản đối, hắn đã quyết định sẵn:
“Vài bà đỡ đã xem qua, nói là con trai, đây sẽ là trưởng tử của nhà họ Triệu, nhất định phải nuôi ở phòng của nàng.”

Ta suy nghĩ một chút: “Nhưng đứa bé của chúng ta cũng sắp sinh rồi, làm sao ta lo nổi cả hai?”

“Không sao, có sáu nhũ mẫu trong viện, nàng không cần lo gì cả.”

Triệu Vân Ngạn nắm lấy tay ta: “Trinh Nhi, nàng không hiểu đâu, đứa bé nhất định phải do nàng nuôi dạy mới tốt. Nàng là con gái của gia đình thanh quý, lại là thê tử chính danh của ta trong Triệu phủ, nàng đừng từ chối nữa. Mẹ cũng nói thế, đó mới là lễ nghĩa của nhà họ Triệu.”

Mặc dù bất kể con là đích hay thứ đều gọi chính thất là mẹ, nhưng không phải tất cả đều phải nuôi trong phòng chính thất.

“Vậy nếu là con gái thì sao?”

Con gái của Từ Vãn Ý, Niệm Vân, vẫn có thể được nuôi bên cạnh mẹ ruột của nàng.

Triệu Vân Ngạn trầm ngâm một lát: “Tất nhiên cũng sẽ là nàng nuôi.”

“Tại sao?”

Đọc thêm nhiều truyện hay tại TruyenBiz.Net

“Chẳng lẽ con gái của nhà họ Triệu lại đi học hát từ mẹ ruột nó sao?”

Ta bất chợt nhớ đến vẻ mặt đầy tự hào của Ngô Hồng Tụ khi nàng ôm cây tì bà, kể về việc những nhạc sư trong cung cũng không thể sánh với nàng, nói rằng nàng từng dùng một khúc nhạc làm tú bà rơi lệ, cứu được một cô gái nhà lành khỏi cảnh lầm than.

Người khác đều chắc chắn đó sẽ là một bé trai, nhưng nàng thật sự mong đó là một bé gái, để nàng có thể dạy con đàn tì bà, và biết đâu sau này con bé sẽ gặp được một người chồng như Triệu Vân Ngạn, người hiểu và trân trọng nàng, cũng là tri kỷ của nàng.

Ta không biết tại sao, nhưng bỗng nhiên cảm thấy thương xót cho Ngô Hồng Tụ ngây thơ ấy.

“Ngô muội muội sẽ đồng ý sao?”

Nàng sẽ không đồng ý.

“Nàng sẽ đồng ý mà.”

Triệu Vân Ngạn mỉm cười, đặt tay lên tay ta, ánh mắt tràn đầy sự dịu dàng: “Đợi khi con chúng ta ra đời, mọi việc quản lý gia đình, nuôi dạy con cái, đều phải nhờ vào Trinh Nhi rồi.”

12.

Ngày Ngô Hồng Tụ sinh nở cũng sắp đến gần, ta sợ làm nàng bất an khi sinh con, nên không dám nói rằng Triệu Vân Ngạn đã quyết định sẽ đưa con nàng về đây nuôi.

Trong lòng ta vẫn nuôi chút hy vọng, rằng sau khi đứa bé chào đời, Ngô Hồng Tụ và Triệu Vân Ngạn có thể bàn bạc kỹ hơn, chưa chắc không có cách giải quyết.

Huống chi, hiện giờ ta và Ngô Hồng Tụ vẫn coi như mối quan hệ khá tốt, Lan Trúc Hiên và Thính Tuyết Các cũng gần nhau, đứa bé dù có nuôi ở Lan Trúc Hiên, nàng vẫn có thể thường xuyên qua lại chỗ ta, thậm chí có thể ở lại lâu dài cũng không sao.

Ta không hề muốn c//ướp đi tình yêu của người khác, đứa trẻ tất nhiên được nuôi dưỡng bên cạnh mẹ ruột là tốt nhất.

Nhưng tin đồn vẫn bị rò rỉ ra ngoài.

Lúc tỳ nữ Ngọc Đường và Ngọc Vinh bên cạnh Từ Vãn Ý đến Thính Tuyết Các tặng lễ, họ vô tình để lộ thông tin. Tối hôm đó, ta gõ cửa phòng Ngô Hồng Tụ, nhưng không ai trả lời.

Nàng không muốn gặp ta, liệu nàng có nghĩ rằng chuyện c//ướp đi đứa con của nàng cũng là một phần âm mưu của ta không?

Thính Tuyết Các không thắp đèn, ba mặt giáp nước, cảnh vật tối tăm tựa như cảnh bị vây khốn tại tứ phía Sở ca của Hán vương Hạng Vũ.

“Hồng Tụ, ta thực sự muốn nói với ngươi một câu chân thành. Ta không muốn chuyện này xảy ra. Ngươi cũng biết ta sắp có con của mình, là một người mẹ, sao ta có thể nhẫn tâm c//ướp đi mạng sống tinh thần của một người mẹ khác.”

Bên kia cánh cửa là sự im lặng kéo dài.

“Ngươi đừng đau lòng, giờ đây ngươi sắp sinh con, sinh nở là việc đến quỷ môn quan một lần, điều quan trọng nhất là ngươi phải giữ bình tĩnh, không được tức giận. Nếu những lời chúng ta từng nói là chân tình, ngươi đã hứa sẽ đàn cho ta khúc Cao Sơn Lưu Thủy, thì Lan Trúc Hiên của ta cũng sẽ là nhà mẹ đẻ của ngươi.”

Ta thở dài, quay người định rời đi. Đột nhiên, nàng mở cửa, đôi mắt đỏ hoe vì khóc, trông như một đóa hoa anh túc bị mưa dập nát.

“Tỷ tỷ, ta phải làm sao đây…”

Ta an ủi nàng vài câu, rồi nghĩ đủ mọi chuyện vui vẻ để làm nàng phấn chấn lên.

Nói rằng nếu là con gái, nó sẽ lớn lên bên chúng ta, sau này sẽ biết đàn tì bà và thêu thùa, có thêm một người mẹ thương yêu nó. Sau này chúng ta cùng nhau tìm một người phu quân tốt cho nó, sẽ không để nó bị ai ức hiếp.

Nàng gục đầu vào đầu gối ta, ngủ thiếp đi, trên mặt vẫn còn vương nước mắt.

Rõ ràng đây là một người nữ nhân đáng lẽ phải tranh đấu với ta đến chet, ít ra cũng là người chẳng liên quan gì đến ta, nhưng nam nhân thường nói rằng nữ tử hay ghen ghét, thủ đoạn nham hiểm. Nếu không phải vì ghen tuông và thù hận, cớ gì phải đặt một nữ nhân bên cạnh?

Nhưng khi thấy nàng khóc, ta không ghen ghét, không khinh bỉ, cũng chẳng cảm thấy chút đắc ý của kẻ thắng cuộc.

Trong đêm hè tĩnh lặng, ngay cả tiếng côn trùng kêu cũng nghe rõ ràng. Lòng ta vừa lạnh vừa nặng trĩu.

Đêm hè ấy, không ai biết rằng, trong trái tim ta, một trận tuyết kéo dài vạn năm đã rơi vì nàng – người đã khóc mà thiếp đi.

Nửa tháng sau, Ngô Hồng Tụ hạ sinh. Dù rằng ngày trước đó, nàng còn mặt lạnh cãi nhau với Triệu Vân Ngạn.

Nhưng khi đối mặt với sự đau đớn và khổ sở lúc sinh nở, nàng không còn chút kiêu hãnh hay khí thế nào.

Mồ hôi đầm đìa trên trán, nàng sốt ruột ngóng nhìn ra ngoài, hy vọng qua cánh cửa tìm thấy bóng dáng của Triệu Vân Ngạn: “Vân Ngạn đâu rồi, chẳng lẽ hắn không thể ở bên ta sao?”

Triệu Vân Ngạn đang quỳ ở từ đường, cầu xin tổ tiên ban cho hắn một đứa con trai.

“Nam nhân không thể vào phòng sinh đâu,” Thuận ma ma nhẹ nhàng nắm tay nàng.

“Ma ma, ta… ta muốn Vân Ngạn ở đây với ta…” Ngô Hồng Tụ khóc nức nở: “Đau lắm, thật sự rất đau, ta nghĩ mình không chịu nổi nữa…”

“Con gái đừng sợ, nữ tử ai cũng phải trải qua chuyện này, ai cũng vượt qua cả thôi.”

Thuận ma ma trấn an: “Sinh con sẽ có rất nhiều m//áu, nam nhân mà thấy thì sẽ sợ đến ngất mất, người cố gắng chịu đựng một chút.”

Ta ở bên cạnh, lau mồ hôi cho nàng, nhìn Xuân Minh và Đông Tình vào ra không ngớt, mang nước nóng và khăn sạch: “Thuận ma ma ở đây rồi, ngươi đừng lo.”

“Muội muội ta cũng do Thuận ma ma đỡ đẻ, bà có nhiều kinh nghiệm, ngươi đừng sợ.”

Từ Vãn Ý mấy lần ghé mắt nhìn vào phòng sinh, nàng không muốn giúp đỡ, nhưng khi thấy vẻ đau đớn của Ngô Hồng Tụ, nàng lưỡng lự một lúc rồi cũng thò đầu vào, khẽ nói: “Muội muội, ngươi đừng kêu nữa, giữ lại chút sức đi.”

“Ta sinh Niệm Vân cũng thế, kêu đến kiệt sức, suýt nữa thì mất m//ạng.”

Ta từng nghĩ sinh con chỉ là việc trong chốc lát, đau một chút rồi sẽ sinh. Nhưng con của Ngô Hồng Tụ đã làm nàng đau đớn suốt gần một ngày.

Đứa bé chào đời vào giờ Tý, là một bé trai.
Đứa trẻ được nhanh chóng quấn lại và giao vào tay lão phu nhân, các nha đầu và tỳ nữ vây quanh cưng nựng nó.

Ngô Hồng Tụ lúc này đã không còn chút sức lực nào, nàng khó nhọc quay đầu, đầy hy vọng nhìn ta: “Tỷ tỷ, đứa trẻ có đẹp không? Nó giống ta nhiều hơn hay giống Vân Ngạn?”

… Không đẹp, nhìn giống như một con khỉ, nhăn nheo đỏ au.

… Vậy chắc giống Triệu Vân Ngạn rồi.

Mã QR
Quét mã để đọc
trên điện thoại
Shopee nào
Bình luận

Để lại một bình luận