Và anh ta đã bị nghiến nát hai bàn tay rồi.
Chuyện trùng hợp đến khó tin như vậy, có thể nào xảy ra không? Tôi vốn đã nghi ngờ từ lâu rồi, nhưng đến bây giờ tận mắt chứng kiến vụ tai nạn, tôi buộc phải nhìn Dạ Huyết bằng con mắt khác. Tôi thật sự rất rối, chứng cứ rành rành ra như vậy rồi, nhưng tôi vẫn không muốn tin Dạ Huyết lại vì tôi mà làm ra những việc như vậy.
[…]
Chúng tôi dừng lại trước một căn biệt thự lộng lẫy sang trọng. Tôi nhìn một lượt căn biệt thự này, cảm thấy có gì đó rất không bình thường.
Tôi biết Dạ Huyết rất giàu có, không chỉ là minh tinh nổi tiếng, anh ấy còn là thiếu gia nhà hào môn. Cha mẹ của anh ấy đã mất từ khi anh ấy mới mười lăm tuổi, để lại khối tài sản đồ sộ cho anh ấy thừa kế. Điều này nếu là fan ruột thì không ai không biết, còn tôi vì đóng phim chung với anh ấy, nghe mọi người tán gẫu nên mới biết.
Giàu có như vậy thì biệt thự của anh ấy rộng lớn hoành tráng cũng chẳng có gì phải ngạc nhiên, nhưng tôi cứ thấy kỳ lạ, tại sao nó lại được trang trí như một lễ đường tổ chức đám cưới thế này?
Tôi ngượng nghịu đi theo Dạ Huyết, dọc đường đi tất cả những người giúp việc nhìn thấy tôi đều lễ phép cúi chào. Tôi cũng lịch sự chào lại họ.
Mọi chuyện chẳng có gì đáng nói, nếu như không có một cô giúp việc lỡ miệng chào tôi là “cô chủ”.
Tôi tá hỏa giãy nảy lên:
“Không phải đâu, tôi chỉ là đồng nghiệp của Dạ Huyết thôi.”
Cô giúp việc nọ nghe vậy có vẻ sợ hãi, len lén quan sát nét mặt của Dạ Huyết. Nhưng anh ấy chẳng có vẻ gì gọi là tức giận cả, đã vậy còn lớn tiếng gọi quản gia đến.
“Quản gia, cô bé này làm việc cẩn thận tỉ mỉ, ông nhớ tăng lương cho cô ấy.”
Tất cả chúng tôi nghe vậy đều ngớ người, còn Dạ Huyết thì kéo tay tôi đưa đến một căn phòng trang trí rất đẹp mắt. Anh ấy nói đây là phòng chuẩn bị cho tôi.
Tôi giật nảy người, vội vã từ chối, nói mình lo lắng anh ấy có vấn đề sức khỏe, chỉ muốn ghé qua thăm một chút thôi. Tôi làm sao có thể mặt dày ăn ở nhà người ta như vậy được chứ?
Nghe tôi nói, Dạ Huyết lộ rõ biểu cảm thất vọng. Anh ấy im lặng một lúc, rồi mở miệng nói:
“Mấy hôm nay tôi không khỏe, nếu em có lòng như vậy, có thể ở lại chăm sóc tôi mấy ngày? Tôi hứa sau khi bình phục sẽ quay lại đóng phim.”
Anh ấy nói rất nhanh, tôi nghe mấy chữ “quay lại đóng phim”, bèn mở miệng nói “Được”.
Mãi đến khi nhận ra nụ cười tươi không khép được miệng của anh ấy, nghe anh ấy từ từ nhắc lại một lần nữa, tôi mới nhận ra mình lại miệng nhanh hơn não rồi.
Buổi tối, cô giúp việc khi nãy mang đến cho tôi một bộ váy. Tôi nhìn bộ váy lộng lẫy như váy cô dâu, có chút nghẹn lời.
Đọc thêm nhiều truyện hay tại TruyenBiz.Net“Tôi tự có quần áo của mình mà…”
“Cô chủ, cậu chủ nhất định bắt em phải mang cho cô mặc, nếu không cậu ấy sẽ phạt em mất…”
Tôi giật bắn người, vội nhìn ngó xung quanh xem có bị ai nhìn không.
“Tôi đã nói rồi, tôi không phải là cô chủ của em. Tôi thật sự chỉ có quan hệ đồng nghiệp với Dạ Huyết thôi!”
Cô giúp việc lắc đầu nguầy nguậy:
“Không đâu, kể từ khi em gọi cô là cô chủ, cậu chủ rất tín nhiệm em. Xin cô hãy mặc nó đi, nếu không em khó xử lắm.”
Tôi trước giờ không giỏi từ chối, nghe cô bé nhì nhèo năn nỉ, tôi cũng đành đồng ý. Tôi nghĩ bụng, mình cứ nhận lời cho có, rồi ở yên trong phòng, không bước ra ngoài thì làm sao Dạ Huyết biết tôi có mặc bộ váy này hay không.
Nhưng ý nghĩ đó vừa mới xẹt qua đầu, giọng nói lạnh lùng không có một chút độ ấm của Dạ Huyết đã vang lên bên tai tôi:
“Đã xong việc chưa? Tại sao lề mề quá vậy?”
Cô giúp việc sợ hãi trốn sau lưng tôi, miệng lí nhí:
“Cô chủ đang mặc rồi thưa cậu chủ…”
Vừa nói vừa lén véo lưng tôi một cái.
[…]
Sau khi thay bộ váy xong, tôi chờ cô bé giúp việc ra khỏi phòng, định bụng thay ngay bộ váy này ra, thì bất ngờ thấy một vài người giúp việc khiêng một bộ bàn ghế đi vào. Tôi trố mắt nhìn họ bày biện trang trí căn phòng này, chỉ chừng một lúc sau, căn phòng này đã biến thành một phòng tiệc, nến, đèn, hoa, rượu, … chẳng thiếu thứ gì.
Không ổn rồi.
Dạ Huyết đang làm cái gì vậy?
Tôi luống cuống chạy ra khỏi phòng, đúng lúc bắt gặp Dạ Huyết đi vào. Anh ấy cất giọng nói, nghe vừa êm tai vừa có gì đó mị hoặc:
“Em là khách quý, tôi chỉ muốn tiếp đãi em tử tế thôi…”
Tôi không hiểu sao thấy đầu ong ong, vội vịn tay vào bàn ngồi xuống ghế. Dạ Huyết rót rượu cho tôi, tôi vội xua tay từ chối. Bình thường tửu lượng của tôi rất khá, nhưng đầu đang đau như vậy, tôi không hồ đồ mà uống thêm.
Nhưng chẳng hiểu sao tay tôi lại như bị thứ gì đó điều khiển, ly rượu cứ thế được đưa lên miệng tôi, càng uống vào tôi càng thấy đầu đau như búa bổ.
Để lại một bình luận
Bạn cần Đăng nhập để gửi bình luận.