Skip to main content

Đăng nhập Đăng ký

ĐĂNG NHẬP

Quên mật khẩu

QUÊN MẬT KHẨU

ĐĂNG KÝ MỚI

Tên người dùng:
Mật khẩu:
Email:

Generic selectors
Exact matches only
Search in title
Search in content
Post Type Selectors
post
Đăng nhập Đăng ký

ĐĂNG NHẬP

Quên mật khẩu

QUÊN MẬT KHẨU

ĐĂNG KÝ MỚI

Tên người dùng:
Mật khẩu:
Email:

Chương 22

11:57 chiều – 19/11/2024

Và tất cả những chuyện đó đều trở thành sự thật.

Tôi thở hổn hển, cảnh tượng trong giấc mơ vừa nãy thật quá đáng sợ. Nhưng suy cho cùng tôi cũng chẳng biết người đàn ông đó là ai, anh ta chẳng có quan hệ gì với tôi cả. Nói tóm lại là tôi chẳng có lý do gì để giúp đỡ anh ta cả, có muốn giúp thì cũng chẳng biết anh ta đang ở đâu mà giúp.

Tôi cứ bồn chồn thấp thỏm như vậy một lúc lâu, đến khi gần đến nhà riêng của Dạ Huyết rồi, rốt cuộc tôi cũng không chịu nổi nữa.

Cái cảm giác biết trước một người sẽ gặp chuyện, mà lại trơ mắt để chuyện đó xảy ra, thật sự tôi không thể làm được. Tôi bảo tài xế dừng xe, rút điện thoại ra, gọi cho Dạ Huyết:

“Xin lỗi, em có chút việc, có lẽ sẽ đến muộn một chút.”

Tôi nói dứt lời, định bụng bảo tài xế quay lại bến tàu, trong lúc đó tôi sẽ cố gắng chợp mắt một chút, nhớ kĩ chỗ người đàn ông đó xảy ra tai nạn trong giấc mơ. Nhưng đáp lại tôi là giọng nói lạnh lùng không có một chút độ ấm của Dạ Huyết:

“Anh đã nhìn thấy em rồi, mau xuống xe, anh đưa em về.”

Tôi ngớ người, nhìn ra ngoài cửa xe, giật bắn người. Có một chiếc xe màu đen bí hiểm đang đỗ lù lù ở đó, song song với chiếc taxi tôi đang đi!

Tôi còn chưa kịp phản ứng gì thì cửa chiếc xe đó đã mở ra, một người đàn ông dáng người cao gầy, mặc đồ đen, bịt khẩu trang đen, kín mít từ đầu đến chân bước ra khỏi xe. Từ trên người anh ta toát ra một không khí âm u bí hiểm không khác gì chiếc xe của anh ta cả.

Tôi cảm thấy người này trông rất quen.

Anh ta sải bước về phía tôi, lạnh lùng gõ cửa kính. Tài xế taxi khó hiểu mở cửa kính:

“Anh có chuyện gì?”

Người nọ lạnh lùng ném vào trong xe một xấp tiền dày cộp, lạnh lùng mở miệng phun ra mấy chữ:

“Tiền taxi của cô ấy.”

Tôi cứ thế ngơ ngơ ngác ngác bị đưa ra khỏi xe. Cái thái độ bá đạo ngông cuồng này, cộng với giọng nói và dáng người quen thuộc này…

Tôi kinh ngạc hô lên: “Dạ Huyết…”

Đọc thêm nhiều truyện hay tại TruyenBiz.Net

Người nọ đưa tay lên miệng “suỵt” một cái, nhanh như cắt nhét tôi vào trong xe. Tôi nghĩ bụng, quả nhiên là người nổi tiếng có khác.

Tôi bị khí chất tổng tài lạnh lùng của Dạ Huyết thu hút, mải mê ngắm một hồi lâu mà quên mất mình đang định làm chuyện gì. Mãi một lúc sau tôi mới sực nhớ ra, tôi gấp gáp nói:

“Khoan đã, em có chuyện này rất gấp…”

Nhưng câu nói còn chưa kịp thoát ra hết khỏi miệng, tôi đã thấy một bóng người từ vỉa hè lao ra, ngay trước xe của Dạ Huyết. Anh ấy lập tức phanh gấp, sau đó tôi nghe thấy “ầm” một tiếng, người nọ đã nằm sõng soài trên đường, máu tươi chảy ra lênh láng. Thời gian mọi chuyện diễn ra chỉ tính bằng giây, Dạ Huyết cũng đã nhanh tay che mắt tôi lại, nhưng tôi vẫn kịp nhận ra khuôn mặt của người gặp tai nạn.

Chính là người đàn ông ngồi cạnh tôi trên tàu!

Đám đông nhanh chóng vây xung quanh, tôi sợ đến mặt cắt không còn một giọt máu. Vì Dạ Huyết phanh lại kịp nên người đàn ông nọ đã băng qua xe của anh ấy, và tông phải chiếc xe đi bên cạnh. Cho nên về tình về lý, Dạ Huyết chẳng liên quan gì đến vụ tai nạn này cả.

Tôi nhìn khuôn mặt anh ấy có vẻ lạnh lùng vô cảm, gấp đến giọng nói cũng run rẩy:

“Chúng ta… chúng ta qua xem thế nào…”

Đáp lại tôi, anh ấy chỉ thờ ơ đáp:

“Ghê rợn lắm, em không nên nhìn đâu.”

Anh ấy xuống xe nói gì đó với người lái chiếc xe đi bên cạnh, tôi dỏng tai lên nghe ngóng, hình như anh ấy nói sẽ lo tiền viện phí cho người đàn ông nọ. Còn tội gây tai nạn thì đương nhiên anh ấy không liên can rồi.

Dạ Huyết bàn bạc với người lái chiếc xe đó chỉ mất chưa đến một phút, người đó đã gật đầu lia lịa. Xong việc anh ấy quay vào trong xe, lái xe đưa tôi về nhà anh ấy, bình thản như chưa có chuyện gì xảy ra.

Tôi bắt đầu thấy lạnh toát sống lưng. Vụ tai nạn này nhìn qua có vẻ không liên quan gì đến Dạ Huyết, nhưng nếu nhìn từ góc độ của tôi, chắc chắn sẽ thấy mọi chuyện không đơn giản như vậy.

Tôi nghĩ mãi mà không hiểu, Dạ Huyết làm cách nào mà có thể căn đúng thời gian, phanh xe vừa vặn đúng lúc người đàn ông nọ lao ra? Trừ khi anh ấy có phản xạ cực nhanh nhạy, còn nếu không, chỉ còn một khả năng, đó là anh ấy đã biết trước người đàn ông nọ sẽ lao ra.

Tôi không tự chủ được nghĩ đến lời của Thủy Thần và Long Từ nói với tôi. Thủy Thần nói duyên tiền kiếp của tôi là Phong Dạ Huyết, còn Long Từ lại nói Phong Dạ Huyết của kiếp trước chính là minh tinh nổi tiếng Dạ Huyết của kiếp này.

Tôi xâu chuỗi lại những vụ việc trong quá khứ. Đại Minh và Tiểu Minh chơi trò bái đường với tôi, cả hai đều chết đuối. Lão già chồng Tiểu Dao giở trò đồi bại với tôi, cũng đã chết rồi. Còn người đàn ông nọ, có thể anh ta đã nhân lúc mọi người trên tàu không để ý, sàm sỡ sờ ngực tôi.

Mã QR
Quét mã để đọc
trên điện thoại
Shopee nào
Bình luận

Để lại một bình luận