“Xin lỗi, Tiểu Cửu, ta đã sai. Là ta vô dụng, là ta đã không bảo vệ được nàng.
“Khi còn nhỏ, ta không thể bảo vệ nàng, lớn lên rồi, ta vẫn không thể bảo vệ nàng.”
Ta quay đầu nhìn sang hướng khác:
“Ngươi đi đi, ta không muốn nhìn thấy ngươi.”
Tề Thiên Mộc lặng lẽ bước ra khỏi khoang xe.
Ta nhìn trần xe với đôi mắt khô khốc, mơ hồ nhìn chăm chăm vào nó.
Ta đã thoát khỏi cái chết, nhưng tiếp theo ta nên đi đâu? Cuộc sống tiếp theo ta phải làm sao?
Bên ngoài khoang xe, giọng của Tề Thiên Mộc vọng vào:
“Năm 10 tuổi, ta đã gặp một cô bé trên núi Bạch Vân. Cô ấy mặc quần áo rách rưới, trên người còn có mùi hôi khó chịu, nhưng cô ấy vô cùng dũng cảm, chỉ một nhát đã chém đứt đầu con rắn lớn. Cô ấy còn rất tháo vát, rửa rắn, nướng rắn rất nhanh nhẹn.
“Ta có chút sợ cô ấy, nhưng lại không thể kiềm chế được mà muốn đến gần cô ấy.
“Từ nhỏ ta đã ốm yếu, cha mẹ nâng niu ta như trân bảo, các ca ca cũng luôn che chở cho ta. Điều này khiến ta trở nên dựa dẫm vào người khác trong mọi việc.
“Ta kể lể với cô bé về những gì ta đã trải qua, cầu xin cô giúp ta tìm ngoại tổ phụ. Cô bé rất ghét bỏ, nhưng vẫn chia hết thức ăn cho ta, còn bản thân thì đi tìm quả dại để ăn. Cô ấy dạy ta cách trèo cây, dạy ta cách ngủ an toàn trên cây, dạy ta cách dùng dao để tự vệ.
“Cô ấy thật sự rất giỏi. Giỏi đến mức ta đã bắt đầu ngưỡng mộ cô ấy.
“Sự giỏi giang của cô ấy đã khiến ta nhận ra sự yếu đuối và bất tài của mình, khiến ta muốn thay đổi, muốn trở nên mạnh mẽ, để bản thân cũng có thể trở thành người bảo vệ cho người khác.
“Vì vậy, khi cô bé cầu xin ta đưa cô rời khỏi đó, đưa cô đến Vân Thành, ta không hề do dự mà đồng ý ngay.
“Dưới lớp quần áo rách rưới của cô bé là những vết thương tím bầm. Cô ấy chắc chắn đã sống rất khổ sở, mới có suy nghĩ muốn thoát khỏi nơi đó.
“Chúng ta đã hẹn gặp nhau dưới gốc cây cổ thụ khi mặt trời lặn. Nhưng ta chờ đến khi trăng mọc, cô ấy vẫn không đến.
“Ngoại tổ phụ của ta vội vàng muốn rời đi, vì thảo dược ông hái cần phải được dùng ngay. Ta đã khóc lóc, cầu xin ông đi tìm cô bé, ông đồng ý.
“Ta thấy cô bé bị xích trong một căn nhà đổ nát, một gã nam nhân hung ác đang đánh đập cô.
“Lần đầu tiên trong đời, ta đã vượt qua sự yếu đuối và sợ hãi, muốn liều mạng xông vào để giết chết gã nam nhân đó và cứu cô bé.
“Nhưng ngoại tổ phụ đã ngăn ta lại. Ông dùng ám khí đánh ngã gã nam nhân, tạo cơ hội cho cô bé phản công.
“Nhưng ông không để ta thấy kết quả, mà đưa ta đi ngay.
“Ngoại tổ phụ nói dân làng Gác La và bọn sơn tặc trên Tiểu Cô Sơn là một phe. Hàng ngày bọn chúng đều có người tuần tra trong làng. Nếu chúng ta còn chần chừ, e rằng sẽ không thể rời đi được.
“Ta hỏi ông tại sao lại bỏ mặc cô bé. Ông nói cô bé sẽ không chết, cô ấy mạnh lắm, sớm muộn gì cũng sẽ trở nên không gì có thể cản phá.
“Ông nói đúng, ta thật sự quá yếu. Sau đó vài năm, ta liên tục giằng co giữa sống và chết, đau đớn bệnh tật khiến ta nhiều lần muốn từ bỏ. Nhưng mỗi khi nghĩ đến điều đó, ta lại nhớ đến cô bé, nhớ rằng cô ấy vẫn đang chờ ta đưa cô rời khỏi nơi đó, cô ấy vẫn đang chờ ta cứu cô.
“Chính niềm tin này đã giúp ta vượt qua những lần cái chết đến rất gần.
“Khi ta 18 tuổi, ngoại tổ phụ nói rằng cuối cùng ta đã qua khỏi. Từ giờ về sau, chỉ cần chăm sóc tốt bản thân, sống đến già không thành vấn đề.
“Ta phấn khích tột độ, ngay lập tức từ biệt ông, đến Vân Thành. Ta muốn tìm cô bé mà ta luôn mong nhớ.
“Chỉ tiếc rằng, số phận của ta đã thay đổi, nhưng vận may thì vẫn quá kém. Trên đường từ Vân Thành đến Bạch Vân Sơn, ta bị cướp chặn đường. Ngựa và tiền bạc đều bị cướp lấy.
“Ta chỉ còn cách đi bộ. Khi đến chân Bạch Vân Sơn, ta đã mệt đến mức không bước nổi nữa.
“Ta cố leo lên một cây, nằm nghỉ trên đó. Rồi ta chứng kiến cô bé mà ta luôn mong chờ, một nhát chém bay đầu một tên cướp, nhanh gọn như khi chém đầu con rắn năm xưa.
“Cô bé chỉ huy một nhóm người, giết hết bọn cướp, rồi vác xác chúng vào Bạch Vân Sơn, ném xuống vực.
“Đúng như ngoại tổ phụ đã nói, cô bé đã trưởng thành, trở thành một nữ anh hùng không gì có thể cản phá.
“Điều này khiến ta vô cùng tự hào, nhưng cũng vô cùng khổ sở. Với một người yếu đuối như ta, không thể gánh vác hay làm nổi việc gì, e rằng ta không thể chịu nổi một nhát chém của cô ấy. Vậy, ta phải làm sao để cứu cô ấy đây? Cô ấy đã mạnh đến mức không cần ai cứu nữa rồi.
“Ta trốn trên cây cổ thụ nơi lần đầu gặp cô bé, nghĩ đủ mọi cách để tiếp cận cô, nhưng cuối cùng lại bị đói đến ngất xỉu. Vì ta không tìm được gì để ăn, thậm chí không bắt được một con cá nào trong suối.
“Ta vẫn vô dụng như 8 năm trước.
“Nàng nói xem, một kẻ vô dụng như ta, dù có sống đến già, thì còn có ý nghĩa gì?”
Khi nghe Tề Thiên Mộc nói lải nhải, trần xe dần biến mất khỏi tầm mắt ta.
Ta đưa tay lên lau mắt, nhưng lại phát hiện tay đầy nước.
Ta co người lại, vùi đầu vào cánh tay, mặc cho những giọt nước làm ướt tay áo của ta.
Những năm qua, ta lầm lũi tiến bước trong vực thẳm vô vọng, không có hy vọng, không có lối thoát, không có ai đồng hành. Chỉ có thể vô cảm mà bước từng bước về phía trước.
Vực thẳm quá đen tối, từng chút một kéo ta xuống, nhưng ta thậm chí không dám có cảm giác tuyệt vọng.
Ta sợ rằng nếu bản thân có một chút cảm xúc, ta sẽ rơi vào vực thẳm sâu thẳm, không thể cứu vãn.
Đọc thêm nhiều truyện hay tại TruyenBiz.NetHóa ra, ta không bị tất cả mọi người lãng quên. Trên thế gian này, vẫn có người luôn nhớ đến ta, nhớ đến việc phải cứu ta.
Ta không bước đi một mình, có người ở nơi xa luôn đồng hành cùng ta.
Đột nhiên, ta cảm thấy nhẹ nhõm.
Ta lau khô nước mắt trên mặt, lớn tiếng gọi:
“Tề Thiên Mộc, vào đây.”
18
Một lúc sau, Tề Thiên Mộc cúi người chui vào xe, lặng lẽ ngồi bên cạnh ta.
“Tại sao ngươi lại bỏ đi không lời từ biệt?”
“Ta nhận được tin rằng ngoại tổ phụ… không qua khỏi, gọi ta về để gặp lần cuối.
“Lúc đó, nàng không ở nhà, ta không tìm thấy nàng, đành để lại tờ giấy rồi rời đi.”
“Tại sao ngươi lại cuỗm hết tiền của ta?”
Tề Thiên Mộc xấu hổ cúi đầu:
“Ta không còn một xu dính túi.”
Cũng phải, khi đến đây hắn đã bị bọn cướp chặn đường.
“Ta nằm lâu quá đau lưng rồi, ngươi xoa lưng cho ta.”
Tề Thiên Mộc sững người trong giây lát, rồi vội vàng xoa bóp lưng cho ta.
“Ngươi có quan hệ gì với Đình Phong Các? Tại sao bọn họ giao ta cho ngươi?”
” Cổ Vận trà lâu là sản nghiệp của ngoại tổ phụ, ông đã để lại cho ta.
“Lúc đầu ta nghĩ đó chỉ là một quán trà, sau mới biết đó là một nơi không tầm thường.”
Mắt ta sáng lên.
Ta đã tiêu hết 15.000 lượng bạc của Ngô Việt Tú tại Đình Phong Các. Đó thực sự là một nơi kiếm tiền khủng khiếp.
“Vậy sau này ta có thể mặc vàng đeo ngọc, ăn sơn hào hải vị rồi đúng không?”
Tề Thiên Mộc cúi đầu đến mức gần như đụng vào người ta, lí nhí nói:
” Cổ Vận trà lâu đã bị hoàng huynh lấy đi rồi. Huynh ấy nói rằng nàng hại huynh ấy bị phụ hoàng mắng, lại còn bị cấm túc nửa năm, nên muốn ta bồi thường cho huynh ấy.”
Một cơn giận tức thời bốc lên trong đầu ta.
“Ngươi đã đưa cho hắn?”
Giọng Tề Thiên Mộc nhỏ như muỗi kêu:
“Ừ, ta đã đưa rồi.”
Ta bật ngồi dậy.
Rầm——
Trán ta đập vào cằm của Tề Thiên Mộc.
“Ngươi tránh ra.” Ta tức giận hất tay Tề Thiên Mộc khi hắn định xoa trán cho ta, rồi lục lọi khắp nơi tìm ngăn kéo bí mật trong khoang xe.
“Nàng tìm gì vậy?”
“Giấy và bút.”
Tề Thiên Mộc mở một ngăn kéo, lấy giấy và bút mực đưa cho ta.
Ta trải giấy lên bàn, bắt đầu viết nhanh như bay.
“Nàng đang viết gì vậy?”
“Ta đang viết thư cho Thái Tử Phi. Bảo với nàng ấy rằng Thái tử thích những nữ nhân ngực lớn, eo thon, da trắng như tuyết. Lần đó ta cứu ngươi trong cung, hắn nhìn chằm chằm vào nữ nhân kia, mắt lồi ra, suýt chút nữa thì chảy cả nước dãi.”
Tề Thiên Mộc kinh ngạc, mắt tròn xoe:
“Chuyện này… chuyện này… không hay đâu.”
“Ai bảo hắn cướp tiền của ta! Hừ! Cũng không chịu nghe ngóng xem, tiền của Tiết Cửu ta, không phải thứ dễ cướp đâu!”
Tề Thiên Mộc còn muốn ngăn ta gửi thư, nhưng đã bị ta, dù đang ốm yếu, đấm cho một trận.
(Hết)
Để lại một bình luận
Bạn cần Đăng nhập để gửi bình luận.