4.
Nụ cười trên mặt bố chợt cứng đờ. Ông đứng bật dậy, giơ tay định cho tôi một cái tá//t: “Cái đứa trẻ này sao con lại không hiểu chuyện như vậy?”
Mẹ kế miệng nói đừng đ//ánh, đừng đ//ánh, nhưng động tác ngăn cản lại chậm nửa nhịp.
Tôi ngẩng mặt lên, giận dữ nói: “Cái này không thể trách con được, con bị đau bụng nên không thể hoàn thành bài thi.”
Bố tôi lập tức khựng lại, bỏ tay xuống, vẻ mặt lo lắng: “Sao tự dưng lại đau bụng? Hiện tại con cảm thấy thế nào? Có muốn đến bệnh viện không?”
Không đ//ánh được tôi, mẹ kế và Tưởng Chiêu rất thất vọng. Tôi dịu giọng xuống: “Hiện tại không sao rồi, có lẽ vì đĩa quẩy sáng nay không được sạch sẽ.”
Bố tôi cau mày: “Đường tiêu hóa của con không tốt, không phải bố đã dặn con không được ăn đồ ăn ngoài hay sao?”
“Dì không làm bữa sáng, nên con ra ngoài mua đồ ăn. Lúc bố không ăn ở nhà, đều ăn như vậy. Bình thường cũng không có vấn đề gì.”
Sắc mặt của mẹ kế bỗng nhiên thay đổi, chuyện bà ta trước mặt một kiểu, sau lưng một kiểu đã diễn ra từ lâu rồi.
Trước đây tôi không hiểu nên đã ngu ngốc giấu giếm giúp bà ta.
Bố tôi nghiêm túc nhìn về phía mẹ kế: “Đây là cách em chăm sóc bọn trẻ sao?”
Mẹ kế mím môi, ấm ức nói: “Thỉnh thoảng em cũng trộm lười biếng một chút thôi, Tiểu Chiêu cũng thường xuyên ăn ở ngoài, cũng không thấy có vấn đề gì.”
Bố tôi tức giận: “Có thể giống nhau sao? Ngày còn bé, Chi Chi đã từng bị rối loạn tiêu hóa đến mức nằm viện suốt một tháng liền. Lúc đó, anh và Chi Tử túc trực ngày đêm, sợ con bị … ”
Nói đến đây, bố tôi nghẹn ngào cúi đầu. Ông đang nhớ tới người mẹ đã khuất của tôi.
Tôi rất cảm động nhưng nét mặt vẫn tỏ ra thiếu kiên nhẫn như thường lệ: “Con không còn yếu đuối như thế nữa. Từ bây giờ ngày nào con cũng sẽ ăn ở nhà, được chưa?”
Vậy là bà mẹ kế lương thiện của tôi không bao giờ được ngủ nướng nữa.
Sau khi ăn xong, mẹ kế và Tưởng Chiêu đi vệ sinh, bố và tôi và đợi họ ở tầng dưới.
Cánh cửa cảm biến của nhà hàng mở ra đóng lại, những đợt nắng nóng mùa hè ùa vào và bị nuốt chửng bởi không khí lạnh lẽo của máy máy trong phòng.
Bố nhìn ra ngoài cửa sổ với vẻ lơ đãng. Tôi quay qua nói với ông: “Bố đừng trách dì, dù sao con cũng không phải là con ruột của dì, dì cũng không thể chăm sóc con như mẹ được.”
Bố quay mặt đi, hít một hơi thật dài: “Đúng vậy, dù sao thì con cũng không phải là con ruột của cô ấy.”
Ông ấy đã kết hôn với mẹ kế được ba năm, đã xây dựng được cảm tình nhất định.
Nếu tôi làm ầm lên, bắt bọn họ ly hôn, ông ấy sẽ chỉ nghĩ rằng tôi cứng đầu, không hiểu chuyện.
Cho nên chỉ có thể từ từ ly gián họ, phải kiên nhẫn, không thể nóng vội!
Đêm đó tôi đã nghe lỏm được cuộc nói chuyện giữa mẹ kế và Tưởng Chiêu: “Tiểu Chiêu, con nói xem có phải hai lần gần đây là Giang Chi Chi cố tình chống đối mẹ không?”
5.
“Nó làm gì có đầu óc như thế? Có lẽ chỉ làm mèo mù vớ cá rán thôi.”
……
Rất tốt. Cứ để bọn họ tiếp tục coi thường tôi đi.
Tôi công khai giành đồ ăn, búp bê, tượng nhỏ, quần áo của Tưởng Chiêu… Mẹ kế vì để giữ vững thiết lập mà bà ta đã xây dựng, lần nào cũng bênh vực tôi.
Để tôi có cơ hội thì thầm vào tai Tưởng Chiêu: “Mẹ của chị đối xử với tôi thật là tốt.”
Tưởng Chiêu tuy không nói ra nhưng tôi có thể cảm thấy cô ta đã bắt đầu bất mãn với mẹ kế rồi.
Chẳng phải cô ta rất thích gây chia rẽ giữa hai bố con chúng tôi hay sao? Vậy thì tôi cũng sẽ cho mẹ con họ nếm trải cảm giác xa cách giữa mẹ và con gái!
Khi có bố ở nhà, tôi ngoan ngoãn học hành chăm chỉ.
Bố không có ở nhà, tôi sẽ bật nhạc trên loa ầm ĩ, khóa cửa và đeo tai nghe cách âm để học.
Sống lại một đời, tôi có quá nhiều kiến thức để học.
Tôi đã thẳng thắn nói với giáo viên ở trung tâm, tôi bị hỏng kiến thức nên hãy dạy tôi từ những kiến thức cơ bản nhất.
Ký ức là một điều vô cùng tuyệt vời.
Tôi tưởng mình đã quên hết kiến thức, nhưng tôi chỉ là đánh mất chìa khóa, khi đã tìm được chìa khóa, khi đã tìm thấy chìa khóa, tất cả những kiến thức đã phủi bụi đều được mở lại.
Những kiến thức đó sau lại ùa về trong đầu tôi.
Trong thời gian này, mẹ kế nhiều lần khuyến khích tôi ra ngoài chơi.
Mua cho tôi vé vào công viên nước, tặng cho tôi thẻ miễn phí KTV, cho tôi một vé đi bar, nói có một ca sĩ nổi tiếng, tôi có thể đến đó học hỏi.
Tôi đều nhận hết, nhưng thực sự không đi. Tôi vẫn học thêm bất kể ngày đêm.
Đọc thêm nhiều truyện hay tại TruyenBiz.NetMẹ kế có chút hoảng hốt, bây giờ thì bà ta chắc chắn tôi sẽ không bỏ lớp dạy kèm, còn con gái của bà ta cũng không có cơ hội chen giữa, bấy giờ mới vội vàng đi đăng ký lớp cho Tưởng Chiêu thì đã muộn, đã nửa tháng nghỉ hè trôi qua, các lớp học đều đã kín chỗ.
Tưởng Chiêu bị nhồi nhét trong một lớp học sáu người.
Tôi cố tình chọc tức: “Dì cũng thật là, vốn biết lớp kèm một một rất khó đăng kí, sao không sớm tính toán cho Tưởng Chiêu?”
“Con thấy Tống Linh Linh cũng là một kèm một.”
Tưởng Chiêu và Tống Linh Linh trước giờ luôn không hòa hợp. Quả nhiên, khi về đến nhà, Tưởng Chiêu đã khó chịu với mẹ kế: “Sao ngay từ đầu mẹ không đăng ký cho con?”
Mẹ kế lúc này đang bị tôi nhìn chằm chằm, khó xử không thể giải thích. Mỗi ngày đều đấu trí đấu dũng, kì nghỉ hè vì thế cũng nhanh chóng kết thúc.
Trong bài kiểm tra sơ bộ vào đầu năm thứ hai trung học, tôi đứng thứ 250 trong khối.
Nỗ lực suốt hai tháng, tôi đối với kết quả như thế cũng rất hài lòng rồi.
Hôm công khai bảng xếp hạng vừa hay cũng là sinh nhật của mẹ kế. Cả nhà chúng tôi cùng nhau ra ngoài ăn.
Trong bữa tối, mẹ kế tôi cố tình hỏi đến vấn đề này, sau khi nghe xong bà ta không nhịn được cười khẩy.
Nhưng bà ta nhanh chóng điều chỉnh lại bản thân, tỏ ra phát sầu hỏi: “Chi Chi, con làm sao vậy? Bố con đã tốn rất nhiều tiền đưa con đến lớp một kèm một. Sao kết quả của con so với kỳ thi trước còn tụt 10 bậc?”
“Tiểu Chiêu chỉ học lớp 6 người mà đã thăng được 18 bậc, năm trong top 100 của khối.”
Sau đó bà ta lại quay sang bố tôi, tỏ vẻ khuyên giải: “Lão Giang, em thấy tâm tư của Chi Chi không đặt ở việc học văn hóa, chúng ta vẫn nên tính toán cho con sớm. Nếu con muốn học nhạc thì cứ để nó đi đi.”
6.
Ánh đèn trong nhà hàng mờ ảo soi rõ nét mệt mỏi vô tận trên gương mặt bố.
Ông nắm chặt đũa, trầm giọng hỏi: “Mấy ngày nay con vẫn bằng mặt không bằng lòng với bố đúng không? Bố đã bỏ nhiều tiền như thế cho con đi học kèm, con lại cứ thế lừa bố sao?”
Tôi nói với vẻ ảo não: “Con cũng muốn thi tốt, trước kì thì dì dặn đi dặn lại bố cực khổ kiếm tiền, bảo con đừng làm lãng phí tiền của bố. Khiến con rất áp lực.”
Bố cau mày nhìn mẹ kế: “Em nói với con những chuyện đó làm gì?”
Mẹ kế nhanh chóng giải thích: “Em cũng là thương anh.”
“Dì nói đúng.” Tôi bĩu bìu môi nói: “Bây giờ bố không chỉ là bố của con, còn là chồng của dì, dượng của Tiểu Chiêu. Bố không thể chi hết tiền lên người con được.”
“Dì cũng chỉ là đang bảo vệ quyền lợi chính đáng của mình.”
Bố tôi nặng nề hừ mũi: “Bố là bố của con, tiền bố kiếm được muốn tiêu cho con bao nhiêu thì tiêu bấy nhiêu, ai cũng không quản được.”
Sắc mặt mẹ kế trở nên rất khó coi. Phải nói dỗ rất lâu mới khiến bố tôi bình tĩnh lại.
Đêm đó trời đã khuya, cánh cửa mỏng không ngăn được những lời thủ thỉ khao khát của bà ta: “Ngân hàng chỗ em trai em làm việc mới có một gói quản lý tài chính mới. Lãi suất hàng năm rất cao, đảm bảo có thể kiếm tiền mà không lo mất tiền.”
“Trong tay chúng ta đang có một ít tiền tiết kiệm, vậy sao không đầu tư một chút?”
Bà ta gấp rồi, gấp rồi. Bà ta sợ bố tôi mang tất cả tiền tiêu trên người tôi nên nhanh chóng nghĩ ra cách này để đối phó.
Cũng may, bố tôi vẫn tương đối tỉnh táo: “Em đưa tư liệu cho anh, trước tiên để anh nghiên cứu một chút.”
Tôi nhất định phải làm gì đó. Cơ hội rất nhanh đã đến.
Ba ngày sau là ngày giỗ của mẹ tôi, sau kho mẹ mất, bố tôi đã một mình chăm lo cho tôi suốt ba năm, nhưng một người đàn ông như ông, vừa phải làm việc, vừa phải chăm sóc tôi, quả thực rất vất vả.
Rất nhiều người quen đã giới thiệu đối tượng cho ông. Mẹ kế là bạn thân của mẹ tôi, thỉnh thoảng lại lấy cớ đưa tôi đi ăn, đi chơi, ở trước mặt tôi nói: “Cũng không biết sau này nếu bố con tái hôn, mẹ kế có thể đối xử tốt với con hay không?”
Chuyện xảy ra khi bố tôi qua lại với một nữ giáo viên, về mọi mặt bố tôi đều khá hài lòng. Nhưng tôi lại hoảng sợ.
Dưới sự gợi ý lặp đi lặp lại của mẹ kế, tôi đã làm theo, đề nghị bố tôi cưới mẹ kế.
Bà ta là bạn thân nhất của mẹ tôi, nhất định sẽ tốt với tôi. Tôi nhẹ nhàng vuốt ve chân dung mẹ trên bia mộ, ước gì có thể tự tát mình vài cái. Thật là là dẫn sói vào nhà!
Bố tôi đã mua một bó bách hợp mà mẹ yêu thích nhất, rồi ngắt từng nhụy hoa.
Mẹ tôi là người rất tình cảm. Ngày xưa, nhà tôi luôn luôn có một bình hoa, ngắt nhụy hoa bách hợp là để có thể giữ hoa tươi lâu hơn.
Sau nhiều năm, bố tôi vẫn nhớ tất cả những thói quen đó. Bầu không khí đã sẵn sàng, đã đến lúc tôi hành động.
Tôi nhìn bố đang buồn bã, nhẹ nhàng hỏi: “Bố ơi, nếu sau này bố và dì có con, liệu con có còn là con gái yêu quý nhất của bố không?”
Bố tôi cười khổ nói: “Bố đã từng tuổi này rồi, không có thêm con nữa đâu.”
Bố của bạn cùng lớp tôi lúc đầu cũng nói như vậy, nhưng hiện tại mẹ kế của cô ấy sinh ra một đứa con trai, cô ấy nói bọn họ là một gia đình hòa hòa mỹ mỹ, còn cô ấy chỉ là đồ thừa.
Tôi nói nhẹ nhàng: “Đôi khi con nghĩ bố và dì cảm tình rất tốt, Tiểu Chiêu lại ngoan ngoãn và hiểu chuyện. Dì sẽ không bao giờ coi con như con ruột của dì, con sẽ trở thành người thừa. Bố ơi, có khi nào sau này bố sẽ yêu thương Tiểu Chiêu hơn con không?”
Quá khứ bụi bặm ùa về, khiến nước mắt tôi không kìm được mà rơi xuống: “Bố ơi, có khi nào sau này con có nhà mà không thể về không?”
Để lại một bình luận
Bạn cần Đăng nhập để gửi bình luận.