1.
Tôi bị một chiếc xe tải lớn đ//âm trúng, tôi tận mắt nhìn thấy dòng m//áu đỏ tươi của mình lan nhanh trên nền tuyết trắng tinh.
Tôi thực sự không cam tâm! Tôi muốn sống cuộc đời của mình một lần nữa.
Một lần nữa mở mắt ra.
Tôi quay trở lại kỳ nghỉ hè năm thứ nhất trung học, khi mẹ kế đưa cho tôi 10.000 tệ: ”Người trẻ nên dũng cảm theo đuổi ước mơ của mình, về phía bố con cứ để dì nói chuyện.”
Kiếp trước, học lực của tôi chỉ ở mức trung bình nên trong kỳ nghỉ hè bố tôi đã trả một khoản tiền lớn cho tôi tham gia lớp học một kèm một.
Nhưng tôi chỉ muốn học nhạc, trở thành minh tinh.
Sau trận cãi vã lớn với bố, tôi đã dùng số tiền mẹ kế cho, một mình đến Hải Thành tìm trường dạy nhạc.
Nhưng số tiền ở trung tâm dạy kèm không thể hoàn trả nên cuối cùng chị kế của tôi – Tưởng Chiêu “miễn cưỡng” phải đến đó.
Mẹ kế thấy tôi không nhúc nhích, liền thúc giục: “Con mau cầm lấy đi. Đây là tiền riêng của dì.”
“Vé đến Hải Thành, dì cũng đã mua cho con rồi.”
Lúc đó tôi đã rất xúc động, tôi cảm thấy chỉ có bà ta mới hiểu được giấc mơ của tôi.
Nhưng ngay bây giờ tôi đang cầm tiền, trong lòng cố kìm nén cảm giác muốn lao vào bóp cổ bà ta: “Cám ơn dì.”
Bà cứ đợi đấy !
Buổi tối, tôi gặp lại bố tôi. Ông ấy đang thay dép ở lối vào, ánh đèn vàng ấm áp chiếu vào người ông.
Tóc trên thái dương của ông ấy vẫn chưa chuyển sang màu trắng và ông cũng không phải đặt nội khí quản, hay thở máy thở.
Tôi nghẹn ngào nức nở nói : “Bố … ”
Bố ngừng thay giày rồi quay lại. Sau đó ông ấy cau mày nhìn tôi: “Đừng nhìn bố như thế. Hè năm nay hãy chăm chỉ ở nhà học kèm với gia sư đi, chuyện học âm nhạc bố sẽ không bao giờ đồng ý đâu.”
Nước mắt tôi chợt trào ra. Nghĩ đến kiếp trước, mẹ kế đã cố tình giấu tôi về bệnh tình của bố, khi tôi vội vàng đến bệnh viện, bác sĩ đã vô phương cứu chữa.
Tôi ở bên giường bệnh của bố, nức nở gọi đi gọi lại: “Bố.”
Rồi nói với ông ấy: ”Con không nên cố chấp tin nhầm người, yêu nhầm người, giận dỗi với bố, bỏ nhà ra đi.”
Nhưng cho đến tận khi nhắm mắt xuôi tay, ông ấy vẫn không bao giờ hồi đáp tôi nữa.
Nhưng bây giờ, ông ấy đang đáp lại tôi. Mẹ kế từ trong bếp đi ra, nhỏ giọng phàn nàn: “Nhìn kìa. Lại làm con khóc rồi, mau rửa tay và ăn cơm thôi.”
Mẹ kế rất giỏi ngụy trang. Bữa nào cũng nấu một hoặc hai món ăn yêu thích của tôi.
Bố gắp cho tôi một miếng sườn heo kho: “Mấy hôm nay nghỉ ngơi thoải mái rồi, ngày mai đã đến lúc phải đến trung tâm để học. Chuyện học nhạc đừng nghĩ tới nữa, bố sẽ không cho con tiền đâu.”
Mẹ kế nháy mắt với tôi, ý bảo tôi xuống trước, đừng tranh cãi với bố.
“Con không cần tiền của bố.”
Tôi vừa nói vừa lấy tiền ra 10.000 tệ mẹ kế đưa, đập xuống bàn, dõng dạc nói: “Dì đã cho con tiền, còn mua vé tàu cho con nữa!”
2.
Bố và mẹ kế đồng thời biến sắc. Mẹ kế nhìn tôi sửng sốt.
Mặt bố đỏ bừng vì tức giận: “Tưởng Lan, em đ//iên rồi sao?”
“Em cũng thấy Chi Chi hát rất hay, không muốn lãng phí tài năng của con bé.”
Mẹ kế hai mắt hơi đỏ lên: “Mẹ kế khó làm, em dùng tiền riêng của mình để ủng hộ con cũng là sai sao.”
Hàng ngày giả vờ chu đáo dịu dàng lại đáng thương vốn là nghề của bà ta. Còn tôi luôn đóng vai kiêu ngạo, xấc láo.
Vừa hay tôi cũng chẳng cần giả vờ yêu đuối. Tôi trợn mắt nói: “Bố ơi , dì hào phóng hơn bố nhiều, dì tùy tiện cũng có thể cho con 10.000 tệ tiền riêng. Con đã mười sáu rồi, cũng không phải là Tưởng Chiêu, một mình con đi Hải Thành cũng có thể chăm sóc tốt bản thân.”
Vẻ mặt bố tôi vừa dịu đi một chút nhưng khi nghe thấy những lời tôi nói, cơn giận lại bùng lên: “Con cũng biết mình mới mười sáu tuổi, vẫn chưa thành niên!”
Sau khi mắng tôi, lại quay sang chỉ trích mẹ kế: “Em trông nó có dáng vẻ gì là hiểu chuyện hay không? Em để nó đi Hải Thành một mình, em có yên tâm được không? Nếu đổi lại là Tưởng Chiêu, em có thể để nó đi một mình không ?”
Đừng chỉ dùng lời để mắng, hãy áp dụng biện pháp rất thực tế.
Đúng lúc tôi đang lo lắng thì nghe bố tôi nói “Nếu em đã có nhiều tiền riêng như vậy, sau này mỗi tháng anh cũng không cần phải chu cấp cho gia đình quá nhiều khoản nữa.”
Vậy mới đúng chứ! Sắc mặt mẹ kế đen như đáy nồi.
Tâm trạng của tôi ngay lập tức cảm thấy tốt hơn.
Sau khi xả hết tức giận, bố lại quay ra nhìn tôi, ông xoa xoa thái dương và nói một cách nghiêm túc: “Trở thành minh tinh không dễ như con nghĩ đâu, nhất là khi con lại không có thiên phú gì trong lĩnh vực này … “
Trước đây tôi không thể nghe lọt tai được những điều này.
Tuổi trẻ bồng bột, cộng thêm mẹ kế và Tưởng Chiêu ngày nào cũng tâng bốc tôi lên tận trời, khiến tôi tưởng mình là thiên tài âm nhạc.
Mãi đến sau này khi lăn lộn đến bầm dập, tôi mơi hiểu ra. Vòng tròn giới giải trí quá hỗn loạn, mà tôi thực sự không phải người thuộc về thế giới ấy.
Tưởng Chiêu từ đầu đến giờ vẫn đang im lặng xem kịch bỗng dưng lên tiếng: “Chú ơi, Chi Chi hát rất hay. Mọi người trong trường bọn con đều nói như vậy.”
Đọc thêm nhiều truyện hay tại TruyenBiz.NetNhững lời này tưởng chừng như đang nói giúp tôi nhưng thực chất lại đang chọc bố tôi nổi giận.
Bố tôi lập tức sầm mặt, đập bàn: “Dù sao ngày mai con cũng phải đến trung tâm dạy thêm!”
Ngày hôm sau là thứ bảy nhưng bố vẫn phải làm thêm giờ. Trước đây tôi luôn trách ông nói lời không giữ lời.
Nhưng hiện tại thấy ông vất vả kiếm tiền nuôi gia đình, đến bữa sáng cũng không kịp ăn, trong lòng tôi chợt dâng lên sự chua xót.
Ông vừa ra khỏi nhà chân trước, chân sau mẹ kế liên bước vào phòng tôi.
Bà ta có vẻ không vui: “Đêm qua dì bị bố con mắng gần chet.”
Sau đó bà ta rút ra một phong bì: “Đây là khoản tiền riêng của dì trước khi kết hôn. Nếu con thực sự muốn theo đuổi ước mơ của mình, dì sẽ giúp con.”
“Nhưng con đừng có miệng nhanh hơn não, bán đứng dì lần nữa.”
Tưởng Chiêu cũng theo sau: “Tớ giúp cậu thu dọn đồ, không nhanh lên sẽ không kịp chuyến tàu đâu.”
3.
Hai mẹ con này đúng là nóng lòng muốn đuổi tôi đi. Nếu là ở kiếp trước, tôi đã bỏ bố bố mà đi.
Thiên cao địa viên, tính tôi nóng nảy, bố tôi cũng không phải kiểu phụ huynh mềm yếu.
Dưới sự xúi giục của hai mẹ con họ, hiểu lầm giữa bố con chúng tôi không bao giờ có thể gỡ bỏ. Bố con chúng tôi cứ như nước với lửa.
Tưởng Chiêu không ngừng nhét quần áo vào túi. Tôi đá cái túi sang một bên: “Không cần thu dọn nữa, tôi không đi đâu.”
Mẹ kế và Tưởng Chiêu đều giật mình. Ánh mắt Tưởng Chiêu bỗng lóe lên: “Không phải cậu nói muốn sánh vai cùng thần tượng của mình, cùng thần tượng đứng chung sân khấu sao?”
Đúng vậy, nhưng sau đó thần tượng của tôi sập phòng rồi. Bước lên máy may ( Ý chỉ đi tù, ở Trung Quốc tù nhân thường phải làm may).
Thanh xuân của tôi toàn là cho chó ăn.
Tôi nhún nhún vai: “Không phải bố kịch liệt phản đối sao? Trước hết cứ dỗ ông ấy bình tĩnh, rồi hẵng nói chuyện tiếp.”
Thật ra, miễn là tôi có thể học tập thật tốt, vào một trường đại học tốt và tìm một công việc lương cao.
Tương lai tôi có thể làm VIP ngồi hàng ghế đầu và gặp bất cứ thần tượng nào tôi muốn.
Tôi thu dọn cặp sách lại và đi học thêm.
Trước khi ra ngoài, tôi chạy đến tủ quần áo của Tưởng Chiêu, lôi ra chiếc váy mới mà cô ta còn chưa kịp mặc: “Đẹp quá, cho tôi mượn nó mặc nhé.”
Cô ta rất không tình nguyện. Nhưng mẹ kế của tôi nói: “Con là chị gái, nhường Chi Chi đi.”
Tôi mỉm cười ngọt ngào với mẹ kế: “Dì ơi, dì tốt với con quá, ai không biết còn tưởng con mới là con gái ruột của dì.”
Tưởng Chiêu dù sao vẫn còn nhỏ, sắc mặt có chút bất an.
Sau khi thay quần áo, tôi thở dài với Tưởng Chiêu: “Tôi thật ngưỡng mộ chị. Chị có thể tận hưởng kỳ nghỉ hè mà không phải vất vả học hành như tôi.”
Khoé miệng Tưởng Chiêu giật giật, ánh mắt thoáng hiện lên sự căm ghét.
Kiếp trước tôi hết lần này đến lần khác chống đối với bố, lãng phí sự sắp xếp của ông.
Cuối cùng tôi chỉ miễn cưỡng theo học trường cao đẳng âm nhạc.
Mà Tưởng Chiêu đã tận dụng hết những cơ hội tôi đã ném đi, cuối cùng thi đỗ một trường 985.
Sau khi tốt nghiệp, cô ta vào làm ở một công ty lớn. Còn tôi chỉ có thể đến hát ở phòng trà.
Nhân sinh của chúng tôi từ đó khác nhau một trời một vực.
Sống lại một đời, tôi muốn sửa chữa những sai lầm này, vào được một trường đại học tốt và lấy lại cuộc sống vốn thuộc về mình.
Trung tâm dạy thêm là do mẹ kế cẩn thận lựa chọn, những giáo viên dạy ở đó đều là những người tốt nhất, vì chuyện này bố tôi đã hết lời khen ngợi bà ta.
Nhưng thật ra, bà ta đã sớm tính toán xong, tôi sẽ không đi học thêm, tất cả những lợi ích này đều rơi vào người Tưởng Chiêu.
Nhất tiễn song điêu, đúng là thủ đoạn hay.
Như thường lệ, giáo viên mỗi môn đều cho tôi làm một bài kiểm tra học lực, kết quả khi thấy tôi môn học nào cũng chỉ đạt được 30 đến 50 điểm, họ không cầm lòng nổi.
Cũng không còn cách nào khác, gián đoạn việc học nhiều năm, kiến thức của tôi hầu như chỉ còn con số không, số điểm này có được cũng là do tối qua tôi đã nỗ lực thức khuya đọc sách, ôn lại bài.
Khi bố tôi đi làm thêm trở về, ông rất vui khi biết tôi đã đi học ở trung tâm dạy thêm.
“Tối nay chúng ta ra ngoài ăn đồ Tây nhé .”
Ông ấy gọi cho tôi món bít-tết 158 nhân dân tệ, và ông ấy chỉ ăn món mì Ý 38 nhân dân tệ.
“Bố là người Trung Quốc, ăn những món này thế nào cũng không quen.”
Khi món bít tết được bưng ra, tôi vô cùng vui vẻ thưởng thức bữa tối của mình. Mẹ kế bình tĩnh nói: “Chi Chi, hôm nay dì đã gọi điện cho giáo viên của con để hỏi thăm tình hình lớp học, thầy giáo trong năm môn học, con đã trượt một môn, có phải họ có gì nhầm lẫn rồi không?”
Tưởng Chiêu giả vờ ngạc nhiên: “Không thể nào. Với xuất phát điểm của Chi Chi. Không thể có kết quả như vậy được.”
Mẹ kế thở dài: “Chi Chi, có phải con bất mãn với chuyện bố con không cho con học nhạc, nên mới cố tình thi trượt không?”
Để lại một bình luận
Bạn cần Đăng nhập để gửi bình luận.