11
Thẩm An Nhiên ngước mắt lên, nở nụ cười nhẹ với ta.
Nhưng trong lòng nàng lại đang gào thét dữ dội.
“Đầu óc nhà ngươi toàn phân bón chuồng gà à? Sao toàn giao cho ta những nhiệm vụ ng.u x.uẩn thế này?”
“Ngươi rõ ràng biết trinh tiết quan trọng như thế nào đối với nữ nhân, mà còn bắt ta phá vỡ sự trinh bạch của tỷ ấy?”
“Thế có khác gì gi.ết tỷ ấy luôn không?”
“Rốt cuộc cái hệ thống ch.ó má nhà ngươi cho ta xuyên qua chỉ để ta làm công cụ vi phạm pháp luật đấy à? Mang theo nửa bộ luật hình sự mà ngang nhiên làm bậy hả mậy??”
“Rốt cuộc là kẻ nào dùng cái mông thiết kế ra thứ ng.u ng.ốc như này vậy??”
Hệ thống tiếp tục than vãn:
“Ta làm sao biết ai thiết kế chứ? Chương trình được viết như vậy, không hoàn thành thì chỉ có thể bị phạt.”
TAN thô lỗ ngắt lời nó.
“Không hoàn thành được. Cả đời này cũng không thể hoàn thành được. Tốt nhất là bỏ ý định này đi!”
“Còn gì thì cứ tung ra đi, ta mà nhăn mặt một cái, ta ……”
“Ch.ết ti.ệt, ngươi chơi thật hả……”
Thẩm An Nhiên bỗng nhiên ngã quỵ xuống, thân hình mềm nhũn.
Khuôn mặt tái nhợt, cả người co rút thành một cục, lăn lộn trên sàn nhà.
Ta hoảng hốt ôm ấy nàng ấy, lo lắng hỏi xem nàng có chỗ nào không thoải mái.
Môi nàng c.ắn đến chảy má.u, vẫn nhẹ nhàng an ủi ta.
“Muội không sao đâu, muội không sao cả, chỉ là không ngủ đủ giấc, hơi nhức đầu thôi…”
Giọng nói của nàng run rẩy, hàm răng va vào nhau lạch cạch như chú mèo con ướt sũng đáng thương.
“Tỷ … tỷ tỷ , hay là… tỷ… tỷ đánh muội bất tỉnh đi. Để muội ngủ một giấc… ngủ một giấc là sẽ ổn thôi.”
Nhưng trong lòng nàng vẫn vang lên tiếng gào thét tuyệt vọng.
“Hệ thống khốn kiếp, ta… ta không thể làm những chuyện bẩn thỉu như vậy được.”
“Ta đến đây là để thắp sáng hy vọng cho họ, chứ không phải đẩy họ xuống địa ngục. Đừng hòng bắt ta khuất phục!”
Hệ thống căm phẫn nói:
“Nếu ngươi mãi không chịu hoàn thành nhiệm vụ, theo quy định của hệ thống, cuối cùng sẽ bị xóa sổ, ngươi đã suy nghĩ kỹ chưa?”
“Muốn giế.t thì gi.ết nhanh lên, lèm bèm cái gì? Bà đây còn đang vội vàng đi đầu thai đây!”
Ta ôm nàng vào lòng, đối diện với hư không trước mắt khẽ quát:
“Chỉ cần ta mất đi trong trắng, danh tiếng tan nát, thì nàng coi như hoàn thành nhiệm vụ, có thể không bị xóa sổ, đúng không?”
Hệ thống bỗng chốc lắp bắp:
“Ngươi… ngươi có thể nghe thấy ta nói?”
Ta lười quan tâm đến nó, lại lặp lại câu hỏi một lần nữa.
Hệ thống mới lúng túng nói:
“Về mặt lý thuyết thì là vậy.”
“Tại sao?”
“Chỉ có khi ngươi thân bại danh liệt, thê thảm đáng thương, mà ký chủ lấy được thái tử, phong quang vô hạn, mới tính là hoàn toàn “đè bẹp” ngươi. Nếu không, đều sẽ bị tính là nhiệm vụ công lược thất bại.”
“Được.”
Ta quát lạnh lùng:
“Thuốc ở đâu? Ta tự uống!”
Hệ thống lại ấp úng:
“À……………… cái này……………… cái này gian lận có phải hơi quá lộ liễu không? Sợ rằng không ổn?”
“Tỷ, không được.”
Thẩm An Nhiên mơ màng, bỗng nhiên túm lấy cánh tay ta, nụ cười gượng gạo hiện lên trên khuôn mặt trắng bệch.
Không đợi ta nói gì, nàng đột ngột đứng dậy, lao đầu vào góc bàn.
12
Thẩm An Nhiên mặc dù không ch.ết, nhưng cũng mất đi nửa cái mạng.
Hệ thống bị hành động liều lĩnh của nàng dọa cho hoảng hồn, lâu ngày không dám xuất hiện quấy rối.
Nàng phải tĩnh dưỡng rất lâu mới hồi phục.
Vừa khỏe lại, việc đầu tiên nàng làm là hẹn thái tử đi du ngoạn.
Ngày hôm đó, tâm trạng nàng rất tốt, dọc đường nghêu ngao hát những bài ca mới lạ.
Cỗ xe ngựa chở chúng ta đi về phía ngoại ô thành phố.
Trên một cánh đồng lúa mì vàng óng ả, Thẩm An Nhiên ra lệnh dừng xe.
Nàng vẫn còn xanh xao yếu ớt, nói chuyện cũng uể oải ỉu xìu, hoàn toàn dựa vào thuốc thang để duy trì sự sống.
Vừa nhìn thấy cánh đồng lúa chín vàng, mắt Thái tử bỗng sáng bừng lên.
Trên ruộng đồng, nông dân hối hả làm việc, mồ hôi nhễ nhại.
Khí trời thoang thoảng hương vị ngọt ngào của mùa màng bội thu.
An Nhiên khẽ khẽ kéo ống tay áo Thái tử.
“Thái tử đã nhìn thấy chưa?”
“Đã nhìn thấy.”
“Ngài nhìn thấy gì?”
“An Nhiên khao khát cuộc sống bình dị nơi thôn dã. Chỉ cần nàng khỏi bệnh, ta nguyện cùng nàng sống trọn đời bên nhau.”
An Nhiên khẽ nhếch môi cười khẩy, nói:
“Điện hạ nghĩ về tiểu nữ như vậy, quả thật là đã đánh giá thấp tiểu nữ rồi.”
“Tại sao nam nhân có thể hoài bão lớn lao, giúp ích cho thiên hạ, mà nữ nhân lại chỉ có thể bó hẹp trong tình yêu, suốt đời chỉ mong gả được cho một người nam nhân tốt?”
Thái tử bỗng chốc đỏ bừng mặt, vội vàng thanh minh, nhưng lại không biết phải nói gì.
An Nhiên nhẹ nhàng vẫy tay, nhàn nhã nói:
“Thái tử điện hạ, ngài hãy nhìn xem, phong tục bó chân hiện nay chỉ thịnh hành trong giới thượng lưu, chưa ảnh hưởng đến bách tính trăm họ. Những người nữ nhân nông dân này tứ chi khỏe mạnh, chất phác và siêng năng. Họ có thể nấu cơm giặt giũ, quán xuyến việc nhà, chăn nuôi gia súc và chăm sóc con cái. Cũng có thể cùng phu quân xuống đồng cày cấy, thu hoạch, chăm sóc ruộng đồng, là lực lượng lao động vô cùng quan trọng trong gia đình.”
Nhưng nếu sắc lệnh cấm bó chân không được thực thi, một ngày nào đó, phong tục này sẽ lan rộng đến tầng lớp bình dân.
Nếu tầng lớp bình dân cũng bắt đầu mốt bó chân, nữ nhân nông dân cũng trở thành “bà tiẻu thư” đi không nổi, không thể cày ruộng làm nương, không thể gánh vác công việc lao động thể chất, vậy thì chẳng phải Đại Tống sẽ tự đánh mất một nửa sức lao động sao?
Lâu dần, đâu còn có gì là quốc phú dân cường, thái bình thịnh vượng?
Như vậy, điện hạ cũng không quan tâm sao?
Thái tử ngây người nhìn An Nhiên.
Suy ngẫm hồi lâu, mới nhàn nhạt nói:
“Phụ hoàng đã ban hành sắc lệnh rồi, chỉ là hiệu quả rất nhỏ bé.”
An Nhiên ngẩng mắt nhìn Thái tử, giọng nói nhẹ đến mức không thể nghe rõ.
“Vua Sở thích eo thon, hậu cung nhiều người chế.t đói.”
Đọc thêm nhiều truyện hay tại TruyenBiz.Net“Tập tục đã lan truyền từ trên xuống, tự nhiên cũng phải giải quyết từ trên xuống.”
Thái tử im lặng hồi lâu, ánh mắt nhẹ nhàng lướt qua ta, lại nhìn chằm chằm An Nhiên.
“An Nhiên, nàng nên biết suy nghĩ trong lòng ta.”
An Nhiên cúi mắt mỉm cười nhẹ.
“Điện hạ, người tự nhiên cũng nên biết thỉnh cầu của tiểu nữ.”
13.
Triều đình nhanh chóng ban hành lệnh cấm bó chân mới.
Lần này, thánh chỉ nêu rõ: những gia đình có thê nữ, tỷ muội bó chân, nam đinh đều không được phép tham gia khoa cử.
Ngoài ra triều đình cũng ra lệnh cho các học viện ở các châu, phủ thông báo cho các học giả, yêu cầu bọn họ lập lời thề không lấy những nữ tử bó chân làm vợ, kẻ nào vi phạm sẽ bị hủy tư cách tú tài, vĩnh viễn không được bổ nhiệm.
Thánh chỉ vừa được ban ra ra, cả kinh thành đều xôn xao.
Nhưng lời bàn luận còn chưa kịp lắng xuống, thánh chỉ ban hôn đã được đưa đến phủ Tướng quân.
Điều khiến cha mẹ bất ngờ chính là, đối tượng được ban hôn không phải là Thẩm An Nhiên, mà là ta.
Trên thánh chỉ còn có vô số những lời khen ngợi.
Khen ta tính tình hiền thuận, thiện lương đức độ, chính là thái tử phi được trời chọn.
Đợi đến mùa xuân năm sau, ta sẽ thành hôn cùng thái tử.
Thánh chỉ vừa ban xuống, quý nữ toàn kinh thành lại lần nữa xôn xao.
Không ai ngờ được, một nữ nhi chân to, bấy lâu nay luôn bị chế giễu, cuối cùng lại được chọn làm thái tử phi.
Chỉ có ta và An Nhiên không hề kinh ngạc.
Dù sao, đây cũng là chuyện đã được định đoạt từ lâu.
Ta là đích nữ của Trấn Viễn đại tướng quân, xứng với thân phận thái tử phi.
Quan trọng nhất là, ta chính là một nữ tử chân to.
Đây chính là một cơ hội cực tốt để thể quyết tâm loại bỏ hoàn toàn hủ tục bó chân, .
Cơ thể An Nhiên vẫn còn ốm yếu, nàng dựa nửa người vào vai ta.
“Tỷ tỷ, để tỷ phại chịu thiệt rồi.”
Ta đưa tay dịu dàng gỡ những sợi tóc lòa xòa trước trán nàng.
“Chỉ mới vài tháng trước, ta vẫn là nữ tử chân to bị người người chê cười, vậy mà giờ đây lại sắp trở thành thái tử phi cao quý, đối với ta mà nói, đây đã là vinh sủng chí cao, sao có thể nói là thiệt thòi được?”
“Hơn nữa, chẳng phải muội cũng đã nói rồi sao, cuộc đời của nữ nhân không nên chỉ bó buộc trong truyện tình ái.”
“An Nhiên, chúng ta còn rất nhiều việc phải làm.”
Sắc lệnh mới đã mang lại hiệu quả rõ rệt.
Thế gia, quý tộc ép buộc nữ nhi bó chân, chẳng qua cũng chỉ là muốn nữ nhi có thể được gả vào một gia đình tốt.
Bây giờ hôn nhân và khoa cử lại đều bị chặn đứng, thái tử lại tiên phong cưới một nữ tử chân to, ý đồ của triều đình đã quá rõ ràng.
Tác dụng của việc bó chân đã hoàn toàn biến mất.
Chẳng mấy chốc, nữ tử trong các thế gia lần lượt chủ động tháo bỏ bó chân.
Chưa đầy một tháng, các cửa hàng chuyên bán vải bó chân ở kinh thành đã lần lượt đóng cửa.
Nhưng hệ thống lại một lần nữa phá vỡ sự yên bình.
Lần này, nó không nổi giận đùng đùng, mà lại tỏ ra vô cùng đáng thương.
“Thẩm An Nhiên, ngươi điên rồi sao?”
“Thái tử chính là vị hôn phu định sẵn của ngươi, nếu hắn ta cưới Thẩm An Bắc làm vợ, nhiệm vụ của ngươi coi như hoàn toàn thất bại. Ngươi… sẽ c.hết.”
Thẩm An Nhiên cười ha ha đáp lại nói.
“Người được sinh ra đã được định sẵn có ngày sẽ phải c.hết đi, có những người cái c.hết nặng hơn núi Thái Sơn, lại có những người cái c.hết nhẹ tựa lông hồng.”
“Nhớ sắp xếp cho ta một cái c.hết tử tế chút, để ta có thể c.hết thanh thản một chút.”
Giọng nói của hệ thống lẫn trong tiếng khóc.
“Ngươi không muốn công lược Tống Thời An, ta cũng có thể nghĩ cách giúp ngươi che giấu đi.”
“Ngươi không muốn Thẩm An Bắc thân bại danh liệt, ta cũng sẽ không ép buộc ngươi nữa.”
“Nhưng thái tử rõ ràng đã phải lòng ngươi rồi, chỉ cần ngươi đồng ý, hắn ta chắc chắn sẽ cưới ngươi làm vợ.”
“Ngươi chỉ cần gả cho thái tử, những chuyện khác ta sẽ lo liệu cho ngươi, không sao cả, ta có thể lo liệu hết cho ngươi.”
“Chỉ có một thứ, đó là kết cục cuối cùng, thứ đó vượt quá quyền hạn của ta, ta không thể giúp ngươi được.”
“Thẩm An Nhiên, van xin ngươi, đừng làm bậy được không? Ta muốn ngươi tiếp tục sống.”
“Giang Chi Nhu, Diệp Lan Chi cùng các cô nương khác đều đang quỳ cùng ngươi trong đại sảnh, bọn họ đều muốn ngươi sống.”
“Cầu xin ngươi, hãy làm thái tử phi đi, cầu xin ngươi!”
Hệ thống bỗng nhiên khóc lớn với ta:
“Thẩm An Bắc, ngươi hãy trả lại vị trí thái tử phi cho nàng ta đi!”
“Nếu không, nàng ta sẽ c.hết, nàng ta thực sự sẽ c.hết…”
Đầu ngón tay ta cắm sâu vào da thịt, đau đớn đến mức không thể hít thở, chỉ đành ngây ngốc nhìn khuôn mặt trắng bệch của An Nhiên.
“An Nhiên, có đáng không?”
Dù sao chúng ta cũng chỉ là những người phụ nữ phong kiến tư tưởng thối nát, tính cách nhu nhược.
Chúng ta chỉ như những con sâu bọ, như kiến hôi.
Họ đã sống phụ thuộc vào nam nhân hàng ngàn năm nay.
Vì nam nhân mà uốn mình nịnh nọt.
Chúng ta đáng khinh, ích kỷ, ngu ngốc, sứng đáng phải chịu những dày vò này.
An Nhiên nhẹ nhàng nắm lấy tay ta, khẽ mỉm cười:
“Đương nhiên là đáng rồi, tỷ tỷ.”
“Những điều này không phải lỗi của tỷ. Chỉ là do tỷ sinh nhầm thời đại mà thôi.”
Đôi mắt nàng tràn đầy dịu dàng, bao dung.
Nàng ấy rõ ràng có thể kết hôn với thái tử, tương lai trở thành hoàng hậu Đại Tống, sống trong vinh hoa phú quý, quyền lực ngất trời.
Suy cho cùng, tất cả những điều này đối với nàng ấy cũng chỉ là một lần xuyên không.
Có sự hỗ trợ của hệ thống, nàng ấy có thể nhẹ nhàng trở thành người chiến thắng.
Ngự trị trên cao, nhìn xuống chúng sinh.
Nhưng nàng lại không muốn điều đó.
Rõ ràng có rất nhiều lựa chọn, vậy mà nàng lại chọn con đường khó khăn nhất.
Dùng m.áu t.hịt của bản thân để mở ra con đường cho những nữ nhân khác trong thiên hạ.
Nước mắt lấp lánh phủ đầy đôi mắt ta.
An Nhiên đưa tay lau đi giọt nước mắt trên khóe mắt ta.
“Tỷ tỷ à, quyền lựa chọn vẫn luôn nằm trong tay ta.”
“Tỷ không cần phải cảm thấy khó xử, ta đã thay tỷ đưa ra lựa chọn rồi.”
Để lại một bình luận
Bạn cần Đăng nhập để gửi bình luận.