Skip to main content

Đăng nhập Đăng ký

ĐĂNG NHẬP

Quên mật khẩu

QUÊN MẬT KHẨU

ĐĂNG KÝ MỚI

Tên người dùng:
Mật khẩu:
Email:

Generic selectors
Exact matches only
Search in title
Search in content
Post Type Selectors
post
Đăng nhập Đăng ký

ĐĂNG NHẬP

Quên mật khẩu

QUÊN MẬT KHẨU

ĐĂNG KÝ MỚI

Tên người dùng:
Mật khẩu:
Email:

Chương 8

3:42 chiều – 17/11/2024

“Đúng đúng, quần áo nhà tôi cũng phải thu lại.”

Chỉ để lại một mình Trương Diễm Lệ đứng ở dưới lầu, nắm đấm bên cạnh bà ta nắm chặt, sau đó nghiến răng kẽo kẹt.

Sau một lúc lâu, bà ta ngẩng đầu lên, nheo mắt về hướng tôi và mẹ tôi rời đi. Hôm nay tôi và bố mẹ tôi đi giao tiền đặt cọc, xem như hoàn toàn quyết định.

Bởi vì tôi muốn để lại nhiều tiền Bitcoin hơn một chút, bố mẹ tôi lại không trả nổi tiền thế chấp, dứt khoát trực tiếp mua toàn bộ căn biệt thự cảnh hồ 11,28 triệu, có một cái sân nhỏ mấy chục mét vuông, còn có hai cái ga ra, môi trường vô cùng tốt.

Đẹp đến mức mẹ tôi nhìn cả buổi tối cũng không muốn về nhà, cứ sờ nhà cười ngây ngô.

“Vậy là sau này đây là nhà của chúng ta rồi?”

“Ai dô, không ngờ có một ngày tôi có thể ở biệt thự, quay về đón bố mẹ chúng ta qua đây cảm nhận một chút.”

Bố tôi cũng rất kích động: “Bên này anh muốn bày biện đồ trang trí bằng gỗ thật, làm thành phong cách Trung Quốc, Nam Nam con có thích phong cách Trung Quốc không?”

Mẹ tôi lập tức phản bác: “Anh có thấy quê mùa hay không? Bây giờ người trẻ đều thích cái gì nhỉ, Bắc Âu! Kiểu tây, đúng không Nam Nam!”

Tôi nhìn hai người họ, cười gật đầu: “Con sao cũng được.”

Chỉ cần có người nhà ở, nơi nào cũng là nhà.

Tâm trạng tốt đẹp này kéo dài đến khi chúng tôi về nhà, khi ba tôi định xuống bếp làm mấy món ăn ngon chúc mừng một chút, cửa nhà đột nhiên bị gõ vang.

Mẹ tôi buồn bực nhìn vào mắt mèo, trong nháy mắt sắc mặt liền thay đổi. Bà đột nhiên mở cửa, cảnh giác nói: “Trương Diễm Lệ, chị lại tới làm gì?”

Lần này Trương Diễm Lệ lại mang theo Khương Đại Minh tới, phía sau còn có Khương Ngọc đi theo.

Bà ta đi thẳng vào vấn đề nói: “Chị trả Nam Nam nhà tôi lại cho tôi, con nhà tôi tại sao lại để nhà chị nuôi, bản thân không sinh được con lại đến c//ướp con của người khác à?”

Nói xong bà ta còn đẩy Khương Ngọc qua: “Nếu chị muốn có một đứa con, Khương Ngọc cho chị, trả Nam Nam lại cho tôi!”

Tôi đứng bên cạnh cũng ngẩn người ra rồi.

Gia đình này thật kỳ lạ, lúc đó không sinh được con thì chiều Khương Ngọc lên tận trời, hiện tại biết tôi có tiền lại đẩy Khương Ngọc ra muốn lấy tôi trở về?

Con cái thực sự là gì trong mắt họ. Hoàn toàn phụ thuộc vào quyết định của bọn họ, là món đồ bọn họ vẫy tay một cái là đến, hất tay một cái là đi sao?

Khương Ngọc mới vừa s//ảy thai sức khỏe vẫn chưa tốt lên, trên mặt hoàn toàn không có một chút huyết sắc, trắng bệch, cô ta cắn môi thật chặt, đôi mắt nhìn tôi toàn bộ đều là thù hận, giống như tôi mới là người c//ướp đi tất cả của cô ta.

Tôi có thể hiểu được suy nghĩ của cô ta, một người em gái quá ưu tú, bị đuổi đi. Mọi thứ đã thay đổi kể từ ngày chúng tôi gặp lại nhau.

Nhắc tới cũng buồn cười, vốn dĩ là chị em ruột, quan hệ của chúng tôi còn xa lạ hơn người xa lạ, thậm chí còn xen lẫn oán hận.

Tôi liếc nhìn cô ta rồi nhìn đi chỗ khác. Mẹ tôi nhất thời nổi giận, chỉ vào Trương Diễm Lệ nói: “Mẹ nó cô đánh rắm cái gì đấy, giấy trắng mực đen viết xong cô nói thay là thay, cô cho rằng cô là Thiên Vương lão tử sao!”

Trong mắt Trương Diễm Lệ tất cả đều là vẻ điên cuồng đè nén: “Trên giấy cũng không nói là đứa nào! Chị c/:ướp đi Trạng Nguyên của nhà tôi, c//ướp đi tiền của nhà tôi, mẹ nó chị chính là một tên c//ướp, chị trả con lại cho tôi!”

Khương Đại Minh có chút do dự, cuối cùng cũng thở dài một hơi nói giúp vào: “Chị Ngô, chị trả con lại cho chúng tôi đi, con cái đều là miếng thịt trên người bố mẹ rớt xuống, chúng tôi làm sao nỡ lòng nào chứ?”

Bố tôi nghe thấy tiếng động liền đi qua, vừa nhìn thấy là nhà họ Khương, nhất thời lông mày ông dựng thẳng: “Các người cmn chưa xong đúng không, lúc trước thấy không nuôi sống nổi đứa bé thì ném, lồng ấp cũng không cho ở, mắt thấy hiện tại có tương lai lại tới c//ướp, các người không biết xấu hổ sao?!”

“Khương Đại Minh, anh đàn ông đàn ang lớn từng này mà sao còn yếu đuối như vậy?!”

Khuôn mặt của Khương Đại Minh có phần căm giận nhưng cũng không dám tranh luận với bố tôi, oán hận ngậm miệng lại.

“Không trả con thì chúng tôi đi kiện mấy người!”

Trương Diễm Lệ kéo Khương Ngọc cao giọng nói: “C//ướp con của người khác, tôi xem tòa án phán các người như thế nào, tôi cho các ngươi vào t//ù hết!”

“Bệnh thần kinh!” Mẹ tôi tức giận đến mức cả người run rẩy, đóng cửa thật mạnh rồi ngã vào trong lòng bố tôi khóc nói: “Đều do em không tốt! Em không nên tranh giành với chị ta, để cho chị ta biết con chúng ta kiếm được tiền, lại tới gây chuyện!”

“Ai, em đó, người ta kích thích cái là chuyện gì em cũng nói!”

Bố tôi thở dài nói: “Không sao, năm đó giấy trắng mực đen viết cả rồi, bọn họ đi kiện cũng vô dụng.”

“Sửa chữa bên kia anh cũng sẽ cố gắng theo sát, chúng ta nhanh chóng chuyển đi, cách đám người bệnh thần kinh đó xa một chút!”

Tôi im lặng. Chỉ sợ không được nữa rồi.

Chẳng qua tôi không nói cho bố biết tin dữ này, lúc biết nhà họ Khương muốn mua hoa viên Thiên Phủ thì chúng tôi đã trả tiền đặt cọc, không cách nào đổi.

Chẳng qua cũng may là khu biệt thự cũng cách xa khu chung cư, hẳn là…… sẽ không đụng mặt chứ.

Lần này Trương Diễm Lệ hạ quyết tâm, vậy mà thật sự đi tòa án kiện chúng tôi!

Ngay từ đầu tòa án bảo bố mẹ tôi đi hòa giải, bố mẹ tôi cầm bản sao giấy tay lúc đó đi, cũng may bên trên không viết là bao nhiêu tiền, chỉ viết Khương Đại Minh, Trương Diễm Lệ không nuôi nổi đứa nhỏ, tự nguyện tặng cho vợ chồng Lục Đống Tài, Ngô Hiểu Hoa nuôi nấng, sau này tuyệt đối không nhận người thân, tuyệt đối không dây dưa, bên trên ký tên ấn dấu tay.

Nhân viên hòa giải vừa nhìn tờ giấy liền bắt đầu làm việc với Trương Diễm Lệ: “Chị à, đứa bé lúc trước là do chị không nuôi nổi tự nguyện tặng cho người ta, giấy tay này có, thủ tục nhận nuôi hợp pháp cũng có, đứa bé chính là con của người ta, chị ồn ào cũng vô dụng.”

Đọc thêm nhiều truyện hay tại TruyenBiz.Net

Trương Diễm Lệ đập bàn, hắng giọng nói: “Đó là con của tôi, con của tôi lúc nào tôi đòi cũng được, tòa án của cô làm sao có thể giúp người ta c//ướp con chứ?”

Mẹ tôi hừ lạnh không thèm nói chuyện: “Vậy sao có thể gọi là c//ướp được, bên trên ghi rất rõ ràng, là anh chị tự nguyện nhường.”

“Tôi mặc kệ, dù sao tôi cũng muốn mang con của tôi về!”

Nhân viên hòa giải nói một giờ, da miệng muốn rách ra luôn mà Trương Diễm Lệ vẫn cắn chet không buông, nhất định muốn giành tôi về.

Trước khi rời đi, bà ta chỉ vào mẹ tôi nói: “Chị chờ đó, tôi nhất định phải ra tòa!”

Mẹ tôi cũng lười để ý đến bà ta, quay đầu không thèm nhìn. Cuối cùng Trương Diễm Lệ vẫn khởi tố, ngày hôm đó bố mẹ tôi và tôi đều đi.

Bởi vì chứng cứ đầy đủ, sau khi thẩm phán xem xong giấy tay, phiếu ghi chép nuôi dưỡng và sổ hộ khẩu của tôi, rồi hỏi ý kiến của tôi, tuyên bố bố mẹ tôi thắng kiện ngay tại chỗ.

Trương Diễm Lệ và bà nội Khương Ngọc không phục, chỉ vào mũi thẩm phán mắng thẩm phán lòng dạ hiểm đ//ộc, nhận tiền của chúng tôi, nói chúng tôi cấu kết.

Thẩm phán tức giận đến mức mặt mũi trắng bệch, lớn tiếng nói: “Im lặng, nếu như cô cảm thấy tôi nhận tiền cô có thể khiếu nại tôi!”

Trương Diễm Lệ thực sự là dốt nát không biết sợ là gì, trực tiếp lật người túm lấy mặt của thẩm phán, phun nước miếng chửi mắng: “Thứ xấu xa không biết xấu hổ, tham quan! Ông nhận tiền rồi cố ý phán chúng tôi thua, ông chet không tử tế!”

Thẩm phán tuổi tác lớn không kịp phản ứng lại, bị bà ta túm lấy cào ba vết m//áu trên mặt, đến khi người xung quanh kéo Trương Diễm Lệ ra mới có thể chật vật bò lên, quần áo cũng bị xé rách.

Tất cả chúng tôi đều choáng váng.

Đây chính là tòa án, không phải nhà bà ta, sao Trương Diễm Lệ lại dám to gan lớn mật như vậy, bà ta còn nói muốn tống chúng tôi vào t//ù, lần này thì tốt rồi, không khéo bà ta phải đi trước.

Quả nhiên, có mấy người trực tiếp kéo Trương Diễm Lệ xuống, nói bà ta đ//ánh nhau ở tòa án, đ//ánh người làm công tác tư pháp, bị tình nghi gây rối trật tự tòa án, trực tiếp mang đi!

Khương Đại Minh ở bên cạnh khóc lóc cầu xin: “Thẩm phán ông tha cho cô ấy đi, cô ấy chỉ là bà nội trợ thôi, không hiểu gì cả, thẩm phán!”

Rất tiếc là quá muộn rồi, không ai để ý ông ta.

Tôi và bố mẹ tôi đều khờ người, bước ra tóa án với khuôn mặt mơ màng. Lúc đi xuống cầu thang, mẹ tôi quay đầu nhìn tôi, ánh mắt phức tạp.

“Con nói xem, đồ ngốc Trương Diễm Lệ kia sao có thể sinh ra một đứa con gái thông minh như vậy, đừng nói là đứa bé do bọn họ tr//ộm đấy nhá? Mẹ thấy Khương Đại Minh kia cũng không phải là người thông minh.”

“Bà để ý họ làm gì!” Bố tôi khởi động xe vẫy tay với chúng tôi: “Nhanh lên, hẹn buổi chiều đi xem bản thiết kế, nhà của chúng ta phải sửa sang lại rồi!”

“Tới đây!”

Mẹ tôi lập tức ném chuyện này qua một bên, vui vẻ kéo cửa lên xe: “Em nói anh biết, em với Nam Nam đều thích phong cách Bắc Âu. Anh không được phép mua mấy thứ cổ lỗ sĩ kia đâu, lát nữa đều phải nghe em!”

“Được, đều nghe em hết có được không, em là lợi hại nhất!”

“Sao em lại không lợi hại, có một đứa con gái như vậy, số của em còn không tốt sao?”

“Em lợi hại, em lợi hại nhất!”

Tôi mím môi cười, nghe hai người bọn họ anh một câu em một câu nói chuyện, nhìn ra ngoài cửa sổ.

Bố mẹ tôi luôn nói họ may mắn, nhưng thật ra trong mắt tôi, số tôi mới là tốt nhất.

Bé gái sinh ra đã yếu ớt không chịu nổi, ngay cả bố mẹ ruột cũng nhẫn tâm vứt bỏ, phải lập tức tạm biệt thậm chí chưa kịp liếc mắt nhìn thế giới.

Mà lúc này, có một người phụ nữ nhìn bé gái thêm một cái, từ nay về sau luyến tiếc phải buông tay.

Bà nói: “Anh xem đứa bé này đáng thương biết bao, chúng ta có cần nó hay không, nó thật sự không còn đường sống nữa rồi!”

Từ đó về sau, họ ra sức dẹp nghị luận của mọi người, nhận nuôi đứa bé nhỏ bé đó.

Bố mẹ tôi vẫn cho rằng tôi không biết, thực ra năm tôi bảy tuổi, mẹ tôi mang thai một đứa bé. Con ruột của họ.

Lúc ấy bố mẹ tôi đầu tiên là vui vẻ, sau đó lại bắt đầu rầu rĩ, buồn đến cả đêm không ngủ được.

Sau đó mẹ tôi chảy nước mắt nói với ba tôi: “Lão Lục, đứa bé này không thể giữ lại, em sợ tương lai em sẽ thiên vj, không thể chăm sóc Nam Nam thật tốt.”

Bố tôi hút trọn gói thuốc, cuối cùng đỏ mắt gật đầu. Những ngày đó mỗi lần tôi nhìn bố mẹ, mắt họ đều đỏ, mỗi lần tôi hỏi họ đều nói gần đây bụi bặm nhiều nên bị dị ứng.

Nhưng bọn họ không biết, đêm đó tôi không ngủ dậy đi toilet, vừa vặn nghe được câu nói kia. Tôi quay đầu nhìn biểu cảm hưng phấn của mẹ tôi, không nhịn được nở nụ cười.

Thực ra, tôi mới là người may mắn nhất. Ông trời không cho tôi một cặp bố mẹ đủ tư cách, nhưng lại bồi thường cho tôi một cặp bố mẹ tốt hơn.

Từ đêm hôm đó tôi đã âm thầm thề, những thứ bố mẹ tôi mất đi, tôi nhất định sẽ bồi thường gấp bội cho bọn họ.

Họ bảo vệ tôi lớn lên, thì tôi sẽ dành phần còn lại của cuộc đời mình để làm bạn với họ.

Tình yêu không có huyết thống này, là món quà tốt nhất ông trời ban cho chúng tôi.

[HẾT]

Mã QR
Quét mã để đọc
trên điện thoại
Shopee nào
Bình luận

Để lại một bình luận