Tôi đi qua, nhìn qua khe cửa thấy bà nhỏ giọng thút thít: “Lúc trước khi đưa Nam Nam về, con bé mới chỉ có chút xíu như vậy, giống như một con chuột lớn.”
Bà lau nước mắt nói: “Tất cả mọi người đều nói đứa bé này không nuôi sống được, sống cũng không khá hơn, bảo chúng ta ném đứa bé đi. Em thực sự muốn để cho bọn họ thấy.”
Mẹ tôi cắn răng cười nói: “Nam Nam nhà chúng ta bây giờ xuất sắc thế nào, rạng danh tổ tông! Giỏi hơn những đứa con ruột của bọn họ!”
Mắt bố tôi cũng đỏ. Ông thở dài. Trên mặt lại không nhịn được nở nụ cười: “Đúng vậy, Nam Nam thật sự không chịu thua kém, con bé quá ưu tú, có đôi khi anh hy vọng đứa nhỏ bình thường một chút, sợ nó mệt mỏi.”
Mẹ tôi nhéo ông một cái rồi cười mắng: “Anh được tiện nghi còn khoe mẽ nữa! Vừa nãy miệng anh cười lớn hơn ai hết đấy!”
Bố tôi sờ đầu cười hì hì.
Buổi tối hôm đó cả nhà Trương Diễm Lệ trông điện thoại đợi đến 12 giờ cũng không thấy điện thoại tới, nhà bọn họ buồn bực tra điểm của Khương Ngọc, kết quả khi nhìn thấy điểm số, Trương Diễm Lệ chưa kịp nói câu nào đã hôn mê bất tỉnh.
Cả tòa nhà đều nghe thấy thành tích của Khương Ngọc từ giọng nói tê tâm liệt phế của Khương Đại Minh, 113 điểm.
Không phải một môn, là sáu môn cộng lại 113 điểm, còn không cao hơn một môn của tôi.
Khương Ngọc mặt đầy nước mắt nước mũi giải thích, nói nhất định là có người thay thế thành tích của cô ta, nhất định là người có tiền dùng tiền mua điểm cao của cô ta!
Người nhà họ Khương cũng thật sự tin, kéo biểu ngữ đi cục giáo dục náo loạn, cuối cùng giám định bút tích, điều tra bài thi của Khương Ngọc, tra ra chính là bài của cô ta.
Trương Diễm Lệ lôi Khương Ngọc về nhà, chuyện này ồn ào quá lớn, mấy ngày nay mặt mũi nhà cô ta xem như mất hết.
Ở dưới vừa đ//ánh vừa mắng, nhưng Khương Ngọc lại sống chet không thừa nhận, cuối cùng dứt khoát trợn trắng mắt, bất tỉnh nhân sự!
Đưa đến bệnh viện kiểm tra, họa đến dồn dập, Khương Ngọc còn chưa đầy 18 tuổi đã mang thai rồi!
Lần này xem như mất m//ạng rồi, thành tích không tốt còn có thể học lại, có thể lên đại học chuyên ngành, nhưng mang thai rồi thì làm sao đây?
Người nhà họ Trương ra sức điều tra một hồi, vốn tưởng rằng bố đứa bé sẽ là bạn học nam nào đó trong trường, kết quả Khương Ngọc vừa thấy không giấu được nên dứt khoát nhận luôn, nói nhà trai là thầy chủ nhiệm trường của chúng tôi!
Mẹ tôi ghé vào trên sàn nhà nghe được tin tức này cũng sợ ngây người, con ngươi cũng không động đậy.
Bởi vì chủ nhiệm trường của chúng tôi là cái ông thầy 158, đầu Địa Trung Hải bụng bia, lớn tuổi hơn cả Khương Đại Minh!
Thầy chủ nhiệm trường chúng tôi họ Chu, không chỉ trông giống Trư Bát Giới, dáng vẻ háo sắc giống Trư Bát Giới như đúc.
Ông tathường xuyên mượn danh nghĩa giáo dục học sinh để giữ học sinh nữ xinh đẹp ở lại, động tay động chân quấy rối đe dọa, nữ sinh bình thường cũng không dám nói cho phụ huynh, nhưng trong đám học sinh chúng tôi đều biết.
Thì ra Khương Ngọc vì muốn đè đầu tôi mà nghĩ ra một chủ ý tồi, cô ta chủ động quyến rũ chủ nhiệm trường, sau khi lên học trung học cô ta cũng gầy đi, tuy rằng có chút mụn trứng cá, làn da không tốt lắm, nhưng nhìn cũng là một cô gái rất xinh đẹp.
Một người cần thành tích, một người cần sắc đẹp, hai người ăn nhịp với nhau.
Mỗi lần chủ nhiệm trường đều đưa bài thi trước cho Khương Ngọc, lại cho cô ta một phần đáp án, có vài bài tập làm văn không thể sao chép thì giúp cô ta làm một phần khuôn mẫu, cho nên thành tích của cô ta vẫn duy trì điểm cao.
Nhưng thi tốt nghiệp trung học thì hết cách, mặc kệ cô ta năn nỉ chủ nhiệm trường như thế nào ông ta cũng không chịu nghĩ cách giúp.
Chủ nhiệm trường cũng không ngốc, chuyện ở trường học của bản thân đều là chuyện nhỏ, nếu ồn ào đến kỳ thi tốt nghiệp trung học thì chính là phạm pháp, là phải vào tù.
Khương Ngọc hết cách, chỉ có thể nhắm mắt tự mình đi thi.
Kết quả ứng với câu nói kia của Trương Diễm Lệ, là la hay là ngựa kéo ra ngoài đi dạo sẽ biết.
Sau khi Trương Diễm Lệ biết chuyện này thì tức đến hôn mê vài lần, bà ta lôi kéo Khương Ngọc đến nhà chủ nhiệm trường đòi một lời giải thích, kết quả chủ nhiệm trường sống chet không thừa nhận, vợ giáo viên chủ nhiệm và ông ta thống nhất một chiến tuyến, đứng ở trên đường cái mắng Khương Ngọc bằng lời nói hạ lưu, nói cô ta tuổi còn nhỏ mà không biết xấu hổ, thượng bất chính hạ tắc loạn, hằng ngày ăn mặc trang điểm xinh đẹp đi quyến rũ đàn ông, về sau cũng chỉ là một mặt hàng bị đem đi bán, mắng Trương Diễm Lệ và Khương Ngọc lần lượt mỗi người một lần.
Trương Diễm Lệ cũng không mắng lại, trong nhà so quan hệ cũng không bì lại người ta, tức giận đến mức mỗi ngày ở nhà đ//ánh chửi Khương Ngọc, mắng không bằng lúc ấy sinh ra ném cô ta vào bồn cầu dìm chet, tránh hiện tại mất mặt xấu hổ.
Khương Ngọc làm sao có thể chịu thiệt thòi này, mỗi lần Trương Diễm Lệ véo cô ta, cô ta lại đ//ánh nhau với Trương Diễm Lệ, mỗi ngày náo loạn đến hơn 12 giờ đêm, khiến cho tôi mỗi ngày đều ngủ không ngon, mắt luôn thâm quầng.
Mẹ tôi đau lòng tôi, tìm bố tôi bàn bạc: “Sau này chúng ta cũng không cần nhà ở khu vực trường học nữa, ở chung cư cũng không tiện, mình bán nhà đi rồi mua căn khác tốt hơn đi, anh xem con không ngủ ngon được này.”
Bố tôi cầm thẻ ngân hàng trong nhà ra lần lượt kiểm kê, cuối cùng mặt mày ủ dột nói: “Lúc trước bà nội con bé bị bệnh tốn một khoản tiền, hiện tại trong nhà tính toán lung tung chỉ còn lại không được một triệu, không đủ tiền đặt cọc căn nhà tốt một chút.”
Mẹ tôi thở dài, không nói lời nào. Hồi sau mẹ tôi cúi đầu nhỏ giọng nói: “Đứa nhỏ luôn cố gắng như vậy, chúng ta làm bố mẹ ngược lại lại cản trở con bé.”
Tôi đẩy cửa bước vào: “Không sao đâu ạ, con có tiền.”
Mẹ tôi ngẩng đầu nhìn tôi miễn cưỡng cười nói: “Tiền mừng tuổi con tự giữ là được, chuyện mua nhà bố mẹ tự nghĩ cách.”
Tôi lắc đầu: “Không phải, con tìm được mật mã Bitcoin, hôm nay giá Bitcoin là 19497.4 đô la một cái, con có 256 cái, chúng ta có thể bán một ít.”
Mẹ tôi vẻ mặt nghi ngờ: “Tiền gì cơ?”
Ba tôi đột nhiên đứng dậy, ông đứng dậy có chút mạnh làm lật luôn cả cái ghế, run rẩy nói: “Bitcoin? Con có bitcoin? Con mua lúc nào?!”
Tôi nghĩ một hồi: “Vừa ra năm 2009, mười mấy đồng một cái, con dùng tiền mừng tuổi mua.”
Đọc thêm nhiều truyện hay tại TruyenBiz.NetNói xong tôi dẫn bố mẹ tôi đến trước máy tính cho họ xem tài khoản của tôi. Bố tôi nắm chặt con chuột, gân xanh nổi lên, thậm chí con chuột cũng phát ra tiếng cót két.
Mặt ông đỏ bừng, nín thở không dám thở gấp, nhìn chằm chằm máy tính nói không ra lời. Mẹ tôi cau mày nói: “Chuyện gì mà ngạc nhiên như vậy, lão Lục, anh ngốc à?”
Thân thể bố tôi cứng ngắc, ngơ ngác đặt mông ngồi xuống ghế, thần sắc ông mờ mịt, ánh mắt tan rã, dại ra tính toán: “194947một cái, hôm nay tỷ giá hối đoái là bao nhiêu?”
Tôi ở một bên nói tiếp: “6.7654.”
Bố tôi xoay đầu ngón tay, đại não đã không vận hành: “19497 nhân 6.76. một nhân sáu được sáu, sáu nhân chín sáu mươi ba……”
Mẹ tôi không thể nhịn được nữa, lấy máy tính ra thuần thục tính số, lớn tiếng bên tai ông nói: “131799.72!”
Bố tôi tiếp tục ngơ ngác nói: “131799.72 nhân 256…”
Lúc này mẹ tôi cũng đại khái cũng hiểu ra là gì.
Cả người bà chấn động, ngón tay bấm máy tính cũng bắt đầu run rẩy, tính toán nhiều lần mới tính ra được: “33740728,32…”
“Đây, đây là mấy chữ số vậy lão Lục, cả đời này em cũng chưa từng thấy nhiều số như vậy!”
Tôi bình tĩnh nói: “33 triệu, chẳng qua con cảm thấy còn có thể tăng, chúng ta có thể giữ một phần, đổi 10 triệu đi mua biệt thự, con thấy là biệt thự 500 mét vuông khu Nam thành phố mới không bán giá quá 10 triệu.”
Mẹ tôi mơ màng nhìn tôi: “Nam Nam, đây đều là tiền ư? Không phải tiền trò chơi nhỉ? Happy Beans hay gì đó?”
Tôi vui vẻ nói: “Mẹ nói gì thế, từ trước đến giờ con không chơi đấu địa chủ.”
Bố tôi vỗ một cái lên ót, vỗ đến mức cái ót của ông đỏ bừng lên. Hồi lâu, ông mới ngây ngốc nói một câu: “Không phải mơ. Trời ơi! Không phải mơ! Chúng ta phát tài rồi! Ba mươi triệu! Trời ơi!!”
Mẹ tôi chỉ vào máy tính, biểu cảm còn mang theo biểu cảm không dám tin: “Chỉ với thứ này, chỉ một hàng này, là có thể đổi ba mươi triệu? Cục cưng, không phải con bị lừa chứ?”
“Em hiểu cái gì!” Bố tôi hào hứng níu mẹ tôi lại: “Đây chính là Bitcoin đó, lúc đó anh còn hối hận vì không mua một ít đấy, vẫn là con gái nhà chúng ta có bản lĩnh! Mau lên, thay đồ chúng ta đi mua nhà!”
Mua nhà là chuyện lớn, chúng tôi vì để kiếm được căn nhà có khu vực tốt, điều kiện tốt chạy đi mấy chuyến, cả chung cư không có bí mật, mọi người đều biết nhà chúng ta phải đổi nhà.
Trương Diễm Lệ thua ở chỗ con cái một lần, nên chuyện đổi nhà cũng sống chet nhất định phải đè đầu mẹ tôi, bắt được người cũng nói nhà bà ta cũng muốn mua nhà.
Nói thật đôi khi tôi rất bội phục tinh thần này của Trương Diễm Lệ, con gái vừa s//ảy thai không được mấy ngày, vì đè ép nhà tôi lại bắt đầu tập hợp hàng xóm lại khoe khoang: “Đại Minh nhà tôi chuẩn bị 2 triệu, định mua một căn 98 mét vuông ở hoa viên Thiên Phủ!”
Hàng xóm cũng nể mặt bà ta: “Hoa viên Thiên Phủ à? Chỗ tốt đấy, đất ở đó đắt, một mét vuông hơn hai triệu đấy!”
“Đúng vậy, trung tâm thành phố có thể rẻ sao!”
Lúc tôi đi ngang qua cũng ngẩn người, trong lòng nghĩ con mẹ nó đúng là nghiệt duyên!
Nhà tôi cũng mua ở hoa viên Thiên Phủ, chẳng qua là khu biệt thự, chẳng lẽ hai nhà chúng tôi thật sự cả đời không thể tách ra sao?!
Lúc này mẹ tôi cũng xuống lầu, bà nhìn thấy Trương Diễm Lệ, nhưng cũng không muốn gây chuyện, chào hỏi mấy người hàng xóm rồi đi.
Kết quả Trương Diễm Lệ lại không nhịn được, bà ta nhất định giành lại thể diện này, bà ta ở sau lưng lớn tiếng hỏi: “Ngô Hiểu Hoa, nghe nói nhà chị cũng muốn mua nhà? Mua ở đâu? Bà cụ nhà chị mấy năm trước sinh bệnh tốn không ít tiền nhỉ, ôi, còn có thể có tiền mua nhà sao?”
Lần này mẹ tôi không tức giận, cười tủm tỉm quay đầu lại nói: “Không phải sao, tiền trong nhà không xoay được, cũng may đứa nhỏ không chịu thua kém, mấy năm trước giữ một ít tiền Bitcoin, chúng tôi cũng định mua ở hoa viên Thiên Phủ nhỉ. À đúng rồi, khu biệt thự, 518 mét vuông, chị nói nhà chị muốn mua chỗ nào?”
Trương Diễm Lệ giống như gà mái bị người bóp cổ, sắc mặt biến ảo bất định, cuối cùng mặt mũi xanh mét nghẹn ra một câu: “Khoác lác vừa thôi, chị còn nói biệt thự, chị nằm mơ không tỉnh à?”
Mẹ tôi cười: “Có lẽ vậy, chẳng qua có vài người chắc đã tỉnh mộng từ lâu, đúng hay không?”
Trương Diễm Lệ tức giận đến tóc cũng muốn dựng thẳng lên, bà ta chỉ vào mẹ tôi cao giọng nói: “Chị nói cái gì Ngô Hiểu Hoa, chị lặp lại lần nữa xem!”
“Lời hay không nói hai lần!”
Mẹ tôi liếc nhìn bà ta bằng ánh mắt đầy khinh miệt, quay lại gật đầu chào hàng xóm rồi đi.
Hàng xóm phía sau còn đang băn khoăn: “Bitcoin là cái gì?”
Một người khác có hiểu biết phổ cập khoa học nói: “Chồng tôi cũng mua, nói là cái gì… tiền ảo gì đó, một cái gần hai mươi ngàn đô la!”
Cô ấy còn tấm tắc tán thưởng: “Nhà Ngô Hiểu Hoa lần này xem như phát tài, chồng tôi mua ít, không biết nhà chị ấy mua bao nhiêu.”
“Hai mươi ngàn đô la?” Người xung quanh đều kinh ngạc.
“Chị nói xem Ngô Hiểu Hoa này sao lại tốt số đến như vậy, lúc trước tôi chỉ cảm thấy không có con ruột không đáng tin cậy, nhưng chị xem con bé Lục Nam Nam đi, thành tích tốt, còn có thể kiếm tiền, chỉ sợ là thần tiên hạ phàm!”
“Không phải sao, giỏi hơn con ruột không biết bao nhiêu luôn, đây chính là tốt số mà.”
Mấy người nhớ tới Trương Diễm Lệ còn ở bên cạnh, dừng câu chuyện đang nói, cười xấu hổ rồi lần lượt tìm lý do rời đi: “Chao ôi bếp nhà tôi còn đang nấu, tôi đi lên xem nồi.”
Để lại một bình luận
Bạn cần Đăng nhập để gửi bình luận.