Trong khi chưa chắc chắn lối thoát có ở tầng một hay không, chúng tôi quyết định tạm thời ẩn náu ở tầng hai.
Chủ nhà là một kẻ biến thái, hắn thường xuyên tra tấn và giết hại những người chơi trên tầng hai. Nhiều người chơi đã cố gắng xuống tầng một nhưng đã bị hắn phát hiện. Tiếng rìu bổ vào da thịt, những tiếng hét đau đớn khiến ai cũng phải rùng mình.
Nếu cứ tiếp tục trốn, chắc chắn chúng tôi sẽ bị phát hiện.
Hơn nữa, còn có một vấn đề thực tế khác: chúng tôi cần phải ăn.
Hai ngày đầu, chúng tôi chỉ sống sót nhờ vào đồ ăn vặt. Điều kỳ lạ là căn phòng chứa đồ mà chúng tôi đang ẩn nấp lại chứa cả đồ ăn vặt và nước uống.
Os đã cùng chúng tôi ở đây suốt hai ngày, và không giống như chúng tôi tưởng tượng, cậu ta không biến mất. Bố mẹ cũng không điên cuồng tìm kiếm cậu ta, như thể chẳng có chuyện gì xảy ra.
Tôi luôn để ý đến Oss, quan sát xem cậu ta có hành vi nào kỳ quái không.
“Cậu đói không?” Os xé một gói khoai tây chiên, đưa trước mặt tôi. Đó là khoai tây vị cà chua, một vị tôi rất thích.
Không biết có phải vì tôi đã cứu cậu ấy hay không mà Os rất bám tôi. Cậu ấy ăn rất ít, hầu hết đồ ăn vặt đều được chia cho tôi.
Trong lòng tôi luôn có một cảm giác lạ lùng.
Hai ngày trước, khi tôi và anh đeo kính chia nhau ra để dò la tình hình, Os đã đi theo tôi. Tình cờ, chúng tôi lạc vào phòng làm việc của chủ nhà. Đúng lúc đó, lão ta vừa giết xong một người
chơi và quay trở lại phòng.
Tôi và Os vội trốn dưới gầm bàn. Tiếng bước chân càng lúc càng gần. Cảm nhận được sự bất an của tôi, Os không biết từ lúc nào đã ôm chặt lấy tôi, “Đừng sợ.”
May mắn thay, chủ nhà bị tiếng bước chân của một người chơi khác thu hút và rời đi. Os vẫn không buông tay, như thể đang ôm một món đồ chơi yêu thích.
“Ông ta đi rồi,” tôi nhắc nhở Os rằng đã có thể thả lỏng.
“Ừm,” không gian dưới bàn hẹp, chúng tôi quá gần nhau đến mức mũi cậu ấy chạm vào mũi tôi.
“Cô có mệt không?”
Giọng cậu ấy kề sát bên tai tôi, thậm chí còn có thời gian mát xa cho bờ vai đau nhức của tôi.
Cậu ta dường như đã thay đổi một chút.
Sau khi ra khỏi bàn, cậu ta lục lọi trong ngăn kéo tìm ra một chiếc bánh, rồi đưa cho tôi. Thật kỳ dị.
Tại sao lại có bánh trong ngăn kéo?
Cậu ta còn tìm thấy rất nhiều đồ ăn khác ở các góc phòng. Tôi ngạc nhiên, đây thực sự là căn một phòng làm việc sao?
“Nếu đói, cứ nói với tôi, đừng nhịn.”
Trong ánh mắt của cậu ta, tôi thoáng thấy một chút… cưng chiều?
Thật kỳ lạ.
Tuy nhiên, điều kỳ lạ nhất lại là vào ngày thứ ba. Trên cổ tôi xuất hiện một dấu hôn hình trái tim, như thể ai đó đã cố tình để lại.
Tôi vô cảm nhìn sang thiếu niên đẹp trai bên cạnh.
Cậu ta chớp mắt với tôi, vẻ mặt vô tội.
Sang ngày thứ tư, chủ nhà lên tầng ba, ở đó rất lâu không xuống.
Thời cơ đã đến, chúng tôi cần xuống tầng một để xem xét tình hình.
Khi xuống cầu thang, anh đeo kính kéo tôi ra một góc và thì thầm:
“Cậu có thấy Os rất kỳ quái không? Cậu ta rất bám lấy cậu, cẩn thận đấy.”
Tôi gật đầu, nhìn về phía Os.
Hiếm khi cậu ấy im lặng, bất động, trông giống như một con búp bê.
Tôi thoáng có linh cảm, liếc nhìn con búp bê trong túi. Con búp bê cũng luôn im lặng.
Khi xuống cầu thang, chúng tôi cực kỳ cẩn thận. Chúng tôi đã thử qua cánh cửa chính của ngôi nhà, rõ ràng là không khóa, nhưng bằng cách nào đó, chúng tôi không thể mở được.
“Lối thoát không phải ở đây,” tôi đột ngột dừng lại và nói.
“Hả?
“Cậu có nhận ra điều này không? Toàn bộ ngôi nhà này không hề có một chiếc gương nào.”
Anh đeo kính mở to mắt.
“Ý cậu là gương chính là lối thoát thật sự?”
“Rất có thể.”
Tôi chợt nhớ ra.
Ngày đầu tiên khi tôi trốn dưới gầm giường, tôi đã thấy một dòng chữ nhỏ:
“Gương đã bị giấu đi.”
Lúc đó dòng chữ đã bị ai đó dùng máu vạch ngang một cách thô bạo, mờ đi.
Lúc đó tôi không hiểu, nhưng bây giờ thì tôi đã ngộ ra ra.
Anh đeo kính phấn khích: “Tôi nhớ rồi! Ở tủ quần áo trên tầng ba có một tấm gương, trên đó phủ một lớp vải đỏ. Lúc ấy tôi mải tìm manh mối nên không lật lên.”
“Nhanh lên, lên tầng ba!”
Khi đang lên cầu thang, chúng tôi chạm mặt với bà chủ nhà.
“Oss? Hóa ra con ở đây, những người bên cạnh là bạn của con à?”
Bà chủ nhà khác hẳn với lão chủ nhà tàn ác, bà ta cười tươi mời chúng tôi lại gần.
“Đói rồi đúng không, qua đây ăn cơm nào.”
Bà ta bê một nồi súp đặt lên bàn, nồi súp chạm mặt bàn phát ra âm thanh nặng nề.
Ngay sau đó, mùi thịt thơm phức lan ra.
Tôi định cầm dao, nhưng tay tôi bị Os nắm chặt.
Cậu ấy kéo tôi về phía bàn ăn.
Anh đeo kính cũng cảnh giác đi theo.
Bà chủ nhà vẫn mỉm cười, sắp xếp bát đũa cho chúng tôi.
Chúng tôi ngồi xuống bàn.
Trong nồi dường như chỉ có súp thịt bình thường, không phải những thứ kinh khủng mà tôi tưởng tượng như móng tay hay ngón tay.
Nhưng liệu súp thịt của bà chủ nhà có thể ăn được không?
“Sao không ăn? Sao không động đũa?”
Bà chủ nhà thấy chúng tôi không di chuyển, cơ thể bà dần dần trở nên méo mó, ánh mắt trở nên u ám.
Tôi cố tình làm rơi đũa xuống đất.
Khi cúi xuống nhặt đũa, con búp bê trong túi tôi bất ngờ rơi ra.
Bà chủ nhà kinh sợ hét lên, rõ ràng con búp bê này đã khiến bà ta hoảng sợ.
Nhân cơ hội này, tôi dùng ánh mắt ra hiệu: “Ra tay đi!”
Anh đeo kính đã đứng sau lưng bà chủ nhà từ trước, một dao đâm thẳng vào tim bà ta.
Bà chủ nhà đổ xuống đất, cố gắng gượng dậy nhưng lại bị anh đeo kính đâm thêm vài nhát.
Tôi dùng tay che mắt Os lại.
“Chạy lên lầu đi!”
Chúng tôi chỉ mới đi được nửa cầu thang thì lão chủ nhà đột ngột xuất hiện, trong tay cầm một cây rìu.
“Chết tiệt!”
Lão ta chặn đường lên cầu thang của chúng tôi.
Lão ta cười nham hiểm: “Cuối cùng cũng tìm thấy các người rồi, lũ chuột nhắt.”
Hôm nay, Os yên lặng hơn thường ngày, cậu ấy đứng chắn trước tôi: “Đừng làm hại cô ấy.”
“Vậy ngươi có sẵn lòng trở thành búp bê của ta không?”
“Nếu ông không làm hại cô ấy, tôi sẵn lòng.”
Lão chủ nhà cười lạnh: “Lại đây.”
Tôi nắm chặt tay Os: “Đừng đi.”
Os nhìn tôi, đôi mắt xinh đẹp của cậu phản chiếu hình ảnh tôi đang nhíu mày.
Dường như cậu ta nở một nụ cười.
Ngay giây tiếp theo, lão chủ nhà cầm chiếc rìu bất ngờ lao tới, chém xuống.
Os che cho tôi, lưng bị chém một nhát thật sâu.
Cùng lúc đó, con dao của tôi đã đâm vào bụng lão chủ nhà.
Lão ta nheo mắt, vết đâm này không làm lão ta bị thương quá nặng.
Nhưng lão ta không, những người chơi còn sống sót khác đã xuất hiện từ mọi góc, cùng tôi hợp sức tấn công lão ta.
“Tất cả lên lầu! Lối thoát ở tầng ba!”
Anh đeo kính hét lên, nhưng phát hiện tôi đang đỡ lấy Os bị thương.
Anh ta không đồng tình: “Giang Tảo, cậu ta chỉ là nhân vật trong trò chơi thôi, không sao cả, chúng ta phải nhanh chóng tìm lối thoát!”
“Đừng lo cho tôi, cứ đi đi.” Thiếu niên nhẹ nhàng nói, giọng yếu ớt rời tay tôi ra.
Anh đeo kính không nói thêm gì nữa, kéo tôi lên tầng ba.
Nhưng tấm gương trong phòng tủ quần áo đã biến mất.
“Gương đâu rồi!”
Một người chơi vỗ trán: “Tối qua tôi thấy quái vật đã kéo một vật gì đó rất lớn xuống tầng hai.
Bạn tôi đã chết khi vật lộn với nó, có lẽ đó chính là tấm gương!”
Chúng tôi lại vội vã xuống tầng hai, thấy Os vẫn đơn độc ngồi ở đó.
Bà chủ nhà, người đáng ra đã chết vì vết thương đâm vào tim, đang kéo lê vết máu dài leo lên cầu thang, sắp sửa chạm vào Os.
“Tìm thấy rồi!”
Một người chơi ở góc hành lang đã phát hiện ra tấm gương, thành công bước vào bên trong nó.
“Thật sự là lối thoát!”
Anh đeo kính thở phào nhẹ nhõm: “Tốt quá rồi.”
Thấy tôi không ngừng nhìn về phía cầu thang, anh ta cau mày, hạ giọng:
“Giang Tảo, tất cả những chuyện này đều là do cậu ta cố ý. Cậu ta đang trêu đùa chúng ta, cô không thể không nhận ra điều đó, mau đi thôi!”
Tôi nhận ra mọi thứ là Os cố tình sắp đặt.
Ý đồ của cậu ấy thay đổi liên tục, tất cả những gì chúng tôi đang phải trải qua, kể cả việc cậu ấy cố tình bị thương, rất có thể chỉ là một trò đùa.
Nhưng tôi có một linh cảm.
Nếu rời khỏi đây, chắc chắn tôi sẽ hối hận.
“Anh đi trước đi.”
Tôi quay người bước về phía cầu thang.
“Giang Tảo, cô đang làm gì vậy!”
Tôi không trả lời.
Trong lòng tôi đã có sẵn câu trả lời.
Dù đã quên mất hình dáng của Cố Mặc Trì, nhưng cảm giác mà anh ấy mang lại cho tôi không thể sai được.
Os chính là Cố Mặc Trì, là người bạn trai đã mất trí nhớ của tôi, cũng là trùm cuối trong trò chơi kinh dị này.
Os nhìn tôi từng bước tiến về phía cậu ấy, ánh mắt đột nhiên tối lại một cách đáng sợ.
Anh đeo kính còn định thuyết phục tôi, nhưng lại bị thứ gì đó bất ngờ đẩy mạnh vào lối thoát.
“Cô không đi sao?”
Giọng Os đã thay đổi, trầm thấp, mang theo một chút mong chờ không dễ nhận thấy.
Bà chủ nhà bò lên cầu thang đã biến mất từ lâu.
Cả căn phòng dường như chỉ còn lại hai chúng tôi.
“Đúng vậy.” Tôi nhìn cậu ấy.
“Tại sao?”
“Bởi vì tôi không muốn thấy cậu trong tình cảnh vô vọng như thế này. Tôi muốn ở lại bên cậu.”
Đọc thêm nhiều truyện hay tại TruyenBiz.NetOs chớp mắt, nước mắt màu đỏ rực không ngừng tuôn rơi.
Tôi nhẹ nhàng lau nước mắt cho anh.
Anh tựa đầu vào hõm cổ tôi, hít một hơi thật sâu.
“Đây là những gì em đã nói đấy.”
[Nhật ký của Os]
Cha mẹ tôi thường xuyên cãi vã, tiếng chửi rủa to vang lên kèm theo tiếng đập phá đồ đạc.
Họ chẳng hề quan tâm liệu tôi có bị thương hay không.
Tôi đã từng muốn thu hút sự chú ý của họ, tôi dùng dao cắt vào tay mình.
Nhưng không một ai để ý đến vết thương của tôi.
Lúc đó tôi đã hiểu, họ hoàn toàn không yêu tôi.
Nhưng tôi lại yêu những vết thương.
Chúng làm tôi đau, và tôi thích cảm giác đó.
Tôi bắt đầu giải phẫu xác các loài động vật, như chim, chuột, rắn.
Không lâu sau, họ phát hiện ra.
Ánh mắt họ nhìn tôi như nhìn một con quái vật.
Nhưng ít nhất họ cũng đã nhìn đến tôi.
Tôi càng ngày càng trở nên tệ hại hơn.
Họ sợ hãi đưa tôi đi khám bác sĩ, sau đó nhốt tôi vào một căn phòng tối đen như mực.
Tôi đã bị nhốt ở đó suốt tám năm.
Mỗi ngày trôi qua, tôi dùng ngón tay khắc một vạch trên tường.
Những vết khắc trên tường ngày càng nhiều, tôi biết bản thân càng ngày càng trở nên không
bình thường.
Sau đó, tôi điên cuồng đập cửa, dùng tay cào tường, máu đã loang lổ khắp nơi.
Nhưng bọn họ không hề phản ứng.
Tôi muốn tự sát, nhưng mỗi lần đều bị cứu lại.
Họ đã dọn tất cả những thứ có thể làm tôi bị thương ra khỏi phòng.
Tôi từng nghĩ họ không muốn tôi chết bởi là vì cuối cùng họ đã yêu tôi.
Nhưng rồi tôi biết rằng, mẹ tôi đã mang thai một đứa trẻ khác.
Họ rất yêu thương đứa trẻ đó.
Nhưng đứa bé ấy lại mắc bệnh tim.
Hóa ra bao lâu nay họ không để tôi chết là vì muốn lấy trái tim của tôi.
Trái tim tôi bị lấy ra, thay cho em trai.
Da của tôi bị làm thành búp bê người, rồi lại bị nhốt trong căn phòng tối tăm.
Họ nói rằng, có như vậy gia đình mới có thể mãi mãi đoàn tụ.
Họ muốn vĩnh viễn giam cầm tôi.
Nhưng bọn họ không ngờ, khi tôi trở thành búp bê, tôi cũng sẽ biến họ thành những con búp bê.
Họ ghê tởm và sợ hãi tôi.
Lẽ ra tôi nên cảm thấy thỏa mãn.
Nhưng trái tim tôi vẫn lạnh lẽo, vô cùng đau khổ.
Tôi cảm thấy như bản thân thiếu mất điều gì.
Có phải là trái tim đã bị lấy đi không? Hình như không phải.
Cho đến khi tôi gặp cô ấy.
Một người chơi.
Cô ấy ngất xỉu trong căn phòng mà tôi từng bị nhốt.
Không ai hiểu rõ căn phòng đó lạnh lẽo và đen tối như tôi.
Cô ấy thật yếu ớt.
Bỏ đi.
Chết ngay từ đầu thì trò chơi chẳng còn gì thú vị.
Tôi miễn cưỡng trải một tấm thảm ấm trên sàn nhà.
Chờ đợi…
Sao cô ấy vẫn chưa tỉnh?
Tôi điều khiển cơ thể con rối của mình, véo nhẹ vào má cô ấy.
Sao lại mềm đến thế?
Véo thêm một cái nữa.
Mềm đến kỳ lạ.
Tôi bắt đầu có chút nghiện rồi.
Cô ấy sắp tỉnh lại.
Bỗng nhiên tôi thấy chột dạ, ngã xuống tấm thảm như một cái xác.
Khi cô ấy tỉnh, lại vô tình vấp phải tôi.
May mà có tấm thảm, nếu không chắc sẽ đau lắm.
…Khoan đã, cô ấy bị ngã đau thì liên quan gì đến tôi?
Nhìn cô ấy mò mẫm trong bóng tối, trông thật vất vả.
Tôi nổi lòng tốt, đặt một hộp diêm ở góc phòng.
Nhưng dường như cô ấy đã bị tôi dọa sợ.
Tôi có đáng sợ đến vậy sao?
Dù vậy, tôi vẫn tiếp cận cô ấy trong hình dạng con người.
Cô ấy nói bản thân đến để cứu tôi.
Nói dối.
Rõ ràng cô ấy muốn lấy thứ gì đó từ tôi.
Tôi ghét bị lừa, nhưng lạ thay, tôi không thể xuống tay giết cô ấy.
Cô ấy buộc một chiếc nơ bướm lên cổ tay tôi.
Tôi chưa bao giờ thấy một chiếc nơ dễ thương đến vậy, chết tiệt.
Tôi phân vân.
Chỉ có thể để cô ấy tự lộ mặt thật.
Trước khi đạt được mục đích, cô ấy chắc chắn sẽ bỏ rơi tôi.
Chỉ khi cô ấy ích kỷ hơn, tôi mới có hứng thú giết cô ấy.
Nhưng bây giờ, cô ấy không thể chết được.
Không thể để cô ấy đói.
Cô ấy thích ăn gì nhỉ?
Bánh ngọt, khoai tây chiên, bánh quy?
Đó đều là những thứ tôi từng thèm khát khi còn nhỏ.
Nhìn cô ấy ăn ngon lành, tôi lại cảm thấy vui hơn cả cô ấy.
Tôi không thể kiềm chế, nửa đêm khẽ cắn nhẹ vào cổ cô ấy.
Mềm mại và thơm tho.
Tôi cảm thấy bản thân có điều gì đó không ổn.
Người chơi này dường như có một loại sức hút đặc biệt với tôi, khiến cảm xúc tôi vì cô ấy liên tục thay đổi.
Trước khi đạt được mục đích, tôi cần giữ khoảng cách với cô ấy.
Thành công rồi, họ bị tôi dắt mũi xoay vòng.
Cuối cùng, khi họ tìm thấy lối ra, cô ấy quả nhiên đã lên lầu.
Cô ấy bỏ rơi tôi rồi.
Cô ấy thực sự đã bỏ rơi tôi.
Tại sao cô ấy lại bỏ rơi tôi!
Lẽ ra tôi phải giết cô ấy.
Nhưng tôi không muốn cử động, thay vì cảm giác muốn giết người, tôi chỉ cảm nhận thấy sự đau khổ mất mát đến tột cùng.
Như có một tảng đá nặng đè lên, rõ ràng tôi không còn trái tim, vậy tại sao lại đau đớn đến thế?
Nhưng không ngờ.
Cô ấy lại quay lại.
Cô ấy tiến đến, nói rằng sẽ ở lại với tôi.
Cô ấy thực sự… đồng ý ở lại bên tôi?
Ở bên một con rối không có trái tim, linh hồn u ám?
Khoảnh khắc đó.
Tôi hiểu ra.
Cô ấy chính là người đến để cứu tôi.
Cô ấy chính là sự cứu rỗi của tôi.
—
Phiên bản của Os là một con rối bám người và kiêu ngạo.
Nhưng vào ngày cuối cùng, anh vẫn để tôi rời đi.
Ngày rời đi, anh bám chặt vào người tôi.
Tôi từng nghi ngờ rằng anh đã có từng ý định giữ tôi lại mãi mãi.
Nhưng vì một lý do nào đó, anh đã từ bỏ.
“Trong lòng em, tôi là duy nhất có phải không?”
Anh cứ liên tục hỏi tôi.
“Đúng vậy, là duy nhất.”
Anh mỉm cười, con rối trên vai anh cũng cười theo.
Dù biết người trước mặt sẽ không làm hại tôi, nhưng không hiểu vì sao cảnh tượng này vẫn khiến tôi rùng mình.
Anh nhìn tôi: “Nếu em nói thêm nữa, tôi sẽ không để em rời đi đâu.”
Tôi kiên định: “Anh là duy nhất.”
Anh bất ngờ ôm chặt tôi vào lòng.
“Em là trái tim của tôi. Dù em có rời đi đâu, tôi cũng sẽ tìm thấy em.”
Sau khi rời khỏi pó bản, tôi lại lần nữa xuất hiện trong sảnh chính.
Không biết đã có chuyện gì xảy ra, nhưng có rất nhiều người vây quanh trung tâm của sảnh.
Đồng thời, bên tai vang lên tiếng thông báo điện tử:
“Chúc mừng người chơi đã vượt qua phó bản ‘Ngôi Nhà Búp Bê’. Phó bản tiếp theo ‘Cuộc Gọi Ma Quái’ sẽ bắt đầu sau một tuần, vui lòng chuẩn bị trước.”
– Hết –
Để lại một bình luận
Bạn cần Đăng nhập để gửi bình luận.