Khi xuống cầu thang, tôi và anh chàng đeo kính cố gắng không gây ra tiếng động.
Đồng thời lo lắng chủ nhân ngôi nhà đúng lúc này lại đi lên.
Cầu thang của ngôi nhà là kiểu xoắn ốc.
Rõ ràng từ tầng ba xuống tầng hai là một quãng đường ngắn.
Nhưng khi đi lại cảm thấy thời gian bị kéo dài vô tận, bậc thang cầu thang dường như không bao giờ hết.
Con búp bê trong túi dường như đang cử động.
Nhưng khi mở túi ra, nó vẫn giữ nguyên tư thế như cũ.
Tôi lau mồ hôi trên trán.
Nắm chặt con dao trong tay.
Cầu thang không có đèn, chỉ có những ngọn nến treo trên tường.
Bất kỳ sự thay đổi nào của ngọn lửa cũng khiến chúng tôi giật mình.
Sau vài bước, anh chàng đeo kính đi trước đột nhiên dừng lại.
Tôi tưởng có chuyện gì, giơ lưỡi dao lên, sẵn sàng đối mặt với quái vật.
Nhưng hóa ra không phải quái vật.
Anh ta dừng lại vì nhìn thấy ở góc cầu thang chất đống… những thi thể bị chặt đứt rồi ghép lại với nhau.
Chúng được ghép lại một cách lệch lạc, với những biểu cảm khác nhau.
Vì là cầu thang nên chỉ cần một chút gió cũng có thể làm ngọn nến trên tường lay động.
Dưới ánh sáng mờ ảo, một đống thứ đẫm máu được ghép lại giống như búp bê, chất đống lộn xộn ở đây.
Trông giống hệt như những khối lego được xếp bừa bãi bởi một đứa trẻ.
Anh chàng đeo kính hít một hơi lạnh, nhận ra gương mặt của một người trong đó:
“Trong đó có một người tôi quen, là người chơi, không ngờ nhanh như vậy đã…”
Trong mắt anh ta lóe lên một tia buồn bã.
Trái tim tôi cũng trĩu nặng.
Trong trò chơi kinh dị này, mọi người có thể chết bất cứ lúc nào.
Chết là chết thật, không thể quay trở lại thế giới thực.
Người bạn đồng hành vẫn còn cười nói trong màn chơi này, có thể ở màn chơi tiếp theo sẽ chết không toàn thây.
Điều tàn nhẫn hơn là, trong hầu hết các trường hợp, những người gặp nhau trong màn chơi này rất khó có thể gặp lại trong cùng một màn chơi khác, có thể cả đời không gặp lại lần thứ hai.
Nghĩ đến đây, Cố Mặc Trì đã rất lâu không trở về thế giới thực.
Mặc dù trước đây tôi đã gặp anh ấy trong một màn chơi, nhưng vì sự đối lập về thân phận, chúng tôi không thể đối diện với nhau một cách thoải mái như trước.
Tôi luôn biết, anh ấy đã giấu tôi rất nhiều chuyện.
Lần này, tôi hoàn toàn không nhớ được gương mặt của anh ấy.
Nếu gặp anh ấy khi anh ấy không có ký ức, liệu tôi có nhận ra anh ấy không?
Anh ấy có còn đối xử với tôi khác biệt không?
Tôi và anh chàng đeo kính đều đang mải suy nghĩ, tiếp tục đi xuống.
Cho đến khi có tiếng gì đó từ tầng hai đột nhiên rơi xuống đất và vỡ tan.
4
Cuối cùng cầu thang cũng đã đến điểm cuối.
Âm thanh phát ra từ một căn phòng gần cầu thang.
Anh đeo kính nhìn tôi, ánh mắt như hỏi có nên qua đó xem không.
Tôi bạo dạn bước thêm vài bước về phía cánh cửa.
Trong các trò chơi sinh tồn kinh dị, những người sống sót đều là những người không vì sợ hãi mà bỏ lỡ cơ hội.
Xuyên qua cánh cửa, tôi nghe thấy giọng nói đầy phấn khích của một người đàn ông trung niên:
“Os, đừng sợ, da của con rất đẹp, khi làm thành búp bê sẽ rất tuyệt, con nhất định sẽ thích cho xem!”
Os?
Cái tên này, lúc nãy khi chúng tôi lên lầu bà chủ nhà cũng đã từng nhắc đến.
Os là con của hai người họ sao?
Nghe cuộc trò chuyện của họ, có vẻ như lão chủ nhà đang định lột da chính đứa con của mình để làm búp bê.
Theo cốt truyện phim kinh dị, khi quái vật muốn ra tay với chính con mình, thường chỉ có một khả năng.
Đứa trẻ đó nắm giữ manh mối quan trọng.
Nó đang chờ nhóm nhân vật chính đến cứu, mở ra bước tiếp theo của cốt truyện.
Trong phòng lại có tiếng thứ gì đó rơi xuống đất.
“Os, bố rất thất vọng về con, khi bố bằng tuổi con, bố không hề nhút nhát như con.”
“Ông không phải là bố của tôi! Bố tôi tuyệt đối sẽ không dùng da của tôi để làm búp bê! Đừng lại đây!”
Tình hình ngày càng căng thẳng.
Anh đeo kính nói: “Không còn cách nào khác, để tôi đánh lạc hướng ông ta.”
Tôi nấp sau cánh cửa của căn phòng bên cạnh.
Anh đeo kính đi gõ cửa, sau đó chạy lên lầu.
Lão chủ nhà mở cửa, thấy không có ai, nhận ra bản thân đã bị lừa, khuôn mặt cũng trở nên u ám giận dữ.
Lão bước nhanh lên cầu thang.
Đã bị đánh lạc hướng rồi.
Tôi thở phào nhẹ nhõm, cầu nguyện anh đeo kính sẽ trốn thật kỹ, không bị lão chủ nhà phát hiện ra.
Xác nhận lão chủ nhà tạm thời sẽ không quay lại, tôi rón rén bước vào căn phòng vừa nãy.
Đó là một phòng sách.
Bên trong rất bừa bộn, sách vở rơi hết xuống đất, còn có một chiếc bình hoa cũng đã vỡ tan tành nằm trên sàn nhà.
Tôi đảo mắt tìm kiếm khắp căn phòng.
Tim tôi chợt thắt lại.
Người đâu rồi?
Tại sao trong phòng lại không có ai?
Os ở đâu?
Rõ ràng lúc nãy chỉ có lão chủ nhà đi ra mà.
Hay đây vốn dĩ là cái bẫy của quái vật, để chúng tôi lộ diện?
Lúc tôi định quay lại cứu anh đeo kính, thì lại cảm nhận được như có ai đó kéo áo mình.
Tôi nín thở.
Dưới gầm bàn có một người!
Vì góc nhìn hạn chế, lúc nãy tôi đã bỏ qua chỗ này, không ngờ lại có người trốn dưới gầm bàn.
Đọc thêm nhiều truyện hay tại TruyenBiz.Net“Cô là… đến cứu tôi sao?”
Giọng nói khàn khàn vàng lên.
Tôi thấy một thiếu niên bò ra từ dưới gầm bàn.
Dáng người cậu ta gầy gò, khuôn mặt nhợt nhạt, cổ tay còn dính máu.
5
“Os?”
Tôi nhìn cậu ta, thăm dò gọi ra cái tên này.
Cậu ta bồn chồn liếc tôi một cái, rồi nhanh chóng cúi đầu.
Mái tóc cậu ta đen nhánh, dày dặn, làm nổi bật làn da trắng bệch.
Lông mi cũng rất dài, từ góc độ của tôi, trông như lông mi của búp bê, cong vút.
Đây là cậu một thiếu niên cực kỳ xinh đẹp.
Chỉ là, tôi vừa bước lên một bước thì cậu ta đã lùi lại hai bước.
Trông tôi đáng sợ lắm sao?
Sau khi xác nhận không có mối đe dọa trước mắt, tôi nắm lấy tay cậu ta, kéo ra ngoài.
“Cô, cô định làm gì?”
Giọng cậu ta trong trẻo, mềm mại, ngay cả khi hoảng sợ cũng giống như một chiếc lông vũ chạm khẽ vào tim.
Khiến người ta nhồn nhột.
Nhưng tôi không có thời gian để chú ý đến điều đó.
Nơi này không thể ở lâu, phải tìm một chỗ an toàn trước, rồi gặp lại anh đeo kính.
Tôi tìm được một căn phòng chứa đồ trông có vẻ an toàn.
Tôi dùng dao khắc một dấu vết lên tường.
Nếu không nhìn kỹ, sẽ không ai nhận ra.
Đây là dấu hiệu tôi để lại cho anh đeo kính, nếu anh ta sống sót, anh ta sẽ dựa theo dấu này tìm được chỗ tôi đang ở.
Phòng chứa đồ không lớn, bên trong có nhiều đồ lặt vặt, dễ dàng để trốn.
Tôi tìm được một cây nến, dùng diêm thắp sáng.
Ngọn lửa yếu ớt lập tức chiếu sáng khuôn mặt hai người chúng tôi.
Thiếu niên đẹp đến mức khó tin, nhưng vẫn luôn cúi đầu, chỉ có thể thấy hàng mi dài của cậu ta.
“Đừng sợ, bây giờ cậu an toàn rồi.”
Tôi cảm nhận được cậu ta đang run rẩy vì sợ hãi.
Giọng tôi dịu đi nhiều, cầm lấy miếng băng gạc vừa tìm thấy, băng bó vết thương ở cổ tay cho cậu ta. “Đau không?”
Cổ tay cậu ta bị vật sắc nhọn cứa rách, máu nhanh chóng thấm qua băng gạc.
Tôi phải quấn thêm một vòng nữa.
“Rốt cuộc cô là ai?” Os hỏi nhỏ.
Cậu ta hẳn là đang rất đau, tôi thấy khóe mắt cậu ta hơi đỏ.
Tôi nhẹ tay lại.
“Tôi là người đến cứu cậu.”
Phòng im lặng đến kỳ lạ, sau khi băng xong, tôi theo thói quen thắt một chiếc nơ bướm.
Cảnh tượng này quá quen thuộc.
Lần đầu tôi nhặt được Cố Mặc Trì về nhà, tôi cũng băng bó cho anh y như vậy.
Khuôn mặt thiếu niên trong bóng tối không nhìn rõ.
Cậu ta nhìn chiếc nơ bướm trên cổ tay, nhẹ liếm môi, “Cô sẽ bảo vệ tôi chứ?”
“Nhất định.”
Thấy lông mi dài của cậu ta khẽ run lên, tôi biết mình đã thành công.
Tiếp theo chỉ cần dẫn dắt cậu thiếu niên trước mặt, để cậu ta tiết lộ manh mối tiếp theo.
“Có một ngày, bố mẹ bỗng nhiên trở nên kỳ lạ. Họ thích làm búp bê, thậm chí còn muốn biến cả tôi thành một con búp bê.”
“Tôi rất sợ hãi, chỉ dám ở trong phòng ngủ, không dám ra ngoài. Nhưng không lâu trước đây, bố đã kéo tôi từ tầng ba xuống.”
Thiếu niên trước mặt như một con thú nhỏ không có cảm giác an toàn.
Không biết từ lúc nào, cậu ấy đã ôm lấy cánh tay tôi, đầu dựa vào ngực tôi.
Quá gần, tôi muốn đẩy cậu ta ra.
Nhưng vừa mới nhấc tay, cậu ta đã dùng một đôi mắt đầy nước nhìn về phía tôi, đầy bất an.
Đôi mắt trong veo xinh đẹp đó thực sự rất giống búp bê, tôi như bị mê hoặc, đờ đẫn, để cậu ta
ôm lấy.
Cậu ấy dựa vào ngực tôi mà ngủ thiếp đi.
Khoảng hai mươi phút sau, ngoài cửa vang lên tiếng động.
Anh đeo kính đã tìm đến.
Anh ta đã bị thương, trên cánh tay có một vết rạch sâu.
“Cuối cùng cũng thoát khỏi gã điên đó rồi.”
Tôi lo lắng nhìn vết thương của anh ta.
“Không sao đâu,” Anh vừa băng bó vết thương, vừa nhìn thiếu niên đang nằm trong lòng tôi,
“Chính là cậu ta à?”
Tôi gật đầu, anh đeo kính có chút do dự.
Anh ta nói khẽ: “Vẫn chưa xác định được thân phận của cậu ta, đừng lại gần quá, rất nguy hiểm.”
Tôi biết, nhưng không hiểu sao vừa rồi, tôi như một con búp bê, để cho Os ôm lấy mình.
Tôi cảm nhận được cánh tay bị siết chặt hơn.
Không biết từ khi nào Os đã tỉnh dậy, đề phòng nhìn Anh đeo kính.
Anh đeo kính thấy thiếu niên bám lấy tôi như vậy thì có chút ngạc nhiên.
Anh ta đưa tay ra: “Chào cậu, đừng sợ, tôi sẽ không làm hại cậu đâu.”
Os không thèm nhìn anh ta, chỉ bất an bám chặt lấy cánh tay tôi.
Anh đeo kính rút tay lại, có chút lúng túng gãi mũi.
Dưới sự dẫn dắt của tôi, Os tiếp tục kể về những sự kiện kỳ quái gần đây.
“Một tuần trước, ba mẹ không còn ra ngoài đi làm nữa, cửa nhà bị khóa lại, họ cũng không cho tôi ra ngoài.”
Tôi và anh đeo kính nhìn nhau.
Cửa bị khóa rồi.
Lối thoát, chẳng lẽ là từ cửa chính?
Chủ nhân ngôi nhà thường hoạt động ở tầng hai, còn bà chủ lại đi lại ở tầng một. Không có cơ hội thích hợp, chúng tôi rất khó để từ tầng hai xuống được tầng một.
Để lại một bình luận
Bạn cần Đăng nhập để gửi bình luận.