Skip to main content

Đăng nhập Đăng ký

ĐĂNG NHẬP

Quên mật khẩu

QUÊN MẬT KHẨU

ĐĂNG KÝ MỚI

Tên người dùng:
Mật khẩu:
Email:

Generic selectors
Exact matches only
Search in title
Search in content
Post Type Selectors
post
Đăng nhập Đăng ký

ĐĂNG NHẬP

Quên mật khẩu

QUÊN MẬT KHẨU

ĐĂNG KÝ MỚI

Tên người dùng:
Mật khẩu:
Email:

Chương 2

5:51 sáng – 08/11/2024

“Thẩm Thanh, cô biết tôi đã mất bao lâu để…”

Chu Kha không nói hết câu, có vẻ như anh ta không thể mở lời vì còn có người khác ở đây.

Anh ta nhìn tôi, ánh mắt âm u không rõ ý tứ: “Lần này cô đã chơi quá đà rồi.”

Không thể không nói, sau bao nhiêu năm ẩn náu trong nhà họ Chu, khả năng chịu đựng của anh ta thật đáng kinh ngạc.

Rõ ràng đã tức đ//iên, nhưng vẫn giữ được bộ mặt của một người tử tế, những lời nói ra còn khiến người ta có cảm giác được nuông chiều.

Tôi nhún vai, có chút bất đắc dĩ: “Chỉ trách anh không nói rõ sớm hơn, anh biết rõ tôi là người rất thù dai mà.”

Kiều Chi nằm rạp trên sàn, khó khăn lắm mới lấy lại được hơi thở.

“Thẩm Thanh, công lý có thể đến muộn, nhưng sẽ không bao giờ vắng mặt cô.”

Tôi đưa tay tát một cái, ngắt lời cô ta đầy phẫn nộ: “Đến lượt cô nói à?”

Những kẻ giả tạo thật đáng thương, luôn ỷ mạnh hiếp yếu. Rõ ràng là cô ta chủ động gây sự với tôi trước, nhưng giờ lại trở thành lỗi của tôi.

So với cô ta, đứa em gái hoang của tôi còn dễ thương hơn nhiều. Tuy nó ngu ngốc và độc ác, nhưng ít nhất nó không tìm lý do đường hoàng nào cả.

Ngẩng lên, tôi thấy Chu Kha chuẩn bị rời đi.

Tôi đá đá Kiều Chi, người vừa bị tôi tát đến ngẩn ngơ, rồi gọi Chu Kha lại.

“Người này anh không định mang đi à?”

Chu Kha liếc nhìn điện thoại, cười nhẹ.

“Hừ, cô ta là người của Kỳ Ngọc, tôi đã nhắn tin cho cậu ta rồi, chắc cậu ta sẽ đến ngay thôi.”

Kỳ Ngọc là bạn của Chu Kha, cũng là người thừa kế duy nhất của nhà họ Kỳ – gia tộc duy nhất ở thành phố A có thể đấu lại nhà họ Thẩm.

Điều quan trọng là anh ta giống tôi, vì đạt được mục đích mà không từ thủ đoạn, cũng không sợ hậu quả.

Nhưng từ trước đến nay, chúng tôi mỗi người đều ở một phía thành phố, không ai động chạm đến ai. Đặc biệt là sau khi anh ta đi du học nước ngoài, thành phố A chỉ còn lại mình tôi tung hoành.

Chu Kha đột nhiên cười: “Thẩm Thanh, cô đoán xem, cô động vào người của Kỳ Ngọc, cậu ta sẽ xử lý cô thế nào?”

Tôi không kìm được nhướng mày: “Anh ta sao đột nhiên lại quay về, quay về từ khi nào?”

“Tôi không quay về, chẳng phải thành phố A này sẽ thuộc về người khác sao?”

Tôi nhìn về phía giọng nói phát ra. Chỉ thấy Kỳ Ngọc đang tựa vào cửa sân thượng, nheo đôi mắt đào hoa dài nhỏ, nhìn tôi.

Anh ta cười rất dịu dàng: “Thẩm Thanh, chúng ta chơi thử xem?”

5

Tôi với vẻ mặt bình thản cười: “Anh muốn chơi thế nào?”

Kiều Chi nhìn thấy Kỳ Ngọc, cố sức bò dậy, toàn thân bốc mùi tanh tưởi rồi lao vào lòng anh ta.

Kỳ Ngọc đỡ lấy cô, khẽ nhíu mày, nhưng nụ cười trên môi vẫn không thay đổi. Anh ta nhìn tôi, vẫn giữ vẻ điềm tĩnh như cũ: “Đua xe tử thần, thế nào?”

Tôi thấy rõ nét ghét bỏ thoáng qua của Kỳ Ngọc khi đón lấy Kiều Chi, không nhịn được mà bật cười.

Kỳ Ngọc: “Không hài lòng với trò này à?”

Tôi lắc đầu.

“Tôi rất thích trò chơi này, chỉ là, nếu anh muốn giet tôi, thì không cần phải diễn xuất kém cỏi như thế đâu.”

Tôi liếc nhìn Kiều Chi đang nằm trong lòng Kỳ Ngọc. Cô gái ngu ngốc này, có lẽ còn chưa nhận ra mình chỉ là một quân cờ trong tay Kỳ Ngọc để anh ta có cái cớ hành động.

“Đua xe tử thần” – như tên gọi, là một trò chơi liều m//ạng. Hai người lái xe đối đầu, đạp ga hết cỡ. Ai né tránh trước, người đó thua.

Kỳ Ngọc không thích Kiều Chi đến mức phải liều m//ạng vì chuyện này.

Lý do duy nhất chỉ có thể là khu đất đang được đấu thầu gần đây trong thành phố. Nhà họ Thẩm là đối thủ cạnh tranh lớn nhất của nhà họ Kỳ.

Xe của tôi đang đậu ngay bên dưới. Kỳ Ngọc có thừa cơ hội để giở trò. Nếu người thừa kế của nhà họ Thẩm gặp tai nạn, cổ phiếu sẽ sụt giảm, và nhà họ Kỳ sẽ dễ dàng giành được phần thắng trong cuộc đấu thầu.

Nghe xong lời tôi, Kỳ Ngọc cười nhẹ, ra vẻ đã hiểu.

“Vậy cô dám chơi không?”

“Tôi sẽ chơi đến cùng.”

6

Tôi và Kỳ Ngọc quyết định địa điểm trò chơi tại một con đường ven biển đang thi công.

Chu Kha có việc bận, trước khi đi đã thì thầm điều gì đó với Kỳ Ngọc. Kỳ Ngọc cho người đưa Kiều Chi đến bệnh viện.

Mặc dù trong lòng không cam tâm, Kiều Chi vẫn ngoan ngoãn rời đi. Trước khi đi, cô ta còn lườm tôi một cái sắc bén.

Tôi chỉ cười.

Tốt nhất Kiều Chi nên cầu nguyện rằng hôm nay tôi sẽ chet dưới tay Kỳ Ngọc, nếu không, tôi chắc chắn sẽ khiến cô ta sống không bằng chet.

Trước khi xuất phát, tôi bảo người của mình kiểm tra lại chiếc xe.

Kỳ Ngọc nhận ra sự lo lắng của tôi, cười với hàm ý khó đoán: “Nếu không yên tâm, tôi cũng không ngại để mỹ nhân ngồi cùng xe. Nhỡ xảy ra chuyện, chet mà có người bầu bạn cũng là may mắn.”

“X/á/c của anh không đủ tư cách nằm cạnh tôi.” Tôi cười mỉa, quay người lên xe, khởi động động cơ.

Qua gương chiếu hậu, tôi thấy Kỳ Ngọc cởi áo khoác và ném thẳng vào thùng rác.

Nghĩ đến nỗi đau của Kiều Chi khi biết sự thật, tôi cảm thấy vui vẻ vô cùng, chân đạp ga càng mạnh.

Kỳ Ngọc cũng lên xe, theo sau tôi và nhanh chóng tăng tốc vượt qua. Tôi siết chặt vô lăng, rồi lại vượt lên từ bên cạnh.

Cứ như vậy, hai chúng tôi không phân thắng bại, phóng thẳng tới điểm hẹn. Kỳ Ngọc bước xuống xe, trong ánh mắt xấu xa pha lẫn sự thích thú.

“Đã là trò chơi, thì phải có cược. Quý cô có quyền ưu tiên, nói xem cô muốn gì?”

Tôi tiến lại gần Kỳ Ngọc, đưa tay lên. Ngón tay tôi trượt dọc theo đường nét của chiếc xe.

Tôi cười: “Chiếc xe này của anh cũng không tệ.”

Kỳ Ngọc nhìn chằm chằm vào ngón tay tôi, trong mắt tối sầm lại.

“Muốn cái này à?”

Tôi khẽ hừ một tiếng thay cho câu trả lời, ngón tay từ thân xe trượt lên ngực Kỳ Ngọc.

“Còn anh? Muốn mảnh đất trong thành phố?”

“Ban đầu là vậy.”

Kỳ Ngọc cười nhẹ nhìn tôi khi tôi rút ra chiếc điều khiển b//om từ túi áo trên ngực anh ta.

Đọc thêm nhiều truyện hay tại TruyenBiz.Net

“Nhưng giờ tôi đổi ý rồi.”

“Tôi muốn cô.”

7

“Tham vọng không nhỏ nhỉ.”

Tôi cầm chiếc điều khiển, cười nhẹ vỗ lên mặt Kỳ Ngọc: “Thắng tôi đi rồi hẵng nói.”

Kỳ Ngọc: “Xem ra tôi chắc chắn sẽ thua rồi, dù gì tôi cũng không nỡ để cô chet.”

Tôi khẽ nhướng mày, quay lại lên xe.

Giữa những kẻ đi/ê/n luôn có sự đồng cảm vô hình. Chỉ cần nhìn thoáng qua cũng có thể cảm nhận sự cộng hưởng của những linh hồn u ám.

Tôi cũng không nỡ để Kỳ Ngọc chet. Tìm được một món đồ chơi thú vị như vậy, đâu thể dễ dàng làm hỏng nó.

Tôi ngước nhìn về phía Kỳ Ngọc. Anh ta ngồi trong xe, một tay chống lên cửa sổ, nghiêng đầu dựa vào tay.

Bằng khẩu hình miệng, anh ta đếm không lời: “Ba, hai, một.”

Khoảnh khắc trò chơi bắt đầu, màn hình xe nhảy ra dòng chữ: “Bệnh viện Tâm thần Lục Lâm.”

Tôi vừa nhấn ga, vừa nhận cuộc gọi.

“Đang bận…”

Đầu dây bên kia cắt ngang lời tôi: “Cô Cố đã t//ự s/á/t.”

8

Tâm trí tôi trống rỗng.

Khi tỉnh táo lại, xe của Kỳ Ngọc đã ngay trước mắt. Tôi mím chặt môi, chuyển sang số lùi.

Quay đầu xe, kết thúc trò chơi.

Suốt chặng đường, tôi không hề nhả chân ga. Hình như đã vượt rất nhiều đèn đỏ, nhưng tôi không quan tâm.

Hoặc nói đúng hơn, dù có đ//âm chet một vạn người, tôi cũng muốn đến kịp để nhìn người phụ nữ đó một lần trước khi bà ấy chet.

Tuy nhiên, khi tôi đến Lục Lâm, thứ duy nhất tôi thấy chỉ là một tấm vải trắng.

“Cô Thẩm, rất tiếc.”

Bác sĩ cấp cứu với vẻ mặt đầy áy náy. Tôi thất thần bước qua bác sĩ, tiến đến bên giường, kéo tấm vải lên.

Đó là một khuôn mặt rất giống tôi.

Đáng lẽ ra phải là một gương mặt rực rỡ, xinh đẹp không gì sánh nổi. Nhưng giờ đây, nó xám xịt, héo úa như người già cạn kiệt sức sống.

“Biết rõ bà ấy không muốn sống, sao các người không trông chừng cho kỹ?”

Giọng tôi khàn khàn, khô cứng.

“Chúng tôi kiểm tra phòng mỗi ngày, chỉ là bà ấy giấu thuốc ngủ trong con búp bê kỳ lân, mà con búp bê đó…”

Nhân viên y tế bên cạnh giải thích bằng giọng nói thấp, nhưng đến giữa chừng lại im bặt.

Ai cũng hiểu rõ lý do.

Bà ấy không cho ai chạm vào con búp bê đó, kể cả tôi – chủ nhân ban đầu của nó.

Nếu có ai muốn lấy nó ra khỏi tay bà ấy, bà ấy sẽ phát đi/ê/n, lao vào đ//ập ph//á và hét lên.

“Tôi không chia sẻ! Không chia sẻ!”

Không biết từ khi nào, các y bác sĩ đã lặng lẽ rời khỏi phòng, trước khi đi còn chu đáo đóng kín cửa.

Tôi đưa tay vuốt ve khuôn mặt của bà ấy. Một khuôn mặt đã cứng đơ, lạnh lẽo.

Tôi thì thầm: “Mẹ, mẹ đang trừng phạt con sao?”

Cố Vân Như là một người mẹ tốt, nhưng điều đó chỉ đúng với những người bình thường.

Còn với tôi, kẻ từ nhỏ đã phải vật lộn trong cuộc chiến danh lợi, cách yêu thương của bà chỉ khiến tôi cảm thấy khinh bỉ.

Con búp bê kỳ lân đó là món quà bà tặng tôi.

Khi còn học mẫu giáo, con gái nhà họ Lý muốn có con búp bê của tôi. Tôi lập tức đ//ánh g/ã/y mũi nó.

Sau khi về nhà, Cố Vân Như dạy tôi: “Thanh Thanh, những điều tốt đẹp ai cũng thích, con phải học cách chia sẻ.”

Tôi gật đầu như thể đã hiểu.

Sau này, khi bà phát hiện Thẩm Tri Ngôn có người phụ nữ khác bên ngoài, thậm chí có một đứa con gần bằng tuổi tôi, bà không còn để mắt đến tôi nữa, ngày nào cũng nằm trên giường, vừa khóc vừa cười như thể một kẻ đ/iê/n.

Trong miệng bà nghêu ngao những giai điệu không rõ ràng. Đó là bài hát mà ngày xưa ba tôi, Thẩm Tri Ngôn thường đàn hát cho bà nghe.

Cuối cùng, có một ngày, tôi bước vào phòng.

Với gương mặt non nớt đó, tôi mỉm cười nói: “Mẹ ơi, ba cũng có rất nhiều người thích, mẹ phải học cách chia sẻ chứ…”

Đến bây giờ tôi vẫn nhớ rõ ánh mắt của bà.

Từ mơ hồ, đến tuyệt vọng, cuối cùng là hoàn toàn đi/ê/n loạn.

9

Xem đi, chẳng ai muốn chia sẻ thứ mà họ coi là bảo bối cả.

10

Tôi bình tĩnh thu dọn di vật của bà.

Tủ quần áo trong phòng bà ấy treo đầy những chiếc váy đắt tiền, đẹp đẽ, tất cả đều do ông ngoại cho người mang đến.

Tôi chỉ thấy nực cười.

Một người mà trái tim đã trống rỗng, dù mỗi ngày có ăn cơm làm từ vàng, quần áo làm từ kim cương quý hiếm đi chăng nữa, họ vẫn chỉ là kẻ trắng tay thôi.

Sau khi thu dọn mọi thứ, ánh mắt tôi dừng lại ở con búp bê kỳ lân cũ kỹ, bẩn thỉu bên đầu giường.

Thuốc được giấu vào từng viên, từng năm qua khe hở nhỏ trên con búp bê. Nhưng nếu muốn lấy ra, chỉ có thể rạch bụng búp bê.

Những thứ đã hỏng thì bỏ đi cũng được.

“Tôi chỉ đang trả lại bà ấy bài học mà bà đã dạy tôi.

“Tôi không sai, không ai có thể trừng phạt tôi.

Tôi chộp lấy con búp bê kỳ lân, ném nó qua hàng song sắt cửa sổ.

Mã QR
Quét mã để đọc
trên điện thoại
Shopee nào
Bình luận

Để lại một bình luận