1
Người trong lòng của vị hôn phu tôi, chính là em gái cùng cha khác mẹ với tôi. Từ ngày đầu tiên Thẩm Nguyệt Hàm được đón về nhà, tôi đã không ưa gì cô ta.
Tôi thường cảm thán về sức mạnh của dòng m//áu nhà họ Thẩm. Nếu nói tôi là kẻ xấu rõ ràng, thì Thẩm Nguyệt Hàm là kẻ đê tiện ngấm ngầm.
Tóm lại, chẳng có ai tốt cả.
Cô ta vừa hạ đ//ộc tôi, ngay sau đó tôi đã túm tóc cô ta và đ//ập đầu vào tường. Từ năm mười tuổi đến năm mười hai, tôi luôn là người chiếm thế thượng phong.
Lý do rất đơn giản.
Mẹ tôi là con gái độc nhất của một gia đình giàu có, được nhà họ Thẩm cưới hỏi đàng hoàng. Còn tôi, đứa con duy nhất của bà – được cả nhà họ Thẩm công nhận là người thừa kế. Thẩm Nguyệt Hàm, chẳng qua chỉ là đứa con hoang do một người tình sinh ra.
“Cô đã làm gì cô ấy?” Không ngoài dự đoán, nụ cười của Chu Kha tắt dần.
Tôi nhìn người trước mắt hiếm hoi bộc lộ sự tức giận, chỉ cảm thấy buồn cười vô cùng.
Chính là người này. Người mà tôi đã yêu suốt mười bốn năm. Người đã vẽ nên bức tranh thảm hại nặng nề trong lịch sử tranh đấu giữa tôi và đứa con hoang đó.
Rõ ràng là tôi gặp anh ta trước, rõ ràng tôi mới là vợ sắp cưới của anh ta. Tại sao người anh ta thích lại là Thẩm Nguyệt Hàm, mà không phải là tôi?
Câu hỏi ngu ngốc này tôi chưa bao giờ nghĩ đến. Dù sao thì chỉ cần nhà họ Thẩm không sụp đổ, dù Chu Kha có chet, anh ta cũng sẽ là con ma của Thẩm Thanh tôi.
Tôi đẩy Chu Kha ra, soi gương và chải tóc. Giọng điệu nhẹ nhàng: “Tôi lái xe đưa cô ta lên núi, còn lấy đi điện thoại của cô ta. Đáng thương thay, cô ta ăn mặc lộng lẫy mà không có cả cơ hội tham dự tiệc đính hôn. Tính theo thời gian, có lẽ ngày kia cô ta mới có thể đi bộ về tới đây. Nhưng mà..”
Tôi quay người đối diện với Chu Kha, nở một nụ cười cười rạng rỡ như hoa.
“Nếu cô ta xui xẻo gặp phải vài ‘con vật nhỏ’, thì có thể sẽ không quay về được nữa.”
Chu Kha nhìn tôi với ánh mắt uất hận: “Thẩm Thanh, cô cứ chờ đấy.”
“Chờ gì?”
Tôi giang hai tay, xoay một vòng trước mặt anh ta. Nước bẩn theo tà váy đỏ của tôi bắn lên áo quần anh ta.
“Chờ một xô nước bẩn chẳng đau chẳng ngứa này sao? Chu Kha, so với những trò tôi và Thẩm Nguyệt Hàm chơi, sự trả thù của anh thực sự quá trẻ con.”
Anh ta không để ý đến tôi, quay người rời đi mà không ngoảnh đầu lại. Bước đi vội vã, thậm chí không đóng cửa phòng vệ sinh bên ngoài, để mặc tôi với bộ dạng thảm hại phơi bày trước mặt khách khứa.
Tôi lạnh đến run người, nhưng vẫn giữ thẳng lưng, ngẩng cao đầu bước ra ngoài. Nước bẩn rỏ theo từng bước chân. Bắt gặp ánh mắt mọi người, tôi lễ phép mỉm cười chào hỏi: “Còn nhìn nữa là tôi m//óc mắt ra đấy.”
2
Tiệc đính hôn thế kỷ giữa hai nhà họ Thẩm và họ Chu, cả hai nhân vật chính đều rời đi.
Kết hợp với dáng vẻ “gà rớt nước” độc nhất vô nhị của tôi, chắc chắn tôi sẽ trở thành trò cười lớn nhất ở thành phố A.
Nhưng tôi không hề lo lắng chút nào.
Tôi hiểu rõ, Thẩm Tri Ngôn sẽ không bao giờ cho phép danh dự của nhà họ Thẩm bị tổn hại dù chỉ là một chút.
Ba của tôi – kẻ đã phất lên nhờ cưới người con gái duy nhất của một nhà tài phiệt – luôn coi trọng thể diện hơn cả m//ạng sống.
Vì thế, bữa tiệc đính hôn vốn là một trò cười cuối cùng lại trở thành câu chuyện đẹp. Thậm chí không có một bức ảnh nào bị lộ ra ngoài.
Còn về Thẩm Nguyệt Hàm, cô ta được Chu Kha tìm thấy ở ngoại ô và cứu về. Khi được đưa về nhà, cô ta đã sốt cao đến mức mê man, trông thật đáng thương.
Thẩm Tri Ngôn từ trước đến nay luôn nhắm mắt làm ngơ trước cuộc đấu đá ngầm giữa tôi và Thẩm Nguyệt Hàm.
Nói theo cách của ông ta: “Nếu ngay cả mấy trò trẻ con này còn không chống đỡ nổi, thì trên thương trường khốc liệt, chỉ có nước bỏ m//ạng.”
Dù sao thì đối với người ba kính yêu của chúng tôi, miễn là không có ai chet, mọi thứ đều có thể giải quyết.
Cuối cùng, với hành vi tồi tệ của tôi, Thẩm Tri Ngôn chỉ qua loa phạt tôi cấm túc ba ngày.
Tôi đón nhận ánh mắt muốn ăn tươi nuốt sống tôi của mẹ Thẩm Nguyệt Hàm, cười lớn đến mức bảo vệ ngoài biệt thự cũng có thể nghe thấy.
3
Trong ba ngày bị cấm túc, phòng của Thẩm Nguyệt Hàm bên cạnh người ra kẻ vào, náo nhiệt vô cùng.
Thẩm Nguyệt Hàm giỏi giả vờ hơn tôi, được lòng bạn bè ở trường.
Còn tôi thì chẳng buồn thiết lập mối quan hệ tốt đẹp với những người đó. Dù họ có bất mãn với tôi thế nào đi chăng nữa, gặp tôi vẫn phải lùi lại, không dám thở mạnh.
Nghĩ cũng thấy tội cho những người bạn đến thăm Thẩm Nguyệt Hàm. Vì sự hiện diện của tôi, việc thăm bệnh cứ như một cuộc phiêu lưu mạo hiểm.
Tôi nằm trên sofa trong phòng, buồn chán chơi trò ném vòng trên chiếc máy chơi game cũ. Tiếng cười đùa từ phòng bên cạnh quá ồn ào, tôi tiện tay cầm một bình hoa ném vào tường. Bên đó lập tức im bặt.
Chẳng bao lâu sau, cửa phòng bị mở ra. Tôi ngước lên, là Chu Kha. Anh ta định nói gì đó, nhưng khi nhìn thấy chiếc máy game trong tay tôi thì ngừng lại.
“Sao cô vẫn giữ thứ này làm gì?”
Chiếc máy game này là món quà anh ta tặng tôi năm tôi bảy tuổi. Từ nhỏ đến lớn, chi phí ăn mặc, học hành, kỹ năng của tôi đều đắt đỏ. Nhưng chỉ riêng quyền vui chơi là tôi không có.
Đường đường là tiểu thư nhà họ Thẩm, thế mà vì ghen tị với những đứa trẻ khác được chơi game, tôi đã khóc nức nở.
Nghe có vẻ buồn cười, nhưng trong các gia đình giàu có, điều đó cũng không hiếm.
Chu Kha là con riêng. Hồi đó anh tavừa được đưa về nhà họ Chu, cuộc sống còn rất khổ cực.
Thấy tôi tròn xoe mắt nhìn đồ chơi của những đứa trẻ bên đường, anh ta không nói gì, nhịn ăn nhịn mặc suốt một năm để dành tiền mua chiếc máy game này cho tôi.
Hồi nhỏ, anh ta là người tốt với tôi nhất. Nhưng giờ thì sao? Mọi thứ đã hoàn toàn thay đổi.
Đọc thêm nhiều truyện hay tại TruyenBiz.NetTôi thản nhiên tiếp tục chơi game, không chút che giấu.
“Vì tôi thích anh.”
Chu Kha như nghe được một câu chuyện cười.
“Thẩm Thanh, cô không nghĩ rằng tôi sẽ thích một người mà ai gặp cũng tránh như rắn rết đấy chứ?”
Điều duy nhất anh ta có thể làm tổn thương tôi là không thích tôi. Nhưng tôi thì có cả nghìn cách để làm anh ta đau khổ. Tôi ngồi dậy, cười híp mắt.
“Anh thích ai quan trọng sao? Cho dù anh có thích Ngọc Hoàng đại đế đi chăng nữa, thì vừa tốt nghiệp anh vẫn phải kết hôn với tôi thôi. Chu Kha, đừng quên, anh chẳng qua chỉ là con chó mà nhà họ Chu nuôi, không xứng để nói chuyện thích hay không thích với tôi.”
Tôi hiểu Chu Kha quá rõ. Rõ hơn bất kỳ ai trên thế giới này. Những bí mật, những nỗi nhục nhã của anh ta, đều là những điều anh ta đã tự mình kể cho tôi khi còn nhỏ.
Bây giờ, tôi dùng chính con d//ao mà anh ta đưa, không chút do dự đ//âm ngược lại.
Tôi đau, anh ta cũng phải đau. Không ai được yên ổn cả.
Quả nhiên, khí thế quanh anh ta lập tức trở nên lạnh lùng: “Thẩm Thanh, cô thật ghê tởm.”
Ghê tởm ư? Mắt tôi hơi nóng lên, vì vậy tôi càng cười mạnh hơn: “Sao thế? Thẩm Nguyệt Hàm chuyên chơi trò ngầm thì không ghê tởm à?”
“Còn anh, người thích cô ta, thì cao quý đến mức nào chứ? Nói cho cùng, chúng ta đều kẻ tám lạng người nửa cân, đừng ai coi thường ai.”
Chu Kha nhìn tôi lạnh lùng: “Vậy nên, ngoài sự ghê tởm, cô còn mong nhận được gì khi chơi trò chơi này?”
Tôi suýt bật cười ra nước mắt: “Tôi nhận được sự thoải mái đấy. Nhìn các người khó chịu với tôi nhưng chẳng làm gì được, thật là sung sướng!”
Chu Kha mím chặt môi, quay lưng bỏ đi. Trước khi đi, anh ta để lại một câu: “Thật hối hận vì cái xô nước đó không phải tôi dội.”
Tôi sững người. Cái xô nước đó không phải do anh ta dội sao? Nhưng món “quà” của tôi đã được gửi đi rồi.
Sau khi Chu Kha nhìn thấy, anh ta sẽ không giet tôi chứ?
4
Ngày hôm sau, sau khi hết lệnh cấm túc, tôi hào hứng đến trường.
Trong khi mọi người đang học, tôi bận rộn trên sân thượng giúp một người “tắm rửa.”
Cô gái bị trói vào ghế, đôi môi tím tái vì lạnh, những giọt nước liên tục nhỏ xuống từ mái tóc.
Mắt cô ta đỏ hoe, nói: “Thẩm Thanh, sớm muộn gì cô cũng sẽ bị báo ứng.”
Tôi nhìn vào chiếc xô đã gần cạn, buông chiếc gáo nước trong tay xuống.
Giọng tôi lạnh nhạt: “Ồ, tôi làm gì đắc tội với cô sao?”
Cô ta không dám tin, mở to mắt nhìn tôi: “Cô đang bắt nạt tôi, cô không biết sao!”
Tôi lắc đầu: “Sao cô lại nói vậy? Cô đã nghe câu ‘Uống nước nhớ nguồn’ chưa?”
Tôi nâng chiếc xô lên và đổ toàn bộ phần nước còn lại lên đầu cô ta. Vừa cười vừa nói: “Tôi đây đang báo ơn cô đó.”
Sau khi biết Chu Kha không phải là người dội nước, tôi đã cho người kiểm tra camera giám sát ở phòng tiệc.
Trong đoạn video, có một cô gái đi theo tôi vào nhà vệ sinh. Cô gái đó không ai khác chính là Kiều Chi – người đang ở trước mặt tôi.
Trước đó, tôi không biết người này là ai. Tôi chỉ nghe nói về một tân sinh viên năm nhất tên Kiều Chi, vừa xinh đẹp vừa học giỏi. Bây giờ thì đã khớp với hình ảnh.
Tôi không biết tại sao cô ta lại đối đầu với tôi, cũng chẳng buồn quan tâm.
Những người ghét tôi có thể xếp hàng từ Bắc Kinh đến Paris. Tôi không ngại dẫm chet thêm một con kiến.
Khi Chu Kha tìm đến, Kiều Chi đã gần như ngất xỉu. Nếu không bị trói vào ghế, chắc cô ta đã không ngồi vững nổi nữa.
Thấy tình cảnh thảm hại của Kiều Chi, sắc mặt của Chu Kha càng khó coi hơn.
“Thẩm Thanh, thả cô ấy ra.”
Tôi không nhịn được mà thở dài. Người này thật sự yêu thích những màn “anh hùng cứu mỹ nhân”.
Cứu tôi, rồi đến Thẩm Nguyệt Hàm, giờ lại đến Kiều Chi. Quả là bận rộn.
Tôi ngoan ngoãn thả dây ra, để mặc Kiều Chi ngã nhào xuống đất như một mảnh vải rách.
Vừa lau tay, tôi vừa vui vẻ trò chuyện với Chu Kha.
“Nhìn sắc mặt anh, chắc là đã nhận được món quà của tôi rồi nhỉ?”
Chu Kha hít một hơi sâu: “Nếu món quà của cô là đống tro đó, thì tôi đã nhận được rồi.”
Tôi biết, Chu Kha căm ghét nhà họ Chu. Từ khi mẹ anh ta bị những người lớn nhà họ Chu hãm hại đến chet, anh ta luôn mơ ước một ngày có thể lật đổ gia đình.
Bao nhiêu năm qua, anh ta giả vờ ngoan ngoãn làm tay sai cho nhà họ Chu chỉ để thu thập bằng chứng về các hoạt động phi pháp của họ. Chỉ có điều, bây giờ những tài liệu đó đã bị tôi đ//ốt thành tro.
Thay vì nói là trả thù, thực ra là tôi có tư lợi. Tôi không thể để Chu Kha lật đổ nhà họ Chu.
Một khi anh ta thoát khỏi sự kiểm soát của nhà họ Chu, hôn ước duy nhất ràng buộc chúng tôi cũng có thể bị hủy bỏ.
Tôi nhìn Chu Kha, có chút áy náy, nhưng không nhiều.
“Tôi nghĩ anh là người dội nước, nên đáp lễ bằng một ngọn lửa, cũng là hợp lý chứ?”
Để lại một bình luận
Bạn cần Đăng nhập để gửi bình luận.