Làm sao Diệp Thư biết hết mọi chuyện thế?
Cô ta thật sự là con ma muốn giúp tôi sao?
Thấy tôi không trả lời, Diệp Thư tiếp tục quan tâm hỏi thăm: [Noãn Noãn, cậu không sao chứ? Tớ biết cậu khó mà chấp nhận điều này, nhưng thời gian không còn nhiều. Ngày cực âm sắp đến rồi, nếu đến lúc đó mà cậu vẫn chưa ra ngoài, Tiểu Tuyết chắc chắn sẽ hoàn toàn hóa quỷ và giết chết cậu!]
Tôi chợt cảm thấy rùng mình.
Những gì Diệp Thư nói không khác mấy so với Thanh Linh, khiến tôi dần buông bỏ sự đề phòng.
Tôi hỏi cư dân mạng ý kiến, họ cũng cho rằng Diệp Thư là đáng tin.
Vì vậy, tôi đã thư giãn hơn và trả lời tin nhắn của Diệp Thư.
[Vậy phải làm gì bây giờ?]
Tin nhắn vừa gửi đi, Diệp Thư lập tức trả lời.
[Noãn Noãn, tớ có thể dùng quỷ khí để che giấu khí sống của cậu, giúp cậu trốn thoát khỏi đây, nhưng cậu phải nín thở liên tục. Cậu làm được không?]
[Tất nhiên là được!]
Chuyện nín thở so với tính mạng của tôi chẳng là gì cả!
[Tốt, tôi sẽ đến đón cậu ngay.]
Nói xong, giường của Diệp Thư bên kia có động tĩnh.
Tôi cũng chuẩn bị xuống giường.
Nhưng ngay lúc đó, Triệu Tuyết lại xuống trước và dùng chăn ép chặt tôi lại khiến tôi không thể cử động, chỉ có hai tay thõng ra ngoài.
8.
Tôi cảm thấy tim mình đập mạnh một cái.
Triệu Tuyết có ý gì đây? Cô ta muốn thay thế tôi sao?
Ngay giây tiếp theo, Triệu Tuyết xác nhận suy nghĩ của tôi, miệng cô ta mấp máy: “Tớ muốn thay cậu.”
Máu trong người tôi như đông cứng lại, da đầu tê dại.
Vội vàng lấy điện thoại ra, tôi điên cuồng nhắn tin cho Diệp Thư.
Nhưng Diệp Thư đã tắt máy, tôi không thể gọi được, nhắn tin cũng không thấy trả lời, chỉ có thể trơ mắt nhìn Triệu Tuyết và Diệp Thư rời đi.
Xong rồi, lần này thật sự xong rồi! Triệu Tuyết đang có ý đồ xấu với Diệp Thư!
Nhìn tình hình này, Diệp Thư sắp bị giết mất rồi.
Mà một khi con ma tốt bị giết, tôi cũng sẽ không còn xa cái chết.
Nhìn thấy cảnh này, cư dân mạng cũng xôn xao bàn luận.
[Tiêu rồi, Diệp Thư đã đón nhầm người rồi, chủ phòng đã bị thay bằng lệ quỷ! Diệp Thư nguy rồi!]
[Nhận điện thoại đi mà, nhìn điện thoại đi, sao Diệp Thư lại tắt máy lúc này chứ?]
[Tôi đã nghi ngờ từ trước sao Triệu Tuyết lại thay chăn, hóa ra là để kiểm soát và thay thế nữ Chủ phòng tốt hơn.]
[Con quỷ dữ này thật là mưu mô! Cố ý nấp ở góc để lừa con quỷ tốt ra, rồi giết đi để tránh hậu họa!]
[Bây giờ phải làm sao đây? Lẽ nào thực sự phải trơ mắt nhìn con ma tốt bị giết sao?]
…
Khi cư dân mạng và tôi đều bối rối không biết phải làm gì, Thanh Linh đột nhiên xuất hiện, màn hình cuối cùng cũng trở lại bình thường.
Không biết cô ấy đã đi đâu, đầu đầy mồ hôi, lúc này đang thở hổn hển nói: “Tống Noãn, cô bên đó ổn chứ? Lúc trước tôi nhận thấy tình hình phức tạp nên lập tức đi luyện pháp kính, mà pháp kính lại không thể dừng giữa chừng. Đấy, vừa luyện xong tôi đã lập tức đến đây.”
Tôi bị cái chăn đỏ giữ chặt, ngoài hai tay còn có thể cử động, những chỗ khác đều như bị dán keo 502, không nhúc nhích được.
Tôi mặt mày đau khổ kể lại tình hình.
“Không ổn chút nào! Tôi bị Triệu Tuyết giam cầm, cô ta là lệ quỷ! Bây giờ cô ta còn thay tôi đi gặp Diệp Thư, định ra tay hại Diệp Thư!]
“Thanh Linh, giờ phải làm sao đây?”
Nghe xong, Thanh Linh vội vàng bấm ngón tay tính toán.
Sau đó, cô ấy nhìn tôi với vẻ mặt nghiêm trọng, chậm rãi nói: “Hết cách rồi, vừa nãy lệ quỷ đã giết chết ma tốt rồi.”
Ầm!
Như một tia sét đánh ngang tai, tâm trạng tôi trở nên nặng nề chưa từng có.
Diệp Thư vốn có lòng tốt cứu tôi ra, kết quả lại bị Triệu Tuyết, kẻ thay thế tôi, tàn nhẫn giết hại.
Cư dân mạng cũng bàn luận sôi nổi.
[Gì cơ? Ma tốt chết rồi sao? Lệ quỷ đáng chết thật!]
[Cùng là ma quỷ mà lại hại nhau sao? Hu hu, tội nghiệp, cô ấy là con quỷ tốt duy nhất!]
Trong ánh mắt của Thanh Linh cũng tràn đầy tiếc nuối: “Haiz, cũng may cô ấy đã dùng chăn để che giấu khí tức của cô, thay cô gánh vác. Nếu không nhờ cô ấy đổi mạng với cô bằng chăn từ trước, giờ cô đã chết rồi.”
Khoan đã, chăn? Đổi mạng?!
Người duy nhất đã đổi chăn và tiến hành nghi lễ với tôi chỉ có Triệu Tuyết.
Vậy người cứu tôi chính là Triệu Tuyết? Cô ấy mới là quỷ tốt sao?
“Thanh Linh, Triệu Tuyết, người đã đổi chăn với tôi, thực sự là quỷ tốt sao?”
Thanh Linh gật đầu khẳng định: “Đúng vậy. Cô ấy không chỉ đổi chăn với cô, mà còn đổi mạng. Trước đó, cô ấy mạnh tay dùng chăn giam cầm cô cũng là để tránh cho cô gặp phải điều bất trắc.”
Vừa dứt lời, tôi nhận ra rằng sự giam cầm trên người đã được giải phóng, tôi có thể cử động lại được rồi.
Có vẻ như tôi đã thực sự hiểu lầm Triệu Tuyết.
Ngay từ đầu, mục đích của cô ấy không phải là giết tôi, mà là cứu tôi.
Cũng đúng, cô ấy đã tiếp xúc gần gũi với tôi nhiều lần như vậy, nếu muốn giết thì đã giết từ lâu rồi.
Không lạ gì khi Đào Đào trước đó đến tìm tôi đã nói một câu “Không phải Noãn Noãn”, tôi còn tưởng mình nghe nhầm, nghĩ lại từ lúc đó trong mắt người ngoài tôi đã không còn là Tống Noãn nữa mà là Triệu Tuyết rồi.
Và Tống Noãn trong mắt người khác chính là Triệu Tuyết, người đã đổi mạng với tôi.
Vì vậy, Diệp Thư mới không nhận ra việc Triệu Tuyết đã tráo đổi với tôi.
Lúc này, tôi đột nhiên nhớ đến lời nhắc nhở đặc biệt của Triệu Tuyết trước đó trên giường bảo tôi “Cẩn thận với Diệp Thư.”
Thì ra Diệp Thư mới là lệ quỷ!
9.
Cư dân mạng cũng sốc.
[Gì cơ? Vậy Triệu Tuyết mới là ma tốt, còn Diệp Thư là lệ quỷ sao?!]
[Trước đây tôi đúng là mù mắt, cứ tưởng Diệp Thư là ma tốt, suýt nữa tôi còn đẩy nữ chủ phòng vào miệng cọp rồi.]
[Không ngờ kẻ có hành động kỳ lạ nhất lại là ma tốt duy nhất, còn kẻ trông bình thường nhất lại là con quỷ dữ ẩn giấu kỹ nhất!]
[Đột nhiên nhớ lại, khi mang giày trước đó, phải chăng Diệp Thư cố ý đứng ngoài cửa không vào? Cô ta chắc chắn sợ vào trong sẽ lạc hướng và bị lộ thân phận, thật thâm hiểm!]
…
“Giờ không phải lúc nói những điều này, Tống Noãn, Diệp Thư đã phát hiện có gì đó không ổn, trước khi cô ta quay lại, cô mau chạy đi!”
Thanh Linh với vẻ mặt nghiêm trọng nhắc nhở.
Tôi đang chuẩn bị bước đi thì phát hiện Đào Đào đang canh gác phía dưới!
Nếu Diệp Thư là lệ quỷ, thì Đào Đào chính là con ma giúp cô ta.
Đọc thêm nhiều truyện hay tại TruyenBiz.NetLúc này, cô ta đang đứng bên dưới giám sát tôi.
Nếu phát hiện có gì bất thường, cô ta sẽ lập tức báo cho Diệp Thư.
Tôi đành ôm đầu, vẻ mặt lo lắng.
“Không được, Đào Đào vẫn đang ở dưới giúp cô ta canh gác.”
[Suýt nữa quên mất con ma trợ thủ này rồi.]
[Chủ phòng đừng chùn bước, xuống dưới đạp cho cô ta một cú, rồi chạy thật nhanh sau khi hất ngã cô ta!]
[Người phía trên nói nghe thật dễ, sao không tự mình ra tay trừ quỷ đi?]
[Thôi, thôi, chủ phòng cố lên! Tôi cổ vũ cho bạn từ sau màn hình nhé~]
Tôi: Một đám cư dân mạng chẳng đáng tin…
Tôi vội vàng quay sang cầu cứu Thanh Linh.
“Cái này cô chỉ cần dùng máu đầu lưỡi là xử lý được rồi.”
Thanh Linh lúc này đã ngồi lên xe taxi, trông có vẻ rất gấp.
Điều này cũng gián tiếp chứng minh, con lệ quỷ Diệp Thư rất khó đối phó, tôi không thể chậm trễ việc chạy trốn.
Tôi gật đầu, quyết đoán leo xuống giường.
Thấy vậy, Đào Đào lập tức giơ hai tay lao về phía tôi.
“Muốn đi đâu?”
Ngay khi bộ móng dài nhọn của Đào Đào sắp cào vào mặt tôi, tôi cắn đầu lưỡi.
Giống như một cây bắn đậu, tôi phun thẳng một bãi máu về phía Đào Đào.
“Tui đi đâu, liên quan gì tới cô!”
Bị trúng một phát, mặt Đào Đào lập tức bị đốt cháy, phát ra âm thanh “xì xèo” như thịt nướng, lớp da trên mặt rơi ra ngay tại chỗ.
Đào Đào đau đớn hét lên thảm thiết, định đưa tay lên sờ mặt.
Nhưng cô ta quên mất bộ móng tay của mình vừa dài vừa nhọn, sờ một cái trực tiếp cào ra mấy vết máu, mỗi vết đều đầm đìa.
Không nghi ngờ gì nữa, đúng là xát muối vào vết thương, Đào Đào kêu thảm không ngừng.
Nhân lúc Đào Đào không còn để ý, tôi liền đẩy cửa ra, vừa lăn vừa bò chạy xuống dưới.
Tôi phải thoát khỏi nơi quỷ quái này!
Vừa đến dưới ký túc xá, tôi đã thấy Diệp Thư đi về phía mình.
10.
Lúc này trên mặt Diệp Thư đầy vết máu, xanh tím từng mảng, rõ ràng là đã bị thương.
Thấy tôi, mắt cô ta thoáng hiện lên vẻ đau đớn, trông vô cùng uất ức.
“Noãn Noãn, tớ tin tưởng cậu như vậy, sao cậu lại lừa tớ?”
“Cậu có biết tớ suýt nữa đã bị lệ quỷ giết không?”
Tôi không nói gì, mắt dán chặt vào Diệp Thư.
“Đừng giả vờ nữa, cậu chính là lệ quỷ.”
Đồng tử của Diệp Thư co lại một chút, nhưng rất nhanh đã trở lại bình thường.
“Noãn Noãn, cậu đang nói gì vậy? Làm sao tớ có thể là lệ quỷ được? Triệu Tuyết mới là lệ quỷ, mấy vết thương trên người tớ đều do cô ta gây ra.”
Vừa nói, Diệp Thư đã âm thầm vòng ra sau lưng tôi.
Đôi tay lạnh lẽo như rắn độc cuốn lấy cánh tay tôi, cô ta định kéo tôi vào trong.
“Bên ngoài nguy hiểm lắm, ngoan ngoãn theo tớ về đi, tớ sẽ không trách chuyện cậu đã lừa tớ đâu…”
Tôi muốn rút cánh tay ra khỏi tay Diệp Thư.
Nhưng tôi càng muốn rút, cô ta càng siết chặt, nụ cười của cô ta càng thêm âm hiểm.
“Đừng đùa nữa, Noãn Noãn, quay về đi.”
Tôi đang chuẩn bị cắn đầu lưỡi, định dùng máu đầu lưỡi tấn công Diệp Thư.
Thì bên tai vang lên một giọng nữ thanh thoát.
“Buông cô gái đó ra!”
Một cô gái mặc đạo bào, tóc buộc cao, dáng vẻ anh khí bừng bừng đã xuất hiện.
Chính là Thanh Linh!
Cô ấy nhanh chóng ném ra pháp kính, trực tiếp đánh bật tay của Diệp Thư đang bám chặt vào cánh tay tôi.
Nhân lúc Diệp Thư đau đớn buông tay, Thanh Linh kéo tôi qua, bảo vệ phía sau mình.
Tóc cô ấy lướt qua mặt tôi, trong không khí phảng phất hương cam nhẹ nhàng, thật dễ chịu.
Tôi nắm chặt lấy vạt áo của Thanh Linh, thở hổn hển.
“Thanh Linh, may mà cô tới kịp!”
Diệp Thư nhìn thấy cảnh này, trong mắt đầy sự lo lắng.
“Noãn Noãn, mau quay lại! Đừng để tên đạo sĩ thối này lừa! Cô ta hoàn toàn không muốn cứu cậu, chỉ muốn lấy cực âm thể của cậu để luyện chế pháp kính!”
Tôi không tin lời Diệp Thư một chút nào.
“Chứ chẳng phải cô muốn mạng của tôi sao?”
Diệp Thư nhìn chúng tôi chằm chằm, từng chữ từng chữ nói: “Noãn Noãn, cậu không biết phải không? Đêm nay là cực âm chi nhật, không chỉ là ngày tốt để hóa thành quỷ mà còn là thời điểm thích hợp để luyện thành pháp kính. Cậu không cảm thấy pháp kính này có gì không ổn sao?”
Không biết có phải tâm lý tôi bị ảnh hưởng hay không, hoặc là pháp kính này thật sự có vấn đề.
Tôi cảm nhận được thứ gì đó trong cơ thể mình đang bị rút ra, liên tục truyền vào pháp kính.
Càng tiến lại gần pháp kính, tôi càng cảm thấy đầu nặng chân nhẹ, ngực tức thở không thông.
Cùng lúc đó, ánh sáng của pháp kính ngày càng rực rỡ, như thể một sự triệu hồi cổ xưa.
Tôi lạnh sống lưng, bất chợt buông vạt áo của Thanh Linh.
Pháp kính này thật sự có một lực lượng muốn nuốt chửng tôi. Chẳng lẽ… Thanh Linh làm tất cả những điều này chỉ để lấy tôi làm công cụ luyện khí?
Dù sao cô ấy cũng đã biến mất một khoảng thời gian khá dài.
Nếu cô ấy thực sự muốn cứu tôi, thì tại sao lại biến mất lâu như vậy?
Nhìn thấy tôi dần xa rời Thanh Linh, Diệp Thư thở phào nhẹ nhõm.
“Noãn Noãn, nhanh qua đây! Cô ta thực sự rất nguy hiểm.”
Thanh Linh thấy vậy, trong mắt hiện lên vẻ hoảng loạn, vội vàng đưa tay định kéo tôi lại.
“Tống Noãn, đừng qua đó! Tất cả đều là thủ đoạn của lệ quỷ! Cô ta chỉ muốn lừa lấy lòng tin của cô.”
Tôi sợ đến mức lập tức giữ khoảng cách với cả hai người.
Tôi không tin tưởng ai, bây giờ tôi chỉ tin vào phán đoán của chính mình.
“Noãn Noãn, chúng ta đã bên nhau lâu như vậy rồi, nếu tớ là lệ quỷ, tớ đã ra tay từ sớm, chứ sao phải đợi đến hôm nay mới động thủ?”
“Cậu chỉ mới quen cô ta chưa bao lâu, còn tớ thì đã quen biết lâu rồi. Chẳng lẽ cậu thà tin vào một người mới gặp vài ngày, còn không muốn tin tớ sao?”
Để lại một bình luận
Bạn cần Đăng nhập để gửi bình luận.