Skip to main content

Đăng nhập Đăng ký

ĐĂNG NHẬP

Quên mật khẩu

QUÊN MẬT KHẨU

ĐĂNG KÝ MỚI

Tên người dùng:
Mật khẩu:
Email:

Generic selectors
Exact matches only
Search in title
Search in content
Post Type Selectors
post
Đăng nhập Đăng ký

ĐĂNG NHẬP

Quên mật khẩu

QUÊN MẬT KHẨU

ĐĂNG KÝ MỚI

Tên người dùng:
Mật khẩu:
Email:

Chương 3

11:09 chiều – 15/11/2024

Đa số bình luận đều bảo tôi: [Chạy mau].

Nhưng Thanh Linh lắc đầu.

“Bây giờ chạy không được, bọn chúng đã để mắt đến cô rồi, chỉ có thể tìm cơ hội sau thôi.”

“Hai con ma kia thì dễ đối phó hơn, ma trợ thủ nghe lời lệ quỷ, còn ma tốt sẽ giúp cô. Khó khăn nhất là lệ quỷ muốn mạng, cô phải tránh xa nó. Đêm nay nhất định phải rời khỏi đây, nếu không chắc chắn sẽ chết!”

“Tống Noãn, cô đưa địa chỉ cụ thể cho tôi để tôi đến cứu cô ngay!”

Để không bị phát hiện, tôi cẩn thận đánh chữ gửi địa chỉ.

Thanh Linh gật đầu, rồi dặn dò thêm một số điều quan trọng.

“Được rồi, cô cứ tạm thời đối phó với bọn chúng trước. Nhớ là đừng tắt livestream, cứ để vậy thôi.”

“Và còn nữa, trước khi tôi đến, nếu con ma nào ra tay với cô thì cô có thể dùng máu ở đầu ngón tay hoặc máu đầu lưỡi để tự cứu, đây đều là những thứ dương tính cực mạnh!”

Sau khi dặn dò xong, màn hình của Thanh Linh tắt hẳn.

Tôi hoang mang vô cùng, việc cấp bách bây giờ là phải ổn định cả ba con ma, rồi cố tìm con ma tốt để nhờ giúp đỡ. Chỉ có như vậy tôi mới có thể thoát khỏi nơi này.

Nhưng rốt cuộc ai là ma tốt, ai là ma xấu?

Tôi nhờ cư dân mạng phân tích, mọi người đều bảo tôi nên tìm Diệp Thư.

[Chủ phòng, hãy tìm Diệp Thư, cô ấy chắc chắn là ma tốt!]

[Đúng vậy, dù sao Diệp Thư chỉ đi tìm mắt, còn hai người kia, một người tìm đầu, một người tìm tay. Nhìn tổng thể thì Diệp Thư là bình thường nhất, khả năng cao là ma tốt.]

[Chủ phòng, cẩn thận với Triệu Tuyết, cô ta chắc chắn là lệ quỷ! Mỗi lần cô ta nhìn cô đều khiến người ta lạnh sống lưng!]

Trong ba người thì hành vi của Triệu Tuyết đúng là kỳ quặc nhất, trước đây cô ấy còn nửa đêm bò lên giường tôi để mượn chăn.

Nghĩ lại, cô ấy nào có ý định mượn chăn, rõ ràng là muốn lấy mạng tôi.

Nhưng tôi cũng không định đi tìm Diệp Thư. Ai nói Diệp Thư chắc chắn đáng tin chứ? Nhỡ đâu cô ấy không phải ma tốt mà là ma trợ thủ hoặc lệ quỷ thì sao?

Tôi không dám mạo hiểm, quyết định chờ đợi xem tình hình thế nào.

Tôi nằm trong chăn, nắm chặt điện thoại, cố gắng điều hòa hơi thở, giả vờ đang ngủ.

Ba người dưới giường sau khi lắp xong các bộ phận rơi ra của mình thì loay hoay một lúc mới tìm được giường của mình.

“Phù, hóa ra giường ở đây.”

“Tống Noãn ngủ rồi à? Thế thì mình cũng lên giường thôi…”

Họ làm loạn một hồi, rồi dần dần không còn động tĩnh gì nữa.

Căn phòng trở lại yên tĩnh, chỉ còn nghe tiếng thở đều đều và tiếng tim tôi đập thình thịch.

Khi tôi vừa thở phào nhẹ nhõm, thì bất ngờ gáy tôi cảm thấy ẩm ướt, như thể có ai đó đang thở vào sau lưng mình.

Tôi vội vàng gõ chữ gửi lên livestream.

[Mọi người ơi, em lo quá! Cứ cảm giác như có ai đó phía sau em…]

Vừa gửi xong thì nhận được phản hồi từ cư dân mạng.

[Tự tin lên, bỏ hai chữ “cảm giác” đi!]

[Có khi nào đây không phải cảm giác mà là sự thật?]

[A a a, cầu xin một đôi mắt chưa từng xem thấy!]

[Chủ phòng, mau nhìn ra sau đi!!!]

Nỗi sợ hãi ập đến, lưng tôi túa đầy mồ hôi lạnh, đến cả hô hấp cũng trở nên khó khăn.

Tôi cứng đờ quay cổ lại, nhìn về phía sau.

Ngay giây sau đó, bốn mắt đối diện!

Tôi đối mặt với đôi mắt đen ngòm của Triệu Tuyết.

Cô ấy đang xõa tóc, nằm cạnh tôi, nở một nụ cười lạnh lẽo.

6.

Tôi lập tức quay đầu lại, giả vờ như không có gì xảy ra và tiếp tục chơi điện thoại. Thực tế thì lưng tôi đã ướt đẫm mồ hôi lạnh, tay cầm điện thoại cũng run không ngừng.

Triệu Tuyết bò lên phía sau tôi từ khi nào mà tôi không hề hay biết?

[Là Triệu Tuyết! Triệu Tuyết! A a a, phải làm sao bây giờ, cứu tôi với! @Thanh Linh.]

Lúc đó, tôi hơi hoảng, điên cuồng kêu cứu trong phòng phát trực tiếp. Nhưng Thanh Linh không biết đang làm gì, màn hình của cô ấy vẫn đen ngòm.

Cư dân mạng thì đã sợ xanh mặt.

[Thương chủ phòng một giây, nếu là tôi mà đột nhiên có người sau lưng thì chắc tôi ngất luôn rồi!]

[Chờ gì nữa, Triệu Tuyết là lệ quỷ, cô ta muốn lấy mạng bạn đấy, mau cắn lưỡi lấy máu chạy ngay đi!]

[Nói nghe thì dễ, trong phòng này có đến ba con ma đấy! Chạy được thầy chùa chứ không chạy được chùa.]

[Nói thế thì đành để chủ phòng bị ma ăn à?]

Tôi thấy lời cư dân mạng nói cũng có lý phần nào.

Khi tôi vừa chuẩn bị cắn lưỡi để lấy máu, Triệu Tuyết bỗng thì thầm vào tai tôi.

“Cẩn thận với Diệp Thư.”

Nói xong, cô ta chậm rãi đứng dậy, ôm chăn của tôi về giường mình.

Tôi còn chưa kịp phản ứng thì cô ấy đã nhét mạnh chiếc chăn đỏ của mình vào tay tôi.

Làm sao tôi dám từ chối? Tôi chỉ có thể bất đắc dĩ nhận lấy chiếc chăn đó.

Trước khi rời đi, Triệu Tuyết còn nhổ vài sợi tóc của tôi.

Tôi không biết cô ta định làm gì, nhưng cư dân mạng thì đã bắt đầu náo loạn.

[Nhổ tóc? Đổi chăn? Đây là nghi lễ cúng bái mà!]

[Nghe nói chỉ cần ma đổi tóc và vật dụng cá nhân với người sống, chúng có thể ép buộc người đó ở bên cạnh mình! Chắc chắn Tiểu Tuyết định giữ chặt chủ phòng lại để khi biến thành ma, chủ phòng không thể thoát được!]

[Chăn cũng tính là vật dụng cá nhân à?]

[Ừ… sao lại không nhỉ?]

Sau khi lấy chăn và tóc của tôi, tôi nghe thấy tiếng sột soạt phát ra từ phía Triệu Tuyết.

Đọc thêm nhiều truyện hay tại TruyenBiz.Net

Nghe kỹ thì có vẻ cô ấy đang lẩm bẩm một số câu thần chú mà tôi không hiểu.

Tôi hoảng hốt, nhịp thở cũng nhanh hơn.

Không thể nào, Triệu Tuyết thực sự đang cúng bái! Tình hình này chắc là tiêu rồi.

Tôi điên cuồng @Thanh Linh trong phòng phát trực tiếp, nhưng đúng lúc này cô ấy lại không có ở đây, kêu mãi cũng không thấy trả lời.

Lúc đó, đầu tôi trở nên mơ hồ, tay chân luống cuống.

Phải làm sao bây giờ? Tôi còn có thể tìm ai giúp đây?

Chẳng lẽ tôi phải bỏ mạng ở đây thật sao?

Đúng lúc đó, một bình luận khiến tôi tỉnh ngộ.

[Chủ phòng, mau đi tìm Diệp Thư giúp đỡ đi! Cô ấy chắc chắn là ma tốt!]

Đúng rồi! Diệp Thư, còn có Diệp Thư!

Có lẽ cô ấy có cách giúp tôi thoát khỏi đây.

Tuy nhiên, nhiều cư dân mạng không đồng ý với ý tưởng này.

[Nguy hiểm quá, sao mọi người chắc chắn Diệp Thư là ma tốt được? Nhỡ không phải thì sao?]

[Đúng vậy, trong ba con ma thì hai con là xấu, thay vì mạo hiểm thì thà nằm trên giường chờ Thanh Linh đến cứu còn hơn.]

[Ra ngoài còn có một tia hy vọng, ở trên giường chỉ có thể chờ chết thôi!]

Mặc dù có phần mạo hiểm, nhưng bây giờ ngoài cách đó ra, dường như không còn cách nào khác tốt hơn.

Tôi suy nghĩ một chút, và vẫn quyết định tìm Diệp Thư để hỏi thử.

Vừa định đứng dậy, tôi bỗng thấy một đôi mắt nhìn chằm chằm vào mình từ phía dưới.

Ngay sau đó, một khuôn mặt lớn áp sát vào, điên cuồng ép tấm màn giường vào trong.

Sức mạnh lớn đến mức tấm màn gần như sắp bị rách, ngũ quan của người đó hiện rõ ràng từng chi tiết.

Tôi cắn chặt vào da thịt mình, cố gắng ép bản thân không hét lên.

“Noãn Noãn, cậu ngủ chưa?”

Người đến không ai khác chính là Đào Đào!

7.

Thật đúng là trước có sói, sau có hổ.

Vừa tiễn được Triệu Tuyết, giờ lại đến Đào Đào.

Trái tim nhỏ bé của tôi không chịu nổi nữa!

Cư dân mạng cũng bị cú đánh trực diện này làm cho khiếp sợ, điên cuồng bình luận: [A a a, đột nhiên xuất hiện một khuôn mặt, dọa chết tôi rồi! Sợ đến nỗi tôi tiểu ra ngoài luôn!]

[Trời ơi, vừa tiễn được Triệu Tuyết, giờ lại đến Đào Đào, chắc chắn hai người này cùng một phe!]

[Có lý do để tin rằng một người là lệ quỷ, còn người kia là ma tay sai!]

[Nếu vậy, Diệp Thư chỉ có thể là con ma tốt rồi.]

Cư dân mạng càng thêm chắc chắn rằng chỉ có Diệp Thư mới cứu được tôi.

Họ liên tục bình luận, thúc giục tôi đi tìm Diệp Thư.

Tôi sợ đến mức toàn thân run rẩy, không dám thở mạnh.

Thấy tôi không trả lời, Đào Đào bất ngờ vén rèm lên và nhìn tôi chằm chằm.

Nhanh như cắt, tôi liền giấu điện thoại vào chăn, giả vờ ngủ.

Hơi thở ấm áp của Đào Đào phả lên mặt tôi, khiến tôi vô cùng hoang mang.

Cô ta thỉnh thoảng phát ra âm thanh “xoạt xoạt”, và đôi khi vài giọt chất lỏng dính dớp nhỏ xuống mặt tôi, khiến tôi nổi da gà.

Cô ta có định ăn tươi nuốt sống tôi không đây?

Tôi cố tình ngáy vài tiếng để giả vờ đang ngủ say.

Đào Đào lại đứng nhìn tôi một lúc, sau khi xác nhận tôi đã ngủ, cô ta thả rèm xuống và đi ra với vẻ chán nản.

Khi rời đi, cô ta còn lẩm bẩm: “Thật đáng tiếc, không phải Noãn Noãn. Thơm quá đi~”

Lúc này, tôi trong chăn đã run lẩy bẩy như sàng.

Đợi đến khi không còn nghe thấy tiếng Đào Đào nữa, tôi mới dám lấy điện thoại ra.

[Hu hu hu, cuối cùng cô ta cũng đi rồi! Mọi người ơi, tôi sợ đến mức tim như sắp nhảy ra ngoài rồi!]

Cư dân mạng cũng thừa nhận rằng họ đã bị dọa cho sợ hãi.

[Trời ơi, điều này còn đáng sợ hơn cả ngôi nhà ma! Khi xưa vào nhà ma cũng chưa bao giờ kích thích đến vậy!]

[Hu hu hu, mong lần sau có cảnh báo trước về cảnh sợ hãi, nếu không tôi thật sự bị dọa vào ICU mất.]

[Mà này, câu Đào Đào nói trước khi đi là có ý gì? Gì mà không phải Noãn Noãn? Chẳng phải Chủ phòng chính là Noãn Noãn sao?]

Tôi cũng rất thắc mắc.

Không hiểu câu nói của Đào Đào nghĩa là gì.

Ở đây chỉ có mỗi tôi tên là Tống Noãn, nếu tôi không phải Noãn Noãn thì ai là?

Nhưng việc cấp bách bây giờ là phải liên hệ với Diệp Thư đã.

Thanh Linh thì mất tín hiệu, Triệu Tuyết và Đào Đào đều rất kỳ lạ.

Nếu cứ tiếp tục thế này, tôi sợ rằng mình không sống qua nổi đêm nay.

Không còn cách nào khác, tôi đành thử coi cái chết như lối thoát.

Nếu không thể xuống giường tìm, thì nhắn tin vậy.

Tôi vừa định gửi tin nhắn thì Diệp Thư đã nhắn trước.

[Noãn Noãn, tớ biết điều tớ sắp nói có lẽ cậu sẽ không tin, nhưng cậu nhất định phải nghe. Căn phòng này là phòng nuôi quỷ, chỉ có mình cậu là người sống, còn ba chúng tớ đều là ma.]

[Tiểu Tuyết là lệ quỷ, Đào Đào là ma trợ thủ, còn tôi là con ma duy nhất không muốn giết cậu.]

!!!

Mã QR
Quét mã để đọc
trên điện thoại
Shopee nào
Bình luận

Để lại một bình luận