Rời khỏi phòng tra tấn, ta định xử lý hậu sự của A Phu, nhưng nghe nói phân bón mới đã được đưa tới.
Ta nhìn mấy tên nam nhân bị trói gô, theo thường lệ hỏi: “Chúng đã làm gì ác?”
Người nha dịch cười gượng: “Tống nương tử, ba người này làm nhiều chuyện ác, cưỡng ép dân nữ, bức ép lương thiện làm kỹ nữ, nhiều lần hãm hiếp trẻ em, đều đã bị phán xử trảm sau mùa thu.”
Ta nhìn giấy phê chuẩn có đóng dấu, gật đầu cho người nha dịch một thỏi vàng.
“Đa tạ.”
Tiễn người nha dịch đi, mấy người làm việc tiến lên, định kéo bọn ác nhân đi, bị ta ngăn lại: “Hãm hiếp trẻ em phải không?”
Ta dặn: “Đừng vội băm làm phân bón, thiến chúng rồi ngâm trong thùng nước hai ngày để xua tan ô uế.”
9
A Phu bị giết chỉ bằng một nhát dao.
Ta khâu vết thương trên cổ nàng, bôi thuốc do Nam Cảnh luyện chế, khiến nó lành lặn như cũ.
Nàng trông như đang ngủ yên bình.
Ta chống tay lên mép giường băng, lông mi rũ xuống, Bùi Nam Cảnh khoác lên người ta một chiếc áo: “Phòng băng quá lạnh, đừng ở lại lâu.”
“Do ta, là ta không đủ cẩn thận.”
Hắn ôm chặt lấy ta, ngón tay mát lạnh lau đi nước mắt của ta: “Ta không thể chịu được khi thấy nàng khóc.”
“Dù nàng muốn làm gì, sẽ luôn có ta ở bên cạnh.”
Ta gật đầu: “Cùng ta đến nhà của A Phu một chuyến.”
Trong căn nhà đất đầy những chiếc chum, khi ta và Bùi Nam Cảnh đến, vô tình đá vào, làm phiền người nằm trên giường.
“Phải A Phu đã về không?”
Ca ca của A Phu nhận ra ta: “Tống đương gia, ngài đến có việc gì, phải chăng A Phu đã gây chuyện gì sao?”
Đối diện với ánh mắt đầy kỳ vọng đó, ta thực sự không biết phải mở lời thế nào.
“Xin lỗi, A Phu nàng… ”
Bùi Nam Cảnh thay ta nói nốt câu.
Ta nhìn thấy ánh sáng trong mắt ca canàng tắt lịm ngay lập tức.
“Các ngươi đi đi.”
Ta để lại những vật dụng cá nhân của A Phu, thêm một ít bạc, rồi cùng Bùi Nam Cảnh rời đi.
Hai ngày sau, người hầu đến chăm sóc ca ca A Phu hốt hoảng chạy về báo tin – hắn ta tự sát rồi, dùng một cây kim đâm thủng cổ họng mình.
Một lá thư máu được giao đến tay ta: “Ta là kẻ tàn phế, dù biết kẻ thù là ai, cũng không thể báo thù. Thà hóa thành lệ quỷ đi tìm thù, còn hơn sống vô dụng. Tống đương gia, ân tình của ngài đối với huynh muội ta, kiếp sau nhất định báo đáp.”
Tiếng “phịch” vang lên, mảnh sứ vỡ tung tóe.
Ta bóp nát tách trà, mặc kệ máu chảy đầy tay.
10
Khi Bùi Nam Cảnh đến, ta đang túm tóc Thuấn Hoa, nhấn nàng ta vào bể nước.
Mấy ngày đói khát, nàng ta sớm đã không còn sức mắng chửi.
Ta lạnh lùng mở dụng cụ ra, định dùng những cách tàn bạo nhất để trả thù, ta muốn lột tấm da mặt của nàng ta khi nàng ta còn chút hơi thở.
Nàng ta cuối cùng bắt đầu sợ hãi, lắc đầu dữ dội, từ cổ họng khô khốc phát ra những âm thanh khàn khàn.
“Đừng, xin ngươi đừng…”
“Ta sai rồi… Ta thực sự biết sai rồi… Xin ngươi tha cho ta…”
Ta biết, nàng ta không phải biết sai, nàng ta chỉ sợ mà thôi.
Nhưng khi ta giơ dao lên định rạch xuống, thì trời sáng vang lên tiếng sấm.
Tiếng sấm lớn như muốn phá vỡ trời đất.
Bùi Nam Cảnh thấy tay ta còn đang chảy máu, hoảng hốt ôm chặt lấy ta ngăn cản: “Nàng ta có chân long khí vận, đừng giết nàng ta, ngươi sẽ bị phản phệ.”
Thuấn Hoa cũng nghe thấy tiếng sấm.
Nàng ta dùng chút sức lực cuối cùng cười điên cuồng: “Ngay cả trời cao cũng thừa nhận bản cung, các ngươi, lũ kiến hôi phạm thượng, sẽ bị báo ứng mà chết haha!”
Có khoảnh khắc, ta không thể kìm nén cơn giận dữ muốn hủy diệt thế giới này.
Tại sao? Dựa vào đâu?
Kẻ mười ác không thể tha lại có chân long khí vận?
Còn những linh hồn chết oan bị giẫm đạp thì sao?
Bùi Nam Cảnh từ từ gỡ tay ta ra, lấy dao đi, nhẹ nhàng an ủi: “Tĩnh tâm nào, khí vận của nàng ta là cướp được, chúng ta sẽ trả lại nó.”
Giọng hắn như có ma lực, dịu dàng, nhanh chóng làm ta dịu đi cơn giận dữ.
“Ta đưa nàng về phòng.”
Khi Bùi Nam Cảnh định bế ta lên, Thuấn Hoa nhìn hắn cười: “Vinh hoa phú quý ngươi không cần, lại giúp tên tiện nhân này mưu hại bản cung.”
Bùi Nam Cảnh ngay lập tức đâm dao vào bên cổ nàng ta, Thuấn Hoa hoảng sợ, thở dồn dập, nhắm chặt mắt.
Lưỡi dao lướt qua da nàng ta, máu chảy ra.
Nam Cảnh mỉm cười, ánh mắt lạnh như băng: “Dù không thể giết ngươi, nhưng ta có ngàn cách khiến ngươi sống không bằng chết, ngươi cứ thử tiếp tục ăn nói hỗn láo đi.”
Hắn quay sang ta, bế ta lên, rời khỏi phòng tra tấn.
11
Bùi Nam Cảnh nhất quyết không đặt ta xuống, hắn để ta ngồi trên đùi, băng bó vết thương trên tay ta, còn ân cần thổi nhẹ vào lòng bàn tay.
Sau đó, hắn cho ta uống nước mận ngâm lạnh.
“Giải nhiệt.”
Hắn luôn đối xử với ta nhẹ nhàng dịu dàng khác người thường.
Điều này khiến ta nhớ lại lúc gặp hắn lần đầu, khi đó ta còn lăn lộn trên giang hồ cướp bóp khắp nơi, nhưng chỉ cướp của những kẻ giàu có mà bất nhân.
Ta tự cho rằng mình chưa từng làm điều ác, chỉ một việc duy nhất có lỗi, có lẽ là cướp Bùi Nam Cảnh về sơn trại.
Thật ra cũng không phải cướp.
Vì Bùi Nam Cảnh tự nguyện đi theo ta.
Ngày đó gặp nhau, trong núi mưa nhỏ, hắn nói đến hái thuốc trong núi.
Ta chưa từng thấy nam nhân nào đẹp như vậy, nhất thời ngẩn ngơ, vô cùng mất mặt khi chìm đắm trong đôi mắt xanh thẳm của hắn.
“Đôi mắt của chàng thật đẹp, làm áp trại phu quân của ta nhé?”
Đọc thêm nhiều truyện hay tại TruyenBiz.NetTa trêu chọc hắn như vậy.
Hắn không nói đồng ý hay không, chỉ nói cần đi hái thuốc trước.
Nghe hắn nói đến nơi muốn đi, ta lén lút theo sau.
Lý do là đường trơn trượt trong mưa, ta lo hắn một mình vào rừng sâu sẽ gặp chuyện không may.
Hắn đẹp như vậy, nếu thật sự gặp chuyện, thì ta sẽ tiếc nuối lắm.
Cuối cùng người gặp chuyện lại là ta.
Bùi Nam Cảnh võ nghệ cao cường, nhưng ta đuổi theo hắn quá gấp, trượt chân ngã từ sườn đồi, nên bị trật chân.
Hắn quay lại phát hiện, bỏ giỏ thuốc xuống đến cứu ta.
“Ngươi bị thương chỗ nào?”
Ta ngẩng lên, như đâm đầu vào đại dương xanh thẳm không thấy bờ.
Hắn tốt bụng đưa ta về sơn trại, ta lại giữ hắn lại.
Ban đầu còn giả bộ, sau đó thẳng thắn: “Ta thích ngươi, ngươi không được đi.”
Bùi Nam Cảnh cúi thân hình cao lớn xuống, ép ta vào góc tường hôn: “Sao ngươi không nói sớm, ta rất nghe lời.”
12
Chính vì hắn trước mặt ta luôn dịu dàng vô hại, khiến ta thường quên hắn rất lợi hại.
Khi sơn trại bị cướp khác bao vây, ta lo tìm người đưa Bùi Nam Cảnh đi.
Nhưng quay lại, thấy hắn đang mỉm cười bóp nát một trái tim.
Tên cướp vung dao về phía hắn, bị cảnh tượng đó làm cho khiếp sợ, run rẩy bò chạy.
Hắn đứng giữa núi xác biển máu, thân hình không vạm vỡ, nhưng khí thế mạnh mẽ, như có dáng dấp của Tu La.
Khi ánh mắt ta gặp hắn, hắn lập tức vội giấu tay ra sau, ném đi thứ dơ bẩn trong tay, nghiêng đầu mỉm cười xin lỗi: “Dọa nàng rồi, bảo bối.”
Vẫn nhớ cảm giác máu trong người dồn lên não.
Lạnh lẽo lan nhanh khắp người, ta tay chân đều run rẩy.
Nhưng đó không phải sợ hãi, mà là hưng phấn.
Từ khi nhìn thấy cảnh đó, ta biết Bùi Nam Cảnh giống ta.
Ta có một bí mật, chưa từng nói với ai.
Từ khi có trí nhớ, ta đã cảm nhận được trong người mình có dục vọng hủy diệt mãnh liệt, ta dường như căm ghét điều gì đó. Có thể một ngày nào đó, nó sẽ khiến ta mất kiểm soát, khiến ta mất nhân tính.
Nên ngày ngày ta ép mình niệm hàng trăm lần chú thanh tâm.
Nhưng một cách vô thức, ta tin hắn có thể cứu ta.
Bùi Nam Cảnh, như cọng rơm cứu mạng, mang theo toàn bộ hy vọng của ta.
Khi nhắc lại những ký ức này, Nam Cảnh nói với ta – hắn là một thuật sĩ.
13
“Đang nghĩ gì thế?”
Bùi Nam Cảnh bóp eo ta, đè xuống, hắn quen tay cởi bỏ đai áo của ta.
Tay hắn luồn vào trong.
“Đừng giận nữa, phu nhân, qua đây với ta nào.”
Ta cố đẩy hắn ra, nhưng lại bị hắn nắm tay giơ lên đỉnh đầu. Mỗi lần ta không kiềm chế được cảm xúc, hắn lại dùng cách này để khiến ta ngoan ngoãn.
“Thật giỏi ỷ vào sắc đẹp mà làm càn.” Ta trách hắn.
“Có hiệu quả là được.”
Sau khi mệt mỏi, ta ngồi dậy, eo không tự giác mà cứng lại.
Bùi Nam Cảnh vòng tay quanh ta, thói quen dùng tay xoa bóp eo, hắn hôn nhẹ lên cổ ta: “Tin tức về chân long khí vận, ta đã phái người đi điều tra, không lâu nữa sẽ có kết quả.”
“Chàng làm việc, luôn khiến tayên tâm.”
Bên tai vang lên tiếng cười thấp, hơi thở nóng bỏng khiến ta không khỏi né tránh.
“Vậy nàng cười nhiều lên.”
Bùi Nam Cảnh nâng cằm ta lên để hôn: “Nhìn nàng tức giận vì người khác, ta thấy bực bội lắm.”
“Lúc nào cũng muốn trêu chọc nàng.”
Ta cười với hắn: “Nhưng ta cũng sẽ không giận chàng.”
Đôi mắt xanh thẳm của Bùi Nam Cảnh như có ánh sáng lấp lánh, hắn nắm chặt tay ta, giọng trầm trầm: “Ta muốn tất cả cảm xúc của phu nhân đều dành cho ta.”
14
Hôm sau, Bùi Nam Cảnh mang cho ta một tập hồ sơ.
Vào giữa hạ tháng ba năm Chiêu Hòa, cũng tức là mười năm trước.
Vào một ngày nọ, thiên tượng dị thường, ban ngày vang sấm, cả bầu trời hóa thành màu đỏ rực, sau đó, một con rồng và một con phượng hoàng xuyên qua tầng mây, tiếng rồng ngâm phượng hót vang vọng trời cao.
Ngày đó, chính là sinh nhật năm tuổi của tiểu công chúa.
Vị quân vương lúc đó đang trong thời kỳ hoàng kim, ôm tiểu nữ nhi yêu quý nhất của mình, lên đỉnh núi Ngọc Thương, nhận sự bái lạy của vạn dân.
Đồng thời, dưới chân núi, một ngôi làng đang bị tàn sát man rợ.
Theo truyền thuyết dân gian, đầu năm Chiêu Hòa, có một con rồng rơi xuống chân núi Ngọc Thương, thân dài trăm thước, da thịt rách nát, hấp hối. Dân làng lòng nhân từ, dốc hết sức lực, dùng thùng múc nước, tưới lên mình rồng. Bảy ngày sau, mưa lớn bất chợt, rồng thừa cơ bay lên, để lại phúc khí vận.
Sau đó, ngôi làng vô danh đổi tên thành “Thần Long Trang”.
Nguồn gốc đã rõ ràng.
Những người mang chân long khí vận bị hoàng tộc nhắm đến, quân vương triệu tập dị sĩ bày trận tà, muốn dồn khí vận đó lên một người.
Vốn chỉ là cướp đoạt khí vận, những người dân đó không cần phải chết.
Là tiểu công chúa Thuấn Hoa, nàng ta nói: “Những tiếng kêu đau đớn đó thật dễ nghe.”
Vậy là quân vương ngu muội, trói người dân lại, cắt mạch máu, rút cạn máu trong cơ thể họ.
Những người bị tra tấn, họ phải chịu đựng trong nỗi đau đớn vô tận mà chết, móng tay để lại những vết máu trên cọc gỗ.
Khí vận bị cướp đi hội tụ vào trận pháp, hào quang bừng lên.
Bầu trời bị mây đỏ che phủ lập tức trở nên sáng sủa, điềm báo thiên phạt biến thành điềm lành trời giáng.
Vì vậy mà con ác quỷ như Thuấn Hoa đã làm ác hơn mười năm, nhưng vẫn chưa thấy báo ứng.
Để lại một bình luận
Bạn cần Đăng nhập để gửi bình luận.