1
Ta cùng phu quân mở một tửu lâu ở kinh thành, việc kinh doanh rất phát đạt.
Không phải vì ta kinh doanh khéo léo, mà là do phu quân dung mạo đẹp đẽ.
Nhiều người không quản ngàn dặm xa xôi đến đây, chỉ để nhìn thấy hắn một lần.
Có tin đồn nói rằng, chỉ cần đối diện với phu quân của ta, sẽ quên mất mình tên họ là gì.
Ta nhìn vào đôi mắt xanh thẫm của phu quân, không khỏi mỉm cười, đây quả thực là đôi mắt độc nhất vô nhị trên đời.
Ngay cả ta, người ngày ngày đối diện với hắn, đôi khi cũng không kìm được mà ngắm nhìn si mê.
Vì vậy, ta yêu cầu phu quân Bùi Nam Cảnh mỗi ngày phải lên gác lộ diện.
Hắn không thích, nhưng để làm ta vui, vẫn đeo mạng che mặt, đồng ý đi gảy đàn.
Cũng có kẻ không biết điều định lên lầu giở trò với hắn, nhưng chưa kịp lại gần đã bị ném cả người lẫn rượu xuống.
Tưởng rằng hành động này sẽ dọa lui những kẻ cuồng nhiệt theo đuổi.
Không ngờ người đến xem hắn càng ngày càng đông, có một khoảng thời gian còn khiến cửa tửu lâu dẫm nát.
Thậm chí tiểu công chúa tàn bạo nhất kinh thành cũng không ngoại lệ.
2
Khi người của tiểu công chúa đến mời Bùi Nam Cảnh vào phủ, phu quân đang bưng cơm ngồi xuống.
“Kêu bọn họ đợi chút.”
Gương mặt đẹp đẽ của hắn đầy vẻ oán trách: “Phu nhân, khi nào nàng mới thôi bắt ta bán sắc đây?”
Ta bóp mặt hắn ngắm nghía, trêu chọc: “Gương mặt này, không phát huy chút tác dụng thì thật uổng phí.”
Bùi Nam Cảnh thở dài, chậm rãi gỡ xương cá, đặt thịt vào bát của ta, chấp nhận số phận.
“Nàng không sợ người khác sẽ cướp phu quân của nàng sao?”
“Sợ thì có ích gì?”
Ta vừa ăn cơm, vừa ấm ức: “Ta đã khuyên nàng ta tránh xa chàng, nhưng nàng ta không nghe ~”
Mấy ngày trước, lúc Bùi Nam Cảnh xử lý thi thể thì bị tiểu công chúa đi ra ngoài bắt gặp.
Nàng ta vốn bị dung mạo của hắn làm cho kinh ngạc, nay mắt lại sáng lên, tự cảm thấy gặp tri kỷ, cứ thế si mê.
“Chàng giết người tao nhã như vậy, ta rất thích lột da người sống.”
“Chúng ta quả thật trời sinh một cặp mà.”
Trời sinh một cặp sao?
Dĩ nhiên không, con mồi rơi vào bẫy, làm sao có tư cách sánh với thợ săn?
3
Khoảng nửa năm trước, có một ông lão đi giao rau ở phủ công chúa, trở về rồi phát điên, thế nào cũng không chịu lại gần khu đó.
Sau này mới biết, ông cụ vô tình xông vào một sân nhỏ, trong sân, la liệt da người, từng tấm rõ ràng, được xâu bằng tơ, gió thổi qua, như hàng ngàn thi thể khô hồi sinh, cực kỳ quái dị.
Ông lão sợ đến hồn xiêu phách lạc, không đầy hai tháng thì về chầu trời.
Ông không có con cháu, thi thể bốc mùi trong nhà mới bị hàng xóm phát hiện.
Tiền mai táng vẫn là do phu quân ta chi trả.
Chuyện này truyền ra, dân chúng tránh tiểu công chúa như tránh tà, ngay cả những nhà nghèo khó muốn gả con gái vào phủ làm nô tỳ cũng dẹp ý định.
Nhưng ta muốn biết, kẻ ác như tiểu công chúa, có thể làm ra bao nhiêu phân bón hoa, nuôi dưỡng hoa đỏ của phu quân ta được bao lâu.
4
Phu quân từng đến phủ công chúa một lần, rồi chìm đắm trong xưởng ở hậu viện.
Mặc cho tiểu công chúa thế nào mời gọi, hắn đều không động lòng.
Bị từ chối ba lần, tiểu công chúa trực tiếp phái người đến đưa khẩu dụ.
Nàng ta dùng tính mạng của ta để uy hiếp, ép phu quân ta hòa ly.
Nhưng hai ngày sau, tửu lâu vẫn hoạt động như thường, không có động tĩnh gì.
Ta nghĩ nàng ta chưa từng chịu lạnh nhạt thế này, quả nhiên, chẳng mấy chốc đã không chịu nổi.
Thị vệ dọn sạch tửu lâu, trận thế lớn, chỉ để đưa một tờ chiếu thư triệu ta vào cung.
Ta mặt không đổi sắc nhận lấy, triệu ta vào cung là giả, muốn lột da ta hả giận mới là thật.
Phu quân dựa vào ban công, đổ rượu trong cốc xuống: “Tiểu công chúa muốn gặp ta, bảo nàng ta tự đến tửu lâu là được, cần gì triệu phu nhân ta?”
Thị vệ quát mắng hắn to gan, công chúa là lá ngọc cành vàng, sao có thể đặt chân đến nơi nhơ bẩn thế này?
Phu quân chưa bao giờ nể nang đối với những kẻ cậy thế hiếp người: “Nhưng công chúa của các ngươi, lại vừa ý kẻ có thê tử ở chốn nhơ bẩn này. Sao, ngươi định chửi cả chủ nhân của ngươi luôn à?”
Nam Cảnh nay là người tiểu công chúa để tâm, thị vệ không dám thô bạo, cũng không cãi nổi, đành giận dữ bỏ đi.
Ta ném chiếu thư cho tiểu nhị, tùy tiện dặn: “Đốt đi.”
“Phu nhân: ” Bùi Nam Cảnh dường như ngửi thấy hương thơm trong không khí, trong mắt ẩn chứa nụ cười, chỉ vào những bông hoa kiều diễm nở rộ ở hậu viện, nói: “Phân bón hoa lần này, có thể giúp hoa đỏ kết quả rồi.”
5
Ta biết tiểu công chúa nhất định sẽ đến, chỉ là không ngờ nàng ta lại đến nhanh như vậy.
Nam Cảnh ra ngoài mua sắm chưa về, ta ở hậu viên chăm sóc hoa cỏ, không ai quấy rầy.
Nên tin tức truyền đến chỗ ta có phần muộn.
Nghe nói nàng ta giết một đầu bếp trong tửu lâu của ta.
Đọc thêm nhiều truyện hay tại TruyenBiz.NetLý do là vì món ăn không hợp khẩu vị.
Đầu bếp đó tên là A Phu, chỉ mới mười bảy tuổi, nàng ấy từ nơi khác trốn đến, còn dẫn theo ca ca tàn tật.
Ta thấy nàng ấy siêng năng, nên đã sắp xếp công việc trong tửu lâu cho nàng.
Nhát dao của tiểu công chúa không chỉ chấm dứt cuộc đời vừa mới bắt đầu của thiếu nữ mười bảy tuổi, mà còn dập tắt khát vọng sống của ca ca nàng ấy.
Khách trong tửu lâu sớm đã bị dọn sạch, ta đến đại sảnh thấy máu đầy đất, cùng thi thể không nhắm mắt của A Phu.
Ta cúi xuống vuốt mắt nàng hai lần đều không thành, mãi đến lần thứ ba, ta nói sẽ chăm sóc ca ca nàng, nàng mới nhắm mắt.
Móng tay đâm vào lòng bàn tay thành nắm đấm, ta hoàn toàn không hay biết.
Trên đời này, điều bi thương nhất không gì bằng một người số khổ, trước khi chết còn lo lắng cho một người số khổ khác.
Tiểu công chúa Thuấn Hoa ngồi trên ghế chính, nàng ta nghiêng đầu quan sát ta, vẻ mặt ngây thơ, nhưng trong mắt lại phản chiếu sự tàn độc.
“Ngươi chính là Tống Nguy Vân, phu nhân của Bùi Nam Cảnh?”
Nàng ta cười lạnh: “Dung mạo tầm thường, lại là một tên ngu ngốc không biết sống chết.”
6
Những lời đánh giá này, ta đều nhận hết.
Ta chỉ hỏi nàng ta: “Tiểu công chúa có biết, vương tử phạm pháp, cùng tội như thứ dân?”
Thuấn Hoa đầy vẻ khinh thường: “Cùng tội? Bản công chúa lột cả ngàn tấm da mặt, thật không biết báo ứng khi nào sẽ đến.”
“Ngươi nói thử xem?”
Lưỡi dao sáng loáng trong tay thị vệ khiến mắt ta lóe lên.
Tiểu công chúa cười ngây thơ, nhưng lời nói ra lại vô cùng tàn nhẫn: “Cùng tội hay không, đều là nói cho các ngươi, những kẻ không quyền không thế nghe thôi.”
“Nếu không, sao các ngươi lại cam tâm làm trâu làm ngựa chứ?”
“Thực tế, dòng máu cao quý của chúng ta, chính là có thể đứng trên những tên tiện dân như các ngươi.”
Thuấn Hoa chỉ vào thi thể của A Phu, cười lớn: “Mạng của tiện dân, cũng là mạng sao?”
“Sinh ra làm kiến hôi thì đáng bị người giẫm đạp!”
Nàng ta cầm hộp gỗ trên bàn, ném xuống đất, lộ ra một tấm da mặt hoàn chỉnh, dù không có xương hỗ trợ, vẫn có thể nhận ra đó là thị vệ trước kia từng xảy ra tranh cãi với Nam Cảnh.
Thuấn Hoa hét lên: “Lễ bồi thường ta mang đến cho Bùi Nam Cảnh đã tới, trước khi sự kiên nhẫn của ta biến mất, hãy bảo chàng đến gặp ta!”
“Nếu không, ta sẽ lột cả da ngươi, làm lễ mừng tân hôn của ta và chàng!”
Ta lạnh lùng nhìn thiếu nữ cuồng loạn này, không thể kiềm chế cơn giận dữ muốn giết người.
7
Tiếng đàn từ phòng nhã trên lầu đột nhiên vang lên.
Tiếng đàn như suối chảy, khiến người nghe tĩnh tâm.
Nhưng nhóm người của Thuấn Hoa, tất cả đều ôm đầu quỳ xuống đất, mặt mày đau khổ, môi trắng bệch.
Nàng ta mở to mắt giận dữ, không dám tin, dù thế nào cũng không muốn tin rằng, kiến hôi cũng có thể phản kháng.
Tiếng đàn dừng lại, nàng ta vẫn không thể đứng dậy.
Thị vệ đi cùng đã ngất xỉu.
Bùi Nam Cảnh ôm đàn đứng trên cao, ngón tay hắn gảy trên dây đàn, ngăn chặn sợi tơ đang rung động.
Thuấn Hoa nhìn hắn, sợ hãi: “Ngươi đã làm gì?”
Dĩ nhiên không làm gì.
Chỉ là ngồi đợi con mồi tự đưa tới cửa.
Ngay cả bản nhạc cũng là khúc thanh tâm, chỉ tình cờ có thể kích hoạt hương liệu trong tửu lâu.
Mắt nàng ta đờ đẫn, ta cúi xuống, từ bi nhắc nhở: “Thế nhân chẳng lẽ không nói cho ngươi biết, không nên đối diện với phu quân ta sao?”
Ta kéo tiểu công chúa ngu ngốc này ném vào phòng tra tấn.
Ta gọi con rối đã được huấn luyện sẵn ra, Bùi Nam Cảnh đắp lên mặt nó tấm mặt nạ da người mới làm ở xưởng: “Từ giờ trở đi, ngươi chính là Thuấn Hoa.”
Con rối tạm biệt chúng ta, tiến về phía thị vệ bị dội nước tỉnh lại.
8
Tiểu công chúa trong phòng tra tấn, giờ đây thật sự trở thành con kiến hôi phải ngửa mặt nhìn người.
Sống chết của nàng ta, đều do ta quyết định.
Ban đầu nàng ta còn sức chửi rủa, tự tin rằng phụ hoàng sẽ phái người đến cứu nàng.
Còn chúng ta, những tên tiện dân phạm thượng, đều sẽ bị xử tử.
Ta sẽ không nói cho nàng ta biết sự thật, cũng không muốn phí lời với nàng ta.
Sẽ không ai đến cứu nàng ta.
Nhưng ta không định để nàng ta chết dễ dàng như vậy.
Ta muốn nhìn con thú ăn thịt bị sa lưới, giãy giụa rồi mất đi sinh khí.
Cũng nên để nàng ta tận hưởng cảm giác lưỡi dao treo trên đầu mình.
Ta không cho ai mang thức ăn cho nàng ta, mỗi ngày chỉ cho một ngụm nước.
Nàng ta phản đối, la hét, chửi rủa chúng ta suốt đêm.
Tường dày ba thước, mặc nàng ta khóc la thế nào, cũng không lọt ra ngoài chút gì.
Hy vọng vài ngày sau, nàng ta vẫn còn sức để phát ra âm thanh, nếu không thật chẳng thú vị.
Để lại một bình luận
Bạn cần Đăng nhập để gửi bình luận.