3.
Lúc đến chương trình, tôi ngây người vì khiếp sợ.
Kinh phí của chương trình thiếu thốn đến mức độ này sao?
Ngay cả thuyền đến đảo cũng rách nát thế này, đúng là… sinh tồn nơi đảo hoang!
Tâm trạng của tôi đang vui vẻ vì sự đơn sơ của chương trình, vừa liếc mắt đã thấy khách mời khác.
Lúc này tôi mới cảm thấy đạo diễn hiểu cách tăng tỉ lệ người xem đến mức nào.
Ca sĩ nổi tiếng Trần Phàm, ảnh hậu xinh đẹp Đường Ý và ảnh đế kiêm bạn trai cũ bị tôi nói “không được”, Bạch Tần.
Ngoài ba người này còn có người đi theo hình tượng trà xanh nhỏ lúc trước của tôi, Vu Dạng và chị gái điên mới nhú của giới giải trí là tôi.
Tôi đứng rìa ngoài, nhìn ống kính đang quay trực tiếp, mỉm cười vô cùng miễn cưỡng.
Với tình huống này, rất khó để tôi không nghi ngờ đạo diễn muốn tôi rời khỏi giới giải trí.
Cho đến khi MC bắt đầu giới thiệu, tôi mới phát hiện chương trình này chắc chắn là nhắm vào tôi!
MC: “Chương trình “Sinh tồn nơi đảo hoang” của chúng ta chính thức bắt đầu ngày hôm nay, mời mọi người giới thiệu về mình, gần đây hot search có rất nhiều, tin tưởng mọi người đều cảm thấy quen thuộc với một số người ở đây, không bằng chúng ta bắt đầu với người liên tiếp lên hot search gần đây đi, Bạch Tần, anh Bạch bắt đầu trước nhé?”
Tôi đoán Bạch Tần sẽ nhắc đến chuyện hot search, nhưng không ngờ anh lại mang thù như vậy.
Anh nhận mic, ánh mắt nhìn về phía tôi: “Bạch Tần, nam, 27 tuổi.”
Nói xong câu đó, anh hơi dừng lại, ngay lúc tôi cho rằng anh đã giới thiệu xong, đang chuẩn bị thở phào nhẹ nhõm thì Bạch Tần lại lần nữa mở miệng, chỉ là lần này giọng điệu có hơi tức giận: “Còn nữa, tôi hi vọng chương trình lần này có thể thay đổi ánh nhìn của Giản Bạch về tôi, sức khỏe tôi rất tốt, 27 tuổi khỏe mạnh, chỗ nào cũng ổn, hi vọng đừng bên nào tìm tôi làm người đại diện thuốc chạy thận.”
Chỉ trong chớp mắt, ống kính chuyển từ Bạch Tần sang tôi, ánh mắt mấy khách mời đều viết rõ hai chữ hóng chuyện.
Chương trình được phát sóng trực tiếp, không cần nghĩ tôi cũng biết chuyện này sẽ lại lên hot search.
Trong đầu tôi đã nghĩ xong hết cho Bạch Tần rồi.
#Bạch Tần rốt cuộc có được hay không
#Bạch Tần, thời kỳ khỏe mạnh
#Sau khi Giản Bạch nói Bạch Tần không được, Bạch Tần nói mình rất được
MC rất biết tùy cơ ứng biến, trực tiếp chuyển lời: “Vừa rồi anh Bạch đã nhắc đến cô Giản, vậy thì tiếp theo xin mời cô Giản giới thiệu về mình!”
Ánh mắt MC lấp lánh ánh sáng hóng chuyện, tôi hận không thể lên chiếc thuyền hỏng kia rồi chìm luôn xuống đáy biển.
Không phải chứ, ai cũng phải giới thiệu sao? Ở đây có ai là không biết ai đâu!
Mấy ngày trước cùng nắm tay nhau lên hot search, lúc trượt tay thích bài này bài nọ không phải nhẵn mặt nhau rồi sao!
Cuối cùng, trong ánh mắt khích lệ của đạo diễn, tôi nhận mic, nở nụ cười lúng túng, tự mình giới thiệu: “Giản Bạch, nữ, 26 tuổi.”
Sau 30 giây, nụ cười bên khóe miệng của MC cũng không giữ nổi, rõ ràng anh ta không nghĩ tôi lại giới thiệu ngắn gọn như vậy.
Tôi nhanh tay chuyển mic cho Vu Dạng ở bên cạnh, không cho MC thêm một giây đặt câu hỏi.
Ánh mắt Vu Dạng đều dính hết lên mic rồi, tôi thỏa mãn người ta cũng đâu có quá đáng!
“Chào mọi người, tôi tên Vu Dạng, năm nay 24 tuổi, nhỏ hơn chị Giản Bạch và chị Đường Ý, lần này tham gia chương trình chủ yếu là muốn rèn luyện bản thân, hi vọng anh Tần Bạch, thần tượng của tôi có thể nhìn thấy tôi, mong mọi người chỉ dẫn!”
Ăn ngay nói thật, nghe Vu Dạng giới thiệu xong, tôi cảm thấy hình tượng trà xanh trước đó của mình không tốt chút nào, không thể giẫm lên tuổi tác của mình cùng ảnh hậu Đường Ý một cách tự nhiên như vậy được, đây là thiếu sót của tôi.
Chỉ là lần này cô ta vừa giới thiệu xong, Bạch Tần ở bên kia đã nhỏ giọng hừ một tiếng, vẻ mặt ghét bỏ thể hiện rõ không sót chút nào.
Khách mời không kịp phản ứng, MC lại sợ mọi người xung đột với nhau nên nhanh chóng đẩy nhanh quá trình.
Trong lúc giới thiệu, Trần Phàm nói xong nhất định phải hát vài câu, lúc thể hiện còn cố ý nhìn về phía tôi, giống như đang muốn chứng minh gì đó với tôi.
Nhưng hiệu quả lần này có vẻ không tốt lắm, không chỉ có tôi thay đổi sắc mặt mà ngay cả Đường Ý luôn dịu dàng cũng dần cứng đờ.
Tiếp đó Đường Ý giới thiệu giống như tôi, một câu ngắn ngủi đã kết thúc phần giới thiệu.
Phần giới thiệu vốn kéo dài mười phút lại biến thành năm phút.
4.
Tiếp theo đó là ngồi thuyền lên đảo, nhìn hai chiếc thuyền chỉ có thể chứa được hai đến ba người mỗi cái, không khí lập tức rơi vào im lặng.
Vu Dạng lên tiếng đầu tiên: “Anh Bạch Tần, anh chọn con thuyền nào vậy, em muốn ngồi cùng với anh.”
Đọc thêm nhiều truyện hay tại TruyenBiz.NetThẳng thắn, mạnh dạn!
Tôi lập tức học được, ánh mắt nhìn Đường Ý sáng lấp lánh: “Ảnh hậu Đường, chị chọn thuyền đi, em với chị ngồi chung có được không?”
Chị gái thơm ngào ngạt! Em đến rồi đây!
Tôi mới vui được ba giây đạo diễn đã cảm thấy thế này không hot, cuối cùng chọn chơi trò chơi để xem ai ngồi chung với ai.
Trò chơi rất đơn giản, tay úp hay tay ngửa.
Tôi cũng không biết chơi tay úp tay ngửa thì kéo thêm được bao nhiêu người xem, nhưng đạo diễn đã yêu cầu rồi, chỉ có thể làm theo thôi.
Khi thấy Bạch Tần lén lút nhích lại gần mình, đầu tôi đầy dấu chấm hỏi.
Tôi còn chưa kịp hỏi anh thì anh đã hơi khom người nói nhỏ bên tai tôi: “Úp tay.”
Tất cả đều được quay lại, đạo diễn cũng để ý đến, khỏi nghĩ cũng biết lại tạo điều kiện cho fan hâm mộ bàn tán.
Thậm chí tôi còn nghe thấy cả giọng đạo diễn thảo luận với phó đạo diễn.
Đạo diễn: “Một máy quay lát nữa nhớ tập trung vào cp Song Bạch, ban nãy không nghe được lúc nãy Bạch Tần nói với Giản Bạch cái gì, Tiểu Trần, cậu nghĩ cách giải quyết đi!”
Đạo diễn: “Còn nữa, cảnh hai người họ đối mặt với nhau kéo dài ra năm giây, lồng kiểu gì cho có cảm giác không quan tâm đến sống chết của người khác cho tôi!”
Tiểu Trần: “Có cần tôi đi tìm người đọc khẩu hình miệng không? Lúc trước trên bình luận tôi biết một fan hâm mộ tên Thanh Thanh thảo nguyên, rất am hiểu về lĩnh vực đọc khẩu hình, rất rẻ, thuê cô ấy chỉ tốn 10 tệ.”
Đạo diễn: “Thuê, đưa cô ấy 100.”
Tôi: Nhậm Thanh, cậu lại sống dậy rồi kìa!
…
Không ngờ đến lúc chơi trò chơi thật, nhìn bàn tay đều ngửa lên của mình và Bạch Tần, tôi thật sự không quản được lời mình sắp nói nữa.
“Bạch Tần, anh lớn tuổi trí nhớ kém rồi à? Không phải chính anh nói với tôi là úp tay sao? Sao bây giờ lại ngửa rồi?”
Tôi vừa nói xong ý cười trong mắt Bạch Tần lại càng rõ hơn: “Vì anh hiểu rõ em, cho nên mới cố ý nói vậy.”
Tôi hơi ngẩn người.
Lúc trước ở bên Bạch Tần, cũng có lúc chúng tôi chơi trò chơi, trước khi chơi anh đều nói cho tôi biết anh muốn ra cái gì.
Kéo búa bao, anh luôn nói mình sẽ ra búa, nên tôi luôn thắng anh.
Lúc chơi tay ngửa tay úp với bạn, anh luôn ngửa, nên lần nào tôi và anh cũng cùng một đội.
Nhưng tôi không ngờ người này sau khi chia tay lại thay đổi, ngoài miệng thì nói ngửa, sau lưng lại đổi thành úp.
“Ôi… Anh Bạch Tần, chúng ta có duyên thật đó, em cũng úp nha! Chị Giản Bạch, nếu chị không muốn đi chung thuyền với anh Bạch Tần thì có đi cái khác nha!”
Một giọng nói ngọt ngào cắt ngang hồi ức của tôi.
Sau khi nhìn Vu Dạng ở đối diện, ý cười nơi khóe miệng tôi ngày càng lan rộng, bắt chước Vu Dạng nói: “Anh Bạch Tần, xem ra anh hiểu rõ tôi thì cũng có người hiểu rõ anh đó! Tôi cũng không chen chúc chung một chiếc thuyền với anh nữa nha ~”
Kết quả tôi còn chưa đi được ba bước về phía Đường Ý đã bị Bạch Tần nắm lấy cổ áo kéo về.
Mà lý do đẹp đẽ anh lấy là: Tuân thủ quy tắc trò chơi.
Lúc lên thuyền, Bạch Tần vươn tay ra cho tôi nắm lấy, nói là để đảm bảo an toàn cho tôi.
Ánh chiều tà chiếu vào người anh, nhuộm mái tóc của anh thành màu nâu, ngũ quan cũng trở nên nhẹ nhàng hơn, bàn tay thon dài vươn ra như đang mời gọi tôi nắm lấy.
Gió nhẹ nhàng thổi, hương quýt quen thuộc trên người anh thoang thoảng quanh mũi, là sữa tắm 39 tệ tôi từng tiện tay mua ở siêu thị.
“Lên thuyền đi chị Giản Bạch, chị đứng đó mãi sẽ không khởi động thuyền được đâu.”
Nghe thấy âm thanh, tôi lập tức thu tay mình về, thậm chí còn muốn dựng ngón tay cái ở sau lưng.
Không hổ là Vu Dạng, lúc nào cũng cứu tôi đúng thời khắc quan trọng nhất.
Sau khi tôi lên thuyền, Vu Dạng đứng trên bờ gọi “anh Bạch Tần” lấy cả tiếng đồng hồ, dường như nếu Bạch Tần không đỡ cô ta lên thì cô ta sẽ không thể lên được vậy.
Bạch Tần vẫn luôn nhắm mắt không để ý đến cô ta, đạo diễn cũng không biết làm gì với cô ta.
Cuối cùng tôi không thể làm gì khác là qua đỡ cô ta lên thuyền.
Hết cách rồi, ai bảo tôi vừa xinh vừa tốt bụng chứ!
Để lại một bình luận
Bạn cần Đăng nhập để gửi bình luận.