8.
Việc xin ở ký túc xá của tôi diễn ra vô cùng thuận lợi. Tôi chỉ cần nói với thầy cô rằng mình muốn tập trung ôn thi ở trường, và là một trong số ít học sinh có khả năng đỗ vào các trường đại học danh giá như Thanh Hoa hay Bắc Đại, nhà trường sẵn sàng tạo điều kiện cho tôi. Cô chủ nhiệm thậm chí còn gần như muốn nhường hẳn phòng giáo viên của mình cho tôi.
Không phải chịu đựng sự căng thẳng từ gia đình ba người đó nữa, hiệu quả học tập của tôi được cải thiện đáng kể. Tôi hoàn toàn đắm mình vào biển tri thức. Càng gần đến kỳ thi, tôi càng tự tin hơn về kết quả sắp tới.
Trái lại, Tô Dao, từ khi tôi dọn ra ngoài, không hề vui vẻ trở lại mà ngày càng trở nên u ám. Một ngày nọ, sau giờ học, cô ta chặn tôi ở dưới ký túc xá, mắt đỏ hoe khi nhìn tôi.
“Chị thắng rồi đấy. Bây giờ bố mẹ ngày nào cũng nhắc đến chị. Họ còn trách tôi không hiểu chuyện, đẩy chị ra khỏi nhà. Chị chắc đang hả hê lắm nhỉ?” Giọng cô ta nghẹn ngào.
“Diệp Huỳnh, dựa vào đâu mà chị có quyền đó chứ? Những năm tháng ở nước ngoài, người cùng họ chịu khổ là tôi. Dù chị có là con ruột, chị cũng không có tư cách cướp đi tình yêu của bố mẹ.”
“Tôi nhớ là sau khi nhận nuôi cô, mấy người chỉ ở nước ngoài có hai tháng. Hơn nữa, khi đó, khu vực chiến tranh mà cô ở nằm ở hậu phương rất yên bình, không hề có nguy cơ tử vong mà cô hay nói.” Tôi không nhịn được lên tiếng.
“Cô chỉ nhớ những nỗi sợ hãi của bản thân, mà không thấy được họ đã từ bỏ cả sự nghiệp nhà báo mà họ yêu quý nhất để chăm lo cho cô lớn lên khỏe mạnh.”
Tôi tiếp tục: “Cô chỉ mãi quan tâm đến cảm xúc của mình, mà không hề nhìn thấy những gì người khác đã hy sinh. Ở điểm này, cô và họ thật sự rất hợp nhau, đúng là một gia đình trời sinh.”
“Chị thì hiểu cái gì?!” Tô Dao hét lên: “Mẹ tôi mất sớm, bố thì bỏ tôi cho họ hàng rồi đi vào vùng chiến sự. Những năm qua, tôi phải sống nhờ người khác, chịu đủ mọi khinh thường. Khó khăn lắm mới có lại một gia đình, một bố mẹ yêu thương tôi, thì chị xuất hiện và phá hủy tất cả!”
Cô ta dường như sụp đổ hoàn toàn, đứng đó khóc nức nở. Còn tôi chỉ bình tĩnh nhìn cô ta, nhắc nhở rằng nếu cứ tiếp tục buông thả bản thân, người bị hủy hoại chỉ là chính tương lai của cô ta.
Nhưng Tô Dao không nghe, vẫn khóc lóc, nói rằng ngay cả một mái ấm cũng sắp không còn, thì cần gì phải nghĩ đến tương lai.
Nghe vậy, tôi không nói thêm, lách qua cô ta và bước về ký túc xá. Trước khi rời đi, cô ta níu lấy tay áo tôi, thút thít xin tôi thề rằng sẽ không quay trở lại.
“Làm ơn, Diệp Huỳnh, họ bây giờ trong lòng chỉ có chị. Mỗi ngày ở nhà nhìn thấy những thứ liên quan đến chị, họ lại khóc. Tôi thừa nhận mình không bằng chị, nhưng tôi thật sự sợ lắm, chị đừng trở về nữa…”
Tôi cúi xuống nhìn Tô Dao ngồi bệt trên đất, khúm núm van xin, hình ảnh hoàn toàn khác với cô gái tự tin rực rỡ mà tôi từng gặp lần đầu tiên.
Tô Dao nói đúng, bố mẹ tôi thực sự đã hối hận. Những ngày qua, họ liên tục gọi điện cho tôi, thậm chí còn đến trường tìm tôi. Họ mang theo những món quà tôi từng làm tặng họ ngày trước. Họ vừa kinh ngạc vì sự tỉ mỉ, tài năng của tôi, vừa đau buồn khi nhận ra rằng, lần này gặp lại, tôi không còn muốn gọi họ là bố mẹ nữa.
Cuối cùng, tôi không chịu nổi sự quấy rầy, phải nhờ đến cô chủ nhiệm giúp đỡ. Tôi kể cho cô ấy nghe về hoàn cảnh gia đình mình. Nhà trường rất quan tâm, đã cử người đến thương lượng với bố mẹ tôi vài lần, sau đó họ không đến nữa.
Còn Tô Dao, đúng như cô ta nói, chỉ cần có gia đình yêu thương, không cần tương lai. Gần đến kỳ thi đại học, cô ta vẫn không hề tập trung vào việc học, chỉ mải nghĩ cách làm nổi bật bản thân trước mặt bố mẹ. Thầy cô đều đã bỏ cuộc với cô ta, và bố mẹ cũng đã chuẩn bị sẵn tâm lý cho việc cô ta phải học lại.
Nhưng Tô Dao không quan tâm, sự nổi loạn của cô ta dường như đã mang lại kết quả ngọt ngào. Bố mẹ ngày ngày chỉ lo lắng cho cô ta, trong mắt họ giờ đây chỉ có cô ta. Thế là Tô Dao càng nổi loạn hơn, khiến cho cả bố mẹ lẫn thầy cô đều kiệt sức.
Tôi không thể phán xét được gì, suy cho cùng, mỗi người đều có số phận riêng.
Kỳ thi đại học cuối cùng cũng đến. Tôi làm bài rất ổn định, và khi bước ra khỏi phòng thi, cả cơ thể tôi như được giải thoát. Các đề thi trong mắt tôi không hề khó. Những đêm dài miệt mài luyện đề để bù đắp khoảng cách giáo dục giữa thị trấn nhỏ và thành phố cuối cùng đã có kết quả.
Tôi tự tin về thành tích của mình, đủ để tôi có thể theo học ở ngôi trường đại học hàng đầu mà mọi người đều mơ ước.
Còn Tô Dao thì hoàn toàn thảm bại. Cô ta thậm chí nộp bài trắng ở môn Toán. Từ khi biết chuyện, bố mẹ chỉ biết than ngắn thở dài.
Bây giờ, họ thật sự cảm thấy hối hận và ngày càng nhớ tôi. Họ nôn nóng thúc giục tôi trở về.
Lần này, tôi không từ chối.
9.
Tôi cần về nhà thu dọn đồ đạc, cũng có một số chuyện cần nói rõ ràng.
Đọc thêm nhiều truyện hay tại TruyenBiz.NetHành lý thật sự chẳng nhiều nhặn gì, một chiếc vali là đủ, trong đó hơn một nửa là những kỷ niệm về bà nội. Đôi găng tay len bà đan cho tôi hồi tiểu học, quyển tập bà tặng khi tôi lần đầu tiên nhận được giấy khen, và cả cuốn truyện bà đã đi bộ hơn ba mươi dặm về từ thị trấn để mua cho tôi… Mỗi thứ đều là minh chứng cho việc tôi đã từng được yêu thương thật nhiều.
“Đi rồi thì đừng quay lại nữa.” Tô Dao đứng đó, mắt đầy vẻ hả hê, chỉ sợ tôi lấy thêm đồ.
Nhưng cặp vợ chồng kia lại cố níu giữ tôi khi thấy tôi chuẩn bị rời đi.
“Cùng đi ăn một bữa nhé.” Bố nói: “Xem như cho chúng ta một cơ hội chuộc lỗi, cũng là để nghe con kể về bà nội.”
Tôi trầm ngâm một lúc, rồi gật đầu đồng ý.
Địa điểm ăn uống là ở công viên rừng, một buổi picnic ngoài trời. Bỏ qua nét mặt căng thẳng của mỗi người, chúng tôi ngồi xuống như một gia đình bốn người bình thường.
Thấy không khí nặng nề, bố chủ động mở lời, kể về việc ngày xưa bà nội bán hết tài sản để nuôi ông thành người duy nhất trong làng được đi học đại học.
“Bố sinh ra ở nông thôn, nhưng bà nội đã nâng đỡ bố, cho bố cơ hội thành công. Bà là một người tuyệt vời, nhờ bà mà bố mới có dũng khí theo đuổi lý tưởng của mình.”
Nhắc đến gương mặt hiền từ của bà, mắt ông ngân ngấn nước, giọng nói trở nên nghẹn ngào, ông cúi đầu uống từng ngụm rượu.
Nhưng tôi không thể chịu nổi sự giả tạo này. Tôi lạnh lùng lên tiếng phá tan không khí buồn bã đó.
“Bà nâng đỡ bố thành tài, nhưng bố lại bỏ bà lại ở nông thôn. Bố có đủ dũng khí để theo đuổi lý tưởng của mình, nhưng để lại cho bà một tuổi già cô độc, không nơi nương tựa. Bố là người giả dối nhất tôi từng gặp.”
Tôi đứng dậy, nhìn xuống khuôn mặt đỏ bừng vì rượu của ông. Từ rất lâu, tôi đã căm phẫn. Căm phẫn vì số phận của bà, căm phẫn vì họ sinh ra tôi nhưng không hề nuôi dưỡng. Nhưng sau đó, khát khao được yêu thương của tôi lại lấn át sự giận dữ đó. Cho đến khi cơn sốt cao đốt cháy hết tình cảm tôi dành cho họ.
Giờ đây, cuối cùng tôi cũng có thể nói thẳng ra: “Các người không xứng làm cha mẹ, cũng không xứng làm con cái. Tôi xấu hổ vì mình đã sinh ra trong gia đình này.”
“Con không thể nói như thế với bố mẹ được!” Mẹ tôi thốt lên kinh hãi, bà đứng dậy định lại gần tôi nhưng bị bố giơ tay ngăn lại.
“Diệp Huỳnh nói đúng, nói rất đúng. Bố không phải là một người cha tốt, cũng không phải là một người con tốt.” Ông lảo đảo đứng dậy, ánh mắt lướt qua từng khuôn mặt, cuối cùng dừng lại ở Tô Dao, rồi đột nhiên ông bật khóc nức nở.
“Dù bị kẹt ở vùng quê, bà nội vẫn nuôi con thật tốt, con giỏi giang, ngoan ngoãn đến thế. Còn bố, người con gái mà bố đổ hết mọi nguồn lực để dạy dỗ, lại chỉ là một kẻ thất bại! Bố làm sao có thể đối mặt với người cha đã khuất của nó đây!”
Những chuyện gần đây khiến ông kiệt quệ cả về tinh thần lẫn thể xác. Giờ đây, ông khóc như một đứa trẻ, chẳng màng đến việc Tô Dao đang biến sắc mặt.
Khi mẹ tôi ngầm đồng ý với những lời của ông, Tô Dao không chịu nổi nữa, lao đến cãi cọ với họ.
Lúc đó, tôi nghĩ mình đã nói hết những gì cần nói nên lặng lẽ quay người bỏ đi.
Mới đi được vài bước, tôi nghe thấy tiếng hét kinh hoàng vang lên sau lưng. Quay đầu lại, tôi thấy lò nướng thịt bị lật, ngọn lửa nhanh chóng bùng lên từ bình dầu cũng bị đổ.
Gần như theo phản xạ, tôi chạy ngay đến trạm cứu hỏa gần nhất lấy bình chữa cháy. Khi quay lại, bố mẹ tôi đã kịp tỉnh táo và bắt đầu dập lửa một cách bài bản. Chúng tôi phối hợp với nhau trong im lặng, dập tắt một đám cháy có thể gây ra hậu quả nghiêm trọng.
Khi ngọn lửa cuối cùng tắt đi, khuôn mặt bố đã lấm lem bụi bẩn, nhưng ông không để ý. Ông nhìn tôi đầy tự hào, nói: “Đúng là con gái của bố, lúc nào cũng có thể sát cánh chiến đấu cùng bố mẹ.”
Ông nhớ lại khoảng thời gian trước đây khi ông và mẹ còn ở vùng chiến sự.
Khói bốc lên đã làm các nhân viên bảo vệ rừng lo lắng, họ gọi cảnh sát. Trên đường đi lập biên bản, bố không ít lần muốn ngồi cạnh tôi, nhưng bị từ chối. Ánh mắt ông đổ dồn về phía tôi, dường như muốn nói điều gì đó.
Tôi phớt lờ, và sau khi mọi việc kết thúc, tôi chuẩn bị rời đi. Nhưng họ vẫn cố gắng níu giữ tôi.
Bố nói: “Diệp Huỳnh, con ở lại đi. Tất cả những gì của bố mẹ sau này sẽ là của con.”
Để lại một bình luận
Bạn cần Đăng nhập để gửi bình luận.