6.
Tôi không còn dậy sớm để chuẩn bị bữa sáng và trà cho họ, chỉ để có thể nói một câu “Chào buổi sáng” như trước nữa.
Trước đây, họ hay nói rằng tôi thô lỗ, không biết cách làm nũng hay lấy lòng bố mẹ như Tô Dao. Nhưng những gì tôi làm cho họ, họ đều đón nhận một cách không chút đắn đo.
Giờ đây, mỗi sáng họ vẫn vô thức với tay lấy ly trà, dù trong đó đã chẳng còn cà phê pha tay hay trà hoa mà tôi từng chuẩn bị cho họ.
Họ nghĩ rằng tôi đang giận dỗi, nhiều lần muốn nói chuyện nhưng đều bị tôi từ chối. Sau vài lần, cuối cùng họ cũng bắt đầu cảm thấy bất an. Bố tôi, người luôn chỉ đưa Tô Dao đi học, bất ngờ hỏi tôi có muốn ông đưa đón không.
Tôi không từ chối, vì với lịch trình dày đặc của năm lớp 12, tôi không muốn lãng phí thời gian chen chúc trên xe buýt. Thế là Tô Dao bắt đầu giận dỗi, không chịu đến trường, khiến cuối cùng bố mẹ phải chia ra mỗi người đưa đón một đứa.
Mẹ tôi làm việc ở một nơi không tiện đường với đường đến trường học, nên sau vài lần phải đưa đón Tô Dao, bà bắt đầu than phiền trước mặt tôi.
Nhưng tôi không còn như trước, không chịu nhường nhịn nữa, cứ làm ngơ như không nghe thấy. Dần dà, ánh mắt mẹ nhìn tôi càng thêm bất mãn. Nhưng tôi đã không còn quan tâm đến cách bà nghĩ về tôi nữa rồi.
Khi không còn phải lấy lòng họ, cuộc sống của tôi trở nên yên bình và thoải mái hơn bao giờ hết. Một ngày nọ, Tô Dao từ chối lên xe mẹ, đòi bố đưa đi.
Cô ta nghĩ rằng với sự bất mãn của mẹ đối với tôi gần đây, một khi bố không đưa tôi đi nữa, mẹ cũng sẽ bỏ mặc, và tôi sẽ phải tự đi bộ đến trường.
Nhưng ngược lại, mẹ chẳng nói gì, chỉ gọi tôi lên xe với vẻ mặt tối đen. Khoảnh khắc đó, sự đắc ý trong mắt Tô Dao biến thành nỗi hoảng sợ. Tôi cũng không khỏi ngạc nhiên.
Trên đường đến trường, mẹ lơ đễnh đến mức đ//âm vào xe phía trước. Khi chủ xe, một người trông khá dữ tợn, bước xuống, mẹ rõ ràng hoảng hốt.
Nếu không phải vì đưa đón chúng tôi, bà hiếm khi tự lái xe, và lúc này gặp sự cố khiến bà càng thêm luống cuống. Trong lúc mẹ lúng túng định gọi cho bố, tôi bước xuống xe, bình thản cầm lấy điện thoại, gọi cho công ty bảo hiểm rồi tiến tới thương lượng với người bị đ//âm.
Cả quá trình, mẹ chỉ đứng nhìn, mấy lần muốn nói nhưng lại thôi. May mắn là chủ xe không phải là kẻ hay bắt nạt người yếu như những kẻ trước kia từng làm khó tôi và bà ở quê. Cuối cùng, mọi chuyện đều được giải quyết ổn thỏa. Kể từ lúc đó, ánh mắt mẹ nhìn tôi dần chuyển từ bất mãn sang ngưỡng mộ.
Tối hôm đó, trong bữa cơm, mẹ kể lại sự việc cho bố nghe. Ông cũng tán dương cách xử lý bình tĩnh của tôi, không ngớt lời khen ngợi. Họ chẳng tiếc lời khen, còn gắp thức ăn cho tôi và hỏi thăm tình hình học tập ở trường.
Nhưng tôi chẳng hứng thú trả lời. Tôi gạt những món mà Tô Dao thích sang một bên, cắm đầu ăn cho xong bữa. Sau đó, dưới ánh mắt khó chịu của cả ba người, tôi điềm tĩnh đặt bát đũa xuống, quay người lên lầu tiếp tục ôn bài.
Dù sự lạnh lùng của tôi không làm họ nản lòng, mà ngược lại, họ càng tò mò về tôi hơn. Khi phát hiện ra một ưu điểm của tôi, họ như mở được chiếc hộp Pandora, không thể ngừng tò mò và khám phá thêm.
Trước đây họ cho rằng tôi lầm lì và nhàm chán, không muốn tiếp xúc với tôi. Nhưng giờ đây, họ càng quan tâm, họ càng thấy nhiều điểm tốt ở tôi. Tôi học giỏi, chăm chỉ, hay giúp đỡ bạn bè, và luôn có tiếng tốt trong lớp.
Tôi gọn gàng, giữ nhà cửa sạch sẽ, nấu ăn ngon, thậm chí còn biết đan lát và làm vườn. Những kỹ năng này tôi học được khi sống cùng bà nội ở quê để có thể sống tốt hơn, giờ lại khiến họ cảm thấy bất ngờ và vui mừng.
Trong mắt họ, sự trầm lặng của tôi giờ trở thành chín chắn, sự nhàm chán trở thành biết điều. Họ luôn quan sát tôi, như hiện tại, mẹ đang nhìn quyển album cũ nặng trĩu trên tay tôi, thốt lên đầy ngạc nhiên.
Trong album đó là những khoảnh khắc được báo chí ghi lại khi họ còn làm phóng viên, những hình ảnh được cắt tỉ mỉ và cẩn thận bảo quản trong túi nhựa đã ngả vàng. Với sự lụi tàn của báo in, nhiều bức ảnh đến chính họ cũng khó mà tìm lại được. Nhưng giờ đây, tất cả đều được lưu giữ trong album này.
“Diệp Huỳnh… đây là con sưu tầm riêng cho bố mẹ à?” Giọng mẹ nghẹn lại, trông bà rất cảm động, đưa tay định ôm tôi, nhưng tôi tránh sang bên.
Có lẽ không ngờ tôi lại phản ứng như vậy, mẹ đứng ngượng ngùng tại chỗ, lau nước mắt, rồi ánh mắt bỗng sáng lên. Bà nghĩ chắc chắn những việc tôi đang làm chỉ là cách của một đứa trẻ thiếu thốn tình thương muốn thu hút sự chú ý của bố mẹ mà thôi, rồi hớn hở chạy đi tìm bố để khoe “tấm lòng” của tôi.
Nhưng bà đâu biết, quyển album đó tôi định đem vứt đi. Ba ngày sau, mẹ và bố nhìn thấy quyển album ở bãi phế liệu gần cổng khu chung cư.
Khi mẹ cầm album, giận dữ đến hỏi tôi, tôi chỉ bình thản nói: “Ban đầu con định vứt vào thùng rác, nhưng có người nhặt được, lần sau con sẽ vứt xa hơn.” Một câu nói khiến cơn giận dồn nén bấy lâu trong bà bùng nổ.
Sau một năm, bà lại giơ tay định đánh tôi. Nhưng lần này, bố kịp thời ngăn lại.
“Chúng ta ra ngoài nói chuyện.” Bố cố gắng trấn an mẹ, dẫn bà đi, rồi quay lại nhìn tôi một cái. Tôi chẳng để ý, chỉ tiếp tục vào phòng học từ vựng tiếng Anh.
7.
Từ sau lần đó, không biết bố mẹ đã bàn bạc với nhau thế nào mà họ càng quan tâm tôi hơn. Điều này khiến Tô Dao rất không hài lòng, cô ta nhiều lần làm ầm lên để thu hút sự chú ý của bố mẹ trở lại. Nhưng kết quả không như mong đợi, mà ngược lại, thành tích của cô ta ngày càng sa sút.
Đọc thêm nhiều truyện hay tại TruyenBiz.NetThật ra, Tô Dao rất thông minh, nhưng trước đây cô ta chỉ chịu học khi được bố mẹ thay phiên dỗ dành. Bây giờ, khi tâm trí bị phân tán, thành tích của cô ta tụt dốc không phanh. Cuối cùng, khi còn ba tháng nữa là đến kỳ thi đại học, bố mẹ mới nhận ra sự suy giảm của cô ta.
Ngày hôm đó, Tô Dao khóc lóc bị bố mẹ đưa về nhà. Cô giáo chủ nhiệm đã gọi mẹ lên trường nói chuyện, trong lời nói đầy cảnh báo và nhắc nhở về tình trạng của Tô Dao.
Trước đây, mỗi lần mẹ đến trường với tư cách là phụ huynh của Tô Dao, bà luôn được nhận những lời khen ngợi và danh dự. Nhưng lần này là lần đầu tiên bà bị phê bình như thế, cảm giác mất mặt khiến mẹ không kìm được mà nói vài lời trách móc Tô Dao.
Ngay từ lúc mẹ buột miệng nói câu “Sao con không thể giống Diệp Huỳnh, ngoan ngoãn và khiến người khác bớt lo lắng”, Tô Dao đã bắt đầu khóc không ngừng. Mẹ hoảng hốt, chỉ biết đưa cô ta về nhà.
Vừa về đến nhà, Tô Dao liền lao vào phòng tôi, đ//iên cuồng ném đồ đạc khắp nơi. Khi tôi về đến nhà, cảnh tượng đầu tiên tôi nhìn thấy là căn phòng ngổn ngang, đầy mảnh vụn. Nhìn thấy tôi, cảm xúc trong Tô Dao bùng nổ trở lại.
“Cút đi! Cút đi! Mày mới là người ngoài! Khi tao và bố mẹ sống sót qua biết bao gian nan nguy hiểm, mày không biết còn đang ở đâu!”
“Sao mày có thể luôn được sung sướng như vậy!” Tô Dao gào lên với đôi mắt đỏ hoe, giống như một con sư tử đang bảo vệ lãnh thổ của mình, cố gắng đuổi kẻ xâm nhập ra ngoài.
“Dao Dao…” Bố mẹ đứng nhìn cô ta, không biết nói gì, cuối cùng lại quay sang nhìn tôi bằng ánh mắt cầu xin.
Họ cầu xin tôi điều gì? Hy vọng tôi sẽ nói vài lời ngọt ngào để dỗ dành Tô Dao, hay là muốn tôi cúi đầu thừa nhận rằng tôi là người ngoài trong căn nhà này? Tôi nhìn bố mẹ, những người luôn trốn tránh trách nhiệm, không thể kiềm được một tiếng cười lạnh.
Đúng vậy, chính những con người như họ, chỉ biết theo đuổi giấc mơ của mình mà bỏ mặc mẹ già và đứa con nhỏ ở quê. Chính họ, vì cảm động với lòng tốt của mình, mà hết lòng nuông chiều đứa con gái của đồng nghiệp, để nó lớn lên trong sự vô kỷ luật.
Họ luôn là những con người như thế, ngây thơ và yếu đuối, với dòng máu ích kỷ và lạnh lùng chảy trong cơ thể. Có thể họ là những nhà báo giỏi, nhưng chắc chắn không phải là những người tôi nên ngưỡng mộ.
Bà nội, hóa ra bà không sai, họ không xứng đáng để tôi yêu thương. Tình yêu đó, tôi nên giữ lại cho chính mình.
Tôi không nói gì thêm, bước qua đống bừa bộn dưới chân, cúi người lấy vài bộ quần áo thường dùng. Sau khi thu dọn nhanh chóng, tôi quay người bước ra cửa.
“Huỳnh Huỳnh, con đi đâu vậy?” Mẹ gọi theo tôi.
“Con sẽ lên trường ở ký túc xá.” Lần này, tôi không quay đầu lại.
Tôi nói: “Tô Dao nói đúng, nơi này chưa bao giờ là nhà của con, bố mẹ cũng không phải bố mẹ của con, con không cần ở lại đây nữa.”
“Con nói vậy là có ý gì?” Bố tôi, người từ nãy đến giờ vẫn im lặng, bỗng lớn tiếng.
Tôi không để ý, nhanh chóng rời khỏi nhà.
“Diệp Huỳnh!” Mẹ tôi chạy theo.
Đây là lần đầu tiên bà nói chuyện với tôi mà giọng nói run rẩy đến vậy, dường như bà cũng cảm nhận được rằng sau lần ra đi này, tôi sẽ không còn liên quan gì đến họ nữa.
Như sợ nghe câu trả lời của tôi, không đợi tôi lên tiếng, bà vội vàng nói: “Mẹ biết con có oán hận, nghĩ rằng bố mẹ đã bỏ bê con, nhưng bố mẹ đã nhận ra sai lầm rồi. Bố mẹ cũng đang thay đổi, dù là Tô Dao hay con, các con đều là con gái của bố mẹ mà, tại sao không thể sống hòa thuận…”
“Không thể.” Tôi thẳng thừng nói: “Là bố mẹ đã nuông chiều sự tham lam của Tô Dao, là bố mẹ đã không thể phân biệt rõ giữa hai đứa con gái. Với những người như bố mẹ, chúng ta sẽ không bao giờ có thể sống hòa thuận.”
Khuôn mặt mẹ tôi trắng bệch khi nghe những lời này. Đây là lần đầu tiên bà nghe từ tôi những lời sắc bén đến vậy. Bà mấp máy môi, như muốn nói gì đó, nhưng tôi ngắt lời.
Tôi nói: “Nếu có thể lựa chọn, con không muốn làm con gái của bố mẹ. Tốt hơn hết, bố mẹ chỉ cần có mỗi Tô Dao như trước đây là đủ.”
Nói xong, tôi không đợi bà phản ứng, quay người rời đi.
Lần này, tôi ra đi nhẹ nhàng. Tình yêu mà tôi đã khao khát trong suốt mười bảy năm cô đơn và bị kìm nén, giờ đây đã trở thành gông cùm trói buộc tôi. Cuối cùng, tôi đã được giải thoát.
Từ giờ trở đi, tôi phải biết yêu thương chính mình.
Tôi tự nhủ trong lòng. Tôi sẽ sống thật rực rỡ, mang theo cả sự kỳ vọng mà bà nội đã đặt lên tôi.
Để lại một bình luận
Bạn cần Đăng nhập để gửi bình luận.