12.
Chuyện Tiểu Vũ không ảnh hưởng gì đến chúng tôi, nhưng đối với Giang Kiệt mà nói, vì nhà họ thân thiết nên người lớn chắc chắn sẽ biết, đến lúc đó lại phải nghe mẹ anh càm ràm.
Tôi xoa tóc anh: “Anh thật sự không đau lòng cho cô ấy sao?”
Anh thở dài một hơi: “Anh vẫn luôn xem cô ấy là em gái, em bạn, chưa từng thích cô ấy, cho nên chị, em đừng ghen lung tung.”
Tôi đỏ mặt: “Hóa ra anh biết à…”
Anh xoa rối tóc tôi: “Em có suy nghĩ gì là không thể giấu được, anh thấy ánh mắt của em ngày hôm nay giống như muốn ăn sống cô ấy vậy.”
“…”
Hôm sau Giang Kiệt còn có lớp, lúc đầu tôi định về nhưng anh lại nắm lấy tay tôi không chịu thả: “Chị, nào có chuyện vừa đến đã đi được, gần đây có phim mới ra, chúng ta đi xem đi?”
“Phim gì?”
Anh thần bí nói: “Bom tấn! Là kiểu cấm người dưới 18 tuổi đó!”
Tôi làm như xấu hổ cúi đầu xuống: “Đáng ghét, vậy mà lại dẫn người ta đi xem kiểu phim đó~”
Anh hơi ngẩn ra, sau đó ghét bỏ: “Chị gái, anh mang em đi xem phim nghiêm túc mà, hơn nữa… lần trước anh thấy cũng không ít trang web trong điện thoại của em đâu.”
…
“Đều là yêu quái già ngàn năm rồi, giả vờ trong sáng gì chứ!”
Câu trả lời của tôi là một bàn tay bay đến, anh nắm lấy tay tôi, kéo tôi vào lòng: “Anh sai rồi anh sai rồi, nghịch nữa sẽ không kịp giờ xem phim đâu!”
“Ai là yêu quái già?” Tôi không phục.
Anh cạn lời: “Là anh là anh. Em là bà nội của anh.”
Như vậy còn tạm được.
Sau đó tôi phát hiện mình đúng là nghĩ nhiều rồi, Giang Kiệt đưa tôi đi xem phim ma, tôi đứng trước cửa rạp phim trầm tư, lát nữa tôi nên phối hợp với người ta, làm như bị dọa rồi lao vào lòng anh à?
Ha, chiêu này sao, không có chuyện đó đâu nhãi con.
Sự thật chứng minh, hai chúng tôi xem say sưa, còn bàn luận cảm giác sau khi xem xong.
Lúc ra về, Giang Kiệt nhận được một cuộc điện thoại, anh nhíu mày, có hơi không kiên nhẫn: “Mẹ rảnh như vậy thì quản bố con đi, đừng quản con…”
Anh đột nhiên nhìn về phía tôi, hai mắt hơi cong cong, có thể thấy được ý cười trong mắt: “Đúng nha, ở bên cạnh bạn gái con… Được, tết con đưa cô ấy về gặp mẹ.”
Tôi không ngốc, anh vừa cúp máy, trong lòng đã có dự đoán.
“Mẹ anh?”
“Đúng vậy.”
“Ăn tết cùng về?”
“Đúng nha chị~”
Tôi lùi về sau: “Giang Kiệt… Em cảm thấy quá nhanh.”
Anh vòng tay qua eo tôi, cúi người hôn lên tai tôi: “Sợ cái gì? Anh ở bên cạnh em mà, chị gái.”
Cứ như vậy, trong lúc mơ màng, tôi đã bị tên nhãi này lừa về nhà.
13.
Nhà Giang Kiệt là một Tứ Hợp Viện đời cũ, rất lớn, nếu như căn nhà này mà di dời thì chắc được bồi thường không ít tiền đâu nhỉ?
Giang Kiệt đi phía trước, thấy tôi còn nhìn trái nhìn phải thì bật cười: “Đừng nhìn nữa chị, nhà này không phá đâu, giữ lại cưới em về.”
Mặt tôi ửng đỏ.
Trước khi vào cửa, tôi không ngừng vuốt tóc: “Giang Kiệt, tóc mái của em có rối không? Son của em vẫn còn đấy chứ? Lông mi có bị rụng không?”
Giang Kiệt dựa vào khung cửa, không biết nên nói gì: “Em đừng căng thẳng như vậy, bố mẹ anh cũng đâu có ăn thịt người.”
Chuyện này có thể không căng thẳng sao được! Đây là lần đầu tiên tôi đến ra mắt đấy!
“Anh nhìn lại cho em đi…” Tôi còn chưa nói dứt lời, cửa đã mở ra từ bên trong, một người phụ nữ ló đầu ra, có thể thấy được bảo dưỡng khá tốt, sức quyến rũ vẫn còn.
Bà ấy nhìn tôi một lượt, tôi đứng nghiêm, thở mạnh cũng không dám.
Giang Kiệt gọi mẹ, sau đó nhìn tôi ra hiệu tôi chào bà ấy, não tôi như co lại, cũng gọi mẹ theo anh.
Ánh mắt mẹ Giang sáng lên, gọi tôi đi vào trong: “Vào đi vào đi, Mạt Lỵ đúng không? Mau vào nhà đi, ôi trên đường có lạnh lắm không? Có mệt không? Lần này đến định ở mấy ngày? Lúc nào hai đứa định kết hôn?”
Câu cuối cùng hoàn toàn khiến tôi ngẩn người, tôi nhìn Giang Kiệt ra hiệu cầu cứu.
Anh hiểu rõ, đưa đồ trong tay cho bà: “Mẹ, đây là quà Mạt Lỵ mua cho mẹ và bố, mẹ cất trước đã.”
Mẹ Giang trừng mắt nhìn anh một cái, không tình nguyện buông tay tôi ra, vừa đi vừa nói: “Không biết nhìn chút nào, tự mình cất đồ không phải được rồi sao? Con xem con kìa Mạt Lỵ, đến là được rồi, còn mua đồ làm gì chứ, dì cũng không biết con thích gì, dì có làm bít tết, lát con ăn thử xem có hợp không nhé.”
Giang Kiệt quay lại nhìn tôi, nhẹ nhàng xoa tay tôi: “Đừng căng thẳng, bà ấy rất thích em.”
Cho đến khi ăn xong cơm tối, lại ngồi nói thêm một lúc nữa, cuối cùng là bố Giang lên tiếng, mẹ Giang mới không nỡ đi ngủ.
“Mạt Lỵ, dì rất thích con, lần sau nhớ đến nữa nha.” Mẹ Giang vừa đi vừa quay đầu lại dặn tôi.
Bố Giang không nói lời nào, xách mẹ Giang như xách gà con về phòng.
Tôi nín cười.
Mãi cho đến khi ngồi trên giường trong phòng khách tôi mới thở dài một hơi, Giang Kiệt xoa tóc tôi: “Em vất vả rồi, đi tắm rửa nghỉ ngơi thư giãn đi.”
Tôi ngã xuống giường, than thở: “Mẹ anh đúng là dễ nói chuyện.”
Giang Kiệt thuận thế nằm bên cạnh tôi, nghịch một lọn tóc của tôi: “Cô Hứa, một người 24 tuổi như em mà không nói lại được bà mẹ 50 tuổi của anh à?”
Tôi ngay cả ánh mắt cũng lười nhìn anh: “Anh thử xem? Anh có thể nói chuyện với bà ấy cả một ngày, em quỳ xuống hát bài hát chinh phục cho anh nghe.”
Giang Kiệt bật cười: “Những chuyện mẹ anh nói hôm nay cũng không hẳn đều là nói cho vui, ví dụ như…”
Anh hơi dừng lại: “Bà ấy hỏi một chuyện rất quan trọng, khi nào thì kết hôn?”
Tôi quay đầu, đôi mắt anh óng ánh nước, ánh mắt vô cùng nghiêm túc.
Anh đang chờ tôi trả lời.
Lúc nào kết hôn? Vấn đề này tôi đã từng suy nghĩ trước khi tên nhóc này đặt vấn đề.
Vốn dĩ định 26 tuổi, tôi nghĩ đến lúc đó Giang Kiệt cũng đã đi làm được hai năm, đã ổn định, có thể nói đến chủ đề này.
Nhưng…
Tôi hơi nghiêng người, giữ mặt anh lại: “Đợi anh tốt nghiệp.”
Tôi không muốn đợi thêm hai năm, tôi muốn kết hôn với người trước mặt, ngay lập tức!
Tôi chắc chắn.
Anh hơi cong mắt, lại gần hôn tôi một cái cực nhẹ, giọng run run khó có thể kiềm chế: “Được.”
14.
Hiệu suất làm việc của Giang Kiệt cực cao, ngày tốt nghiệp, anh cầm lấy hộ khẩu chạy đến nhà tôi muốn cùng tôi đi lĩnh chứng.
Tối qua tôi mới chơi game đến ba giờ sáng, lúc này vô cùng buồn ngủ, mắt cũng không mở lên được: “Giang Kiệt, xin anh bỏ qua cho cái mạng nhỏ của em đi, để em ngủ thêm một lúc nữa được không?”
Anh kéo tay tôi, giọng điệu không quá tốt: “Em cũng biết buồn ngủ? Không phải hôm qua em chơi vui lắm sao? Chơi đến rạng sáng ba giờ cơ mà.”
Tôi lập tức tỉnh táo lại: Sao anh lại biết tôi chơi đến ba giờ?
Mở to mắt ra nhìn mới phát hiện sắc mặt anh hơi khó coi, thậm chí còn có chút tức giận?
“…Sao anh lại biết?”
“Em cho rằng anh không nhìn chiến tích à? Lại còn xếp hạng cặp đôi? Chị gái…” Anh từ từ mở cúc áo trên cùng, ngón tay trắng nõn chậm rãi cởi khuy áo.
Dáng vẻ vừa lịch sự lại vừa chết người.
Tôi kéo chăn lên: “Từ từ, anh nghe em giải thích, em có thể giải thích!”
Giang Kiệt cũng không định cho tôi cơ hội giải thích, anh giữ chặt hai tay tôi lên đỉnh đầu, nhìn tôi từ trên cao.
Đùa đấy à? Tôi chết máy.
“Em không biết người kia mà, trước kia xếp hạng cạnh nhau nên mới kết bạn cùng chơi thôi, em thề, một câu em cũng chưa nói với anh ta, anh tin em đi!”
Giang Kiệt hơi nheo mắt, cúi người đè xuống, lúc môi còn cách môi tôi 1cm thì dừng lại: “Thật sao?”
“Thật!!!” Tôi gật mạnh đầu, vô cùng nghiêm túc.
Anh nhìn tôi một lúc lâu, thở dài một hơi, vùi đầu vào cổ tôi: “Chị, chỉ lần này thôi, không thể có lần sau, không được làm như vậy nữa.”
“Anh còn nghĩ rằng… em không cần anh nữa.” Giọng anh buồn buồn, nghe rất uất ức.
Dưới mắt anh xanh đen, có thể thấy tối qua anh không ngủ được.
Tôi xoa đầu anh: “Giang Kiệt, chúng ta đi lĩnh chứng đi.”
Tôi cố ý chọn bộ váy áo liền màu cá chép, lúc tôi lấy chiếc áo somi nam cùng màu từ trong tủ ra, Giang Kiệt lập tức từ chối.
Tôi đẩy anh ngã xuống sofa: “Anh không thể từ chối!”
“Anh không thích mặc áo màu!” Anh tức giận.
Tôi cong mắt hôn lên môi anh một cái: “Nhưng anh đã nói em là cá Koi trong cuộc sống của anh, đời anh thiếu em mà.”
Đọc thêm nhiều truyện hay tại TruyenBiz.Net“Vậy thì liên quan gì với đống quần áo hoa lá này!”
“Đây là phối theo màu cá Koi! Đồ đôi! Anh là đồ ngốc!”
Anh nhìn tôi một cái, sau đó lại quay sang nhìn quần áo, cuối cùng nhắm mắt đồng ý.
Buổi sáng trời quang mây tạnh, không ngờ buổi chiều âm u.
Tôi lo lắng nhìn Giang Kiệt: “Hay là mai lại đi? Trời hôm nay…”
Anh ngắt lời tôi: “Chị, chỉ cần chúng ta ở bên nhau thì trời sáng hay trời tối có sao đâu?”
Tôi thở dài, cũng không biết mình là vận may cá Koi gì nữa, nếu như sau khi chia tay gặp may thì lĩnh chứng kết hôn có lẽ nào gặp xui không? Tôi hơi lo lắng, nhưng nhìn thấy dáng vẻ hào hứng của Giang Kiệt lại cong mắt cười: “Đi thôi?”
“Đi!”
Lúc chụp ảnh, Giang Kiệt vẫn luôn nắm thật chặt tay tôi.
Thợ chụp ảnh: “Nào, chuẩn bị, 1, 2, 3, anh trai, làm phiền anh hạ miệng xuống chút, khóe miệng anh sắp vểnh lên trời luôn rồi! Thu lại một chút!!!”
Tôi nhéo tay anh, thấp giọng nhắc nhở: “Khiêm tốn chút đi!”
Thật ra trong lòng cũng ngọt ngào như ngâm đường vậy.
Tôi rất yêu người đàn ông bên cạnh mình, hơn nữa người đàn ông này cũng yêu tôi, thật tốt.
Sau khi nhận sổ đỏ đi ra ngoài, bầu trời đột nhiên bừng sáng.
Chúng tôi nhìn nhau cười.
“Bà Giang, chúng ta về thôi.”
15. Ngoại truyện: Vợ chồng cá Koi
Một hôm nào đó, khi đang ngủ trưa, WeChat của tôi đột nhiên điên cuồng rung lên, mở điện thoại lên mới thấy tin nhắn của bạn thân, kết thúc còn là ba dấu chấm than cực lớn.
[Cục cưng! Cậu hot rồi!!!]
Ấn vào đường link cô ấy gửi, là một bài viết rất hot, bên dưới có hơn mấy ngàn bình luận.
Tôi mở ra nhìn, người đăng bài viết là bạn trai cũ kia của tôi.
Chủ đề: Cô gái cá Koi kết hôn rồi!
Đính kèm: Đám cưới của tôi và Giang Kiệt.
Bên dưới bình luận phần lớn là lời chúc phúc, xen lẫn vào đó có một số người kêu rên:
[Tôi còn chưa giàu mà, nữ thần cá Koi của tôi ơi hu hu hu.]
[Tôi khóc, tôi nên ra tay trước mới phải!]
[Nữ thần không đồng ý với lời mời kết bạn của tôi, lòng tôi đau quá man!]
[Ông trời của tôi ơi, hai người này đều là trai xinh gái đẹp!]
…
Bình luận được ghim trên cùng lại là một tấm ảnh chụp màn hình trò chuyện.
[Tiền bồi thường di dời cho cô một nửa, hi vọng thần tài cho tôi một cơ hội!]
[Anh trai, anh nói thật sao?]
[Thật!]
Tay cầm điện thoại của tôi nắm chặt, đây không phải là đoạn hội thoại lúc trước khi tôi đồng ý kết bạn với Giang Kiệt sao, không ngờ cuối cùng lại kết hôn với người đàn ông này thật, vừa nhớ lại đã cảm thấy ngọt ngào.
Chủ bài viết cũng là người liên quan?
Có người phát hiện ra lịch sử trò chuyện là ảnh chụp màn hình của tôi.
Giang Kiệt chỉ đơn giản trả lời một câu: [Ừm.]
[Mẹ ơi! Cp tôi chèo thành đôi thật rồi nè!]
[!!!]
[Cmn, sớm biết như vậy thì tôi đã tán nữ thần rồi!]
[A a a a a, anh trai thật đẹp trai!]
[Ông trời của tôi, cho nên khi đó anh cũng vì thể chất đặc biệt mà theo đuổi nữ thần?]
Giang Kiệt: [(che mặt) Vì chuyện này mà thiếu chút nữa mất vợ.]
[Ha ha ha ha, thật đáng yêu, a ha ha ha.]
Giang Kiệt: [Nhưng… Lâm XX (tên bạn trai cũ), anh dùng lại bài viết này để ăn nhờ độ hot của vợ tôi, anh có tin tôi đăng ảnh của anh lên không?]
?
Chủ bài viết: [Tôi sai rồi, quỳ xin tha thứ.]
Tôi ôm điện thoại ngồi cười trên sofa, trước khi kết hôn, tôi như bị co não, mời tất cả bạn trai cũ đến ngồi chung một bàn.
Bạn trai cũ: Mạt Lỵ, em có thể gả đi, thật là tốt quá rồi!
Bạn trai cũ cũ: Mạt Lỵ! Về sau có chuyện gì nói với anh, anh nhất định không từ chối!
Bạn trai cũ cũ cũ: Mạt Lỵ, em đúng là kỳ tích của y học!
…
Trên bàn tiệc, bạn trai cũ dị ứng cà chua nhưng hôm đó do quá vui mà quên mất, hơn nửa đêm nhập viện truyền nước, mặt sưng như đầu heo, do không quen với thành phố này nên chỉ có thể nhờ tôi và Giang Kiệt đến chăm sóc.
Anh ta cảm động phát khóc, lập tức vung tay tặng Giang Kiệt một chiếc xe.
Giang Kiệt cong mắt cười nhận lấy, cuối cùng hai người thành anh em tốt.
Mà trong điện thoại của Giang Kiệt vẫn còn ảnh đầu heo của anh ta.
Ngoài cửa vang lên tiếng mở, tôi nhảy xuống sofa chạy chân trần đến, Giang Kiệt vừa mở cửa đã bị tôi ôm lấy, giọng điệu anh bất đắc dĩ: “Lại không đi dép!”
Tôi cười hì hì ôm lấy cổ anh, hai chân vòng qua lưng anh: “Chồng, em thấy bài viết rồi.”
Một tay anh ôm lấy eo tôi đi về phía sofa: “Thật sao? Thấy anh mắng tên ngốc Lâm XX kia rồi?”
“Đúng vậy, tên ngốc ké độ hot của em.”
Giang Kiệt thả cặp tài liệu xuống, ngồi trên sofa, vùi đầu vào cổ tôi hít một hơi sâu: “Thật thơm.”
Tôi cong mắt: “Anh muốn ăn gì? Em đi nấu cho anh ăn.”
Sau khi kết hôn, sự nghiệp của Giang Kiệt phát triển không ngừng, từng bước lên cao, chỉ nửa năm ngắn ngủi mà đã lên chức quản lí.
Anh không cho tôi ra ngoài đi làm, nói tôi ở nhà làm sâu gạo là được. Lúc đầu tôi còn thấy ngại, sau đó nhìn số tiền gửi vào tài khoản mỗi tháng, tôi lập tức yên tâm.
“Anh sẽ không ghét bỏ em đấy chứ?” Tôi chớp mắt hỏi.
Anh thân mật xoa mũi tôi: “Yêu em còn không kịp, sao có thể ghét bỏ em được.”
Thế là tôi thành một sâu gạo chỉ biết nấu cơm.
Giang Kiệt nhẹ nhàng hôn lên xương quai xanh của tôi, giọng khàn khàn: “Muốn… ăn em.”
Mặt lập tức nóng bừng, thằng nhãi này đúng là không biết phân biệt ngày đêm.
Tôi giãy dụa đẩy anh ra: “Anh tránh ra, đừng làm chậm trễ thời gian đi nấu cơm của em!”
Anh miễn cưỡng nhíu mày: “Vợ, sao em vẫn còn thẹn? Giống con thỏ vậy, tối qua cũng thế, anh còn không…”
“Ngậm miệng!” Mặt tôi đỏ đến tận mang tai, tôi bịt miệng anh lại, quá xấu xa rồi, người đàn ông này đúng là…
Anh buồn cười nheo mắt, duỗi đầu lưỡi ra liếm lòng bàn tay tôi, tôi như bị điện giật thu tay lại: “Giang Kiệt! Anh bình thường lại cho em! Bây giờ là ban ngày!”
Lăn qua lăn lại với anh thêm một lúc nữa anh mới thả tôi ra.
Mở tủ lạnh ra, trống không.
Tôi lúng túng nghịch tóc: “Sáng nay em quên mua đồ ăn… Hay là đi siêu thị mua đồ?”
Giang Kiệt nhíu mày, lấy chìa khóa trong túi ra: “Vậy để anh đi?”
Tôi vốn muốn vào thay quần áo nhưng Giang Kiệt lại sống chết muốn đưa tôi đi luôn. Tôi hỏi vì sao anh không để tôi thay đồ trang điểm, anh hùng hồn nói: “Vợ anh trời sinh đã đẹp rồi!”
Tôi cười mắng: “Chỉ biết nịnh nọt.”
Chúng tôi đến siêu thị mua chút thức ăn và cá.
Lúc nấu cơm, Giang Kiệt nhất định phải ở bên cạnh hỗ trợ, một người một cá chiến đấu với nhau mãi không phân thắng bại, tôi không nhìn nổi nữa, đẩy anh ra ngoài.
“Đi ra đi ra, tự em làm, anh ra ngoài chờ.”
Anh đột nhiên cúi đầu hôn lên mắt tôi, giọng dịu dàng: “Mạt Lỵ, có em thật tốt.”
Ánh mắt anh hiện lên ánh sáng lấp lánh, vẫn chói mắt và rực rỡ như lần đầu chúng tôi gặp nhau.
Tôi nhón chân lên, từ từ xích lại gần môi anh.
Trên người người tôi thích có ánh sáng, mà ánh sáng kia lại chiếu sáng quãng đời còn lại của tôi.
[Hết]
Để lại một bình luận
Bạn cần Đăng nhập để gửi bình luận.