10.
(*) xưng hô giữa nam nữ chính sẽ chuyển qua anh – em do có bước tiến mới trong tình cảm, vẫn giữ danh xưng “chị” như một biệt danh nha
Bữa cơm tối ăn trong im lặng, đường đi về nhà cũng rơi vào trầm lặng.
Sau khi tiếp tục im lặng ngồi trên sofa thêm nửa tiếng nữa, cuối cùng tôi không thể nhịn nổi nữa: “Không phải em muốn nói chuyện sao? Nói đi?”
Anh dựa lưng vào sofa, tay xoa trán.
“Em thừa nhận, lúc đầu em cảm thấy hứng thú với chị vì bài viết kia, em cũng không tin chị may mắn như cá Koi, em cũng không tin vào cái gọi là chia tay sẽ gặp may, nhưng sau này em tin. Vì một tiếng sau khi chị chia tay, tập đoàn Đinh Thịnh gọi điện cho em, nói em được nhận.”
Tôi gật đầu: “Vậy thì tốt.”
Giang Kiệt mở to mắt nói nhỏ: “Em cũng nghĩ em sẽ rất vui, nhưng em không có.”
“Trong đầu em chỉ toàn sự quyết liệt của chị khi nói lời chia tay, trong lòng trống rỗng, giống như pha lê bị ai đó đạp vỡ, trái tim vừa đau vừa nhức.”
“Cũng chính lúc đó em mới ý thức được, em muốn ở bên cạnh chị, mục tiêu là kết hôn.”
“Cũng không phải vì điều gì khác, cũng không phải vì thứ gọi là… may mắn.”
“Cho nên chị, chị đừng chia tay với em, có được không?”
Một tiếng “cạch” vang lên, đèn trong phòng tắt.
Tôi cười: “Em nhìn đi, ở bên cạnh chị, không may mắn chút nào. Ngay cả đèn cũng tắt, tối đen như mực.”
Trong bóng tối vang lên tiếng cười khẽ của Giang Kiệt.
“Lần đầu tiên tỏ tình trong đêm cũng là một kiểu trải nghiệm.”
“Chị, thể chất của chị đặc biệt, mà cuộc đời em thiếu chị sẽ không may mắn, chị nói xem có đúng không?”
Dường như anh đang đứng lên đi đến trước mặt tôi, sau đó chậm rãi ngồi xuống.
Trong phòng đen kịt, nhờ ánh trăng ngoài cửa sổ tôi mới miễn cưỡng nhìn thấy đôi mắt trong sạch kia của anh, sáng hơn cả ánh trăng.
“Với anh mà nói, đây chính là may mắn.”
Trái tim như được mật ngọt lấp đầy, tôi không tự chủ mà nhếch môi: “Không vào Đinh Thịnh sao?”
“Không vào.”
“Nhà không được đền bù sao?”
Giang Kiệt thở ra một hơi, xoa má tôi: “Không phá, phá rồi không có vợ nữa.”
Tôi giả vờ tức giận: “Vậy từ đầu anh thật sự mang chuyện đền bù nhà ở để yêu đương với em?”
Giang Kiệt không biết làm gì: “Chị, anh sai rồi, em đừng tức giận nữa.”
Anh nhẹ nhàng nắm lấy tay tôi, không cần bật đèn tôi cũng biết vẻ mặt lúc này của anh là uất ức.
Thật muốn vò rối tung tóc anh!
Bàn tay độc ác vừa duỗi ra, đèn trong phòng khách đã sáng lên, tay tôi cứng lại giữa không trung, có vẻ hơi lúng túng.
Giang Kiệt run lên một cái, sau đó rất ngoan ngoãn đưa đầu đến dưới tay tôi.
Quả nhiên, mềm mại như dự đoán.
11.
Ngày hôm sau Giang Kiệt đã quay về, việc cần làm ở trường quá nhiều, anh không xin nghỉ để ở bên cạnh tôi được, tôi cũng hiểu.
Sau khi bạn thân biết chuyện thì vô cùng tức giận, cô ấy vỗ bàn rầm một cái, hùng hổ nói: “Mạt Lỵ, không phải chị khuyên dại, mà trà xanh nhỏ kia cậu cứ bỏ qua thế thôi à? Đứa nhỏ Giang Kiệt kia đã bày tỏ tấm lòng với cậu rồi, mình nói này, cậu đến thẳng trường người ta đi, thẳng thắn tuyên bố cho trà xanh nhỏ kia biết, đứa nhỏ kia là của cậu! Sau đấy tùy tiện thể hiện tình cảm, để cô ta biết đường mà đi ra chỗ khác!”
Tôi hơi suy nghĩ, cảm thấy lời bạn thân nói vô cùng có lý.
Thế là, vào buổi chiều thứ sáu nào đó, sau khi tan làm, tôi trực tiếp đặt vé máy bay đuổi đến tận nơi.
Lúc gọi điện thoại cho Giang Kiệt, đúng lúc anh đang ra ngoài xin đơn thực tập.
“Được, vậy em đi ăn cơm trước, cơm cà ri ở trường anh nói ngon, để em đi ăn thử.”
Giang Kiệt: “Được, lúc nào về anh lại đưa em đi ăn.”
Nhà ăn trường tên nhóc này rất lớn, cũng có rất nhiều người xếp hàng vì món cơm cà ri, đúng lúc, bạn cùng phòng của Giang Kiệt đứng đầu hàng. Hai chúng tôi trao đổi ánh mắt, nửa phút sau, tôi nhận được phần cơm cà ri nóng hổi.
Chúng tôi tìm chỗ ngồi, tôi lấy điện thoại ra hiệu cho bạn cùng phòng của anh: “Từ Kiều, quét mã WeChat đi, chị chuyển tiền cho cậu.”
Từ Kiều xoa đầu: “Chị Mạt Lỵ, chị nói gì vậy, một phần cơm cà ri thôi mà. Chị tới đây bao lần em cũng chưa từng mời chị ăn cơm, chị chuyển tiền cho em làm gì chứ, quá khách sáo rồi.”
Tôi gật đầu, xem như đã xong chuyện: “Được, lần sau lại mang đồ ăn cho mấy người.”
Từ Kiều có hơi câu nệ gật đầu.
Vừa ăn được hai miếng, đột nhiên một giọng nữ xen vào: “Từ Kiều, cậu có bạn gái rồi sao?”
Từ từ… Hình như hơi quen tai thì phải?
Tôi ngẩng đầu, ồ, đây không phải trà xanh nhỏ sao? Tự mình đưa bản thân tới cửa à?
Từ Kiều còn chưa kịp nói gì, trà xanh nhỏ đã đặt mông ngồi xuống cạnh cậu ấy, cong mắt cười nhìn tôi: “Chào cậu, tôi là bạn của Từ Kiều, cậu có thể gọi tôi là Tiểu Vũ.”
Tôi nhướng mày, cong môi nói: “Chào em, chị là bạn gái của Giang Kiệt, em có thể gọi chị là chị Mạt Lỵ như Từ Kiều.”
Vẻ mặt trà xanh nhỏ lập tức cứng lại, một lúc lâu sau mới nở nụ cười: “Hóa ra là… bạn gái của A Kiệt nha, chị Mạt Lỵ trông thật trẻ, chị không nói em cũng không nhìn ra được chị lớn hơn A Kiệt 3 tuổi đâu.”
Đọc thêm nhiều truyện hay tại TruyenBiz.NetHa, mắng bổn cung già?
Tôi cười, không nói chuyện.
“Đúng rồi, chị Mạt Lỵ, nghe A Kiệt nói làm người yêu cũ của chị sẽ gặp may?” Trà xanh nhỏ tiếp tục khiêu khích, giả vờ khó xử cắn môi dưới: “Cũng không biết A Kiệt sẽ gặp may mắn gì.”
Từ Kiều muốn nói lại thôi, tôi tiếp tục ăn cà ri bên cạnh, ra hiệu cho cậu không cần để ý.
Trà xanh nhỏ một mình tự nói chuyện, không ai trả lời cô ta cũng không thấy xấu hổ, còn nói cái gì mà mình và Giang Kiệt là thanh mai trúc mã này kia.
Lúc tôi ăn cơm xong, cô ta đã kể đến chuyện bố mẹ hai nhà.
Ừ, cơm cà ri này ăn khá ngon đấy.
“Chị Mạt Lỵ, chị còn chưa trả lời em đâu, chị cảm thấy sau khi A Kiệt chia tay với chị thì sẽ gặp may mắn gì?”
Tôi lau miệng: “Tập đoàn Đinh Thịnh nhận anh ấy vào làm.”
Trà xanh nhỏ: “Chị Mạt Lỵ còn biết tập đoàn Đinh Thịnh sao? Đúng nha, đây chính là công ty tốt nhất, A Kiệt nhất định sẽ được nhận.”
“Anh ấy từ chối.”
Trà xanh nhỏ hơi giật mình: “Cái gì?”
Tôi tô lại son: “Vì nha, anh ấy muốn ở bên tôi, cũng định đến chỗ tôi để phát triển. Sao, anh ấy không nói với cô sao? Từ Kiều biết chuyện này, có lẽ… cô không quan trọng với anh ấy, nên anh ấy không nói cho cô biết.”
Trà xanh nhỏ đứng dậy nhìn tôi, ánh mắt không thân thiện chút nào.
Tôi mỉm cười: “Nói thật cho cô biết, tôi đến đây vì muốn nhìn xem người nói xấu người khác không biết xấu hổ có dáng vẻ như thế nào, có đủ tư cách làm đối thủ của tôi hay không. Bây giờ nhìn ra mới thấy không quan trọng.”
Trà xanh nhỏ nắm thật chặt trà sữa trong tay, tôi nhướng mày: “Sao? Muốn hất vào người tôi à?”
Cô ta nhịn xuống, nhoẻn miệng cười.
“Từ nhỏ A Kiệt và tôi đã là thanh mai trúc mã, chị cũng không phải bạn gái đầu tiên của cậu ấy, dựa vào đầu chị nghĩ mình sẽ là cuối cùng? Tôi ấy à, tôi đã sớm biết yêu đương với cậu ấy sẽ không được lâu, chỉ có làm bạn mới có thể vĩnh viễn ở bên cạnh cậu ấy. Nhiều năm như vậy, tôi đã thấy không biết bao nhiêu nữ sinh bên cạnh cậu ấy, người tốt hơn chị cũng không thiếu, người nhà của cậu ấy, bạn bè của cậu ấy, quá khứ hay hiện tại của cậu ấy tôi đều biết rõ hơn chị nhiều.”
“Cậu ấy thích ăn gì, không thích ăn gì? Cậu ấy thích nhất là môn thể thao nào? Ghét nhất là thứ gì? Dị ứng cái gì? Thích uống coca hay sprite? Thích ăn ngọt hay cay? Chị Mạt Lỵ, những thứ này chị có biết không?”
Cô ta ồn ào nói, sau đó từ từ đứng dậy, dùng ánh mắt người chiến thắng nhìn tôi: “Cái gì chị cũng không biết, dựa vào đâu mà chị cảm thấy chị chính là ngoại lệ kia?”
Tôi nắm chặt tay, nghĩ đến chuyện có nên đấm cho cô ta một cái không, đấm rồi thì bản thân mình lại là người thiệt.
Bả vai xuất hiện thêm một cánh tay, bên trái có thêm người ngồi xuống, tôi quay đầu lại nhìn, đối mặt với ánh mắt mang ý cười của Giang Kiệt, anh lại gần hôn tôi một cái, cười nói: “Chị, cơm cà ri ăn có ngon không?”
Mặc dù không phải lần đầu tiên hôn nhưng lại là lần đầu tiên trước mặt nhiều người như vậy, tôi không khỏi đỏ mặt.
Giang Kiệt cầm đồ uống tôi chưa uống hết lên uống một ngụm, lúc này mới chú ý đến hai người ngồi phía đối diện.
Khuôn mặt trà xanh nhỏ tím lại, giọng điệu cứng nhắc: “A Kiệt, không phải cậu… có bệnh sạch sẽ sao?”
Hả? Giang Kiệt có bệnh sạch sẽ? Đây là lần đầu tiên tôi biết đến chuyện này đấy.
Giang Kiệt xoa vành tai tôi, nói không chút nghĩ ngợi: “Tôi không bị bệnh sạch sẽ với vợ tương lai của mình.”
“Vợ tương lai?” Giọng trà xanh nhỏ trở nên kì quái.
Giang Kiệt gật đầu, trà xanh nhỏ tiếp tục nói: “Mình nghe chị Mạt Lỵ nói cậu từ chối tập đoàn Đinh Thịnh rồi?”
“Ừm.”
“Dì Giang có biết không?”
“Vẫn chưa, sao?” Giang Kiệt hơi nâng mắt lên nhìn: “Cậu muốn đi mách lẻo à?”
Nhìn sắc mặt trà xanh nhỏ ngày càng trở nên khó coi, trong lòng tôi càng thêm thoải mái.
Tôi giật ống tay áo Giang Kiệt, giọng điệu cũng ỏn ẻn hơn: “Cục cưng, đừng như vậy, Tiểu Vũ cũng chỉ đang suy nghĩ cho tương lai của anh mà thôi.”
“Cậu đúng là tương lai cũng không cần.” Trà xanh nhỏ châm chọc khiêu khích.
Giang Kiệt không nói gì, bầu không khí lập tức trở nên ngạt thở.
“Giang Kiệt, nhiều năm như vậy, người ở bên cạnh cậu luôn là mình.”
“Cậu có từng… nhìn mình không? Nhìn thấy mình cố gắng đi theo bước chân của cậu như vậy.”
“Từ cấp hai đến cấp ba, rồi lại đến đại học, cậu từng rung động với mình bao giờ chưa?”
Trà xanh nhỏ đứng dậy, vành mắt hồng hồng.
Tôi yên lặng thở dài một hơi trong lòng, thanh mai trúc mã là thứ khó dứt ra nhất.
Giang Kiệt nhìn cô ta, thấp giọng nói: “Xin lỗi.”
“Tôi… chưa từng thích cậu.”
Mắt Tiểu Vũ lập tức ngập nước, giống như một giây sau sẽ vỡ đê.
Giang Kiệt nắm lấy tay tôi, xoay người rời đi.
Tôi chiến thắng xinh đẹp, từ đầu đến đuôi không nói gì, Giang Kiệt kiên định chọn tôi như vậy, nhưng tôi lại không vui như những gì mình tưởng tượng.
Nói cho cùng, cô ta cũng chỉ là một người đáng thương mà thôi.
Chuyện tình cảm không thể nói lí lẽ được.
Nhưng may mắn, tôi là ngoại lệ của anh.
Để lại một bình luận
Bạn cần Đăng nhập để gửi bình luận.