22.
Anh trai đưa tôi đến điểm liên lạc của gia đình quân nhân.
Bình thường người thân quân nhân đều là bố mẹ có tuổi đến thăm con cái, hoặc là vợ, hoặc là bạn gái.
Một cô bé tuổi còn nhỏ như tôi đến đây, mọi người không cần hỏi cũng biết…
Tôi trốn nhà mà đến.
Tôi lạnh đến xanh cả mặt, lại có chút sợ hãi, nhút nhát đứng đó.
Các ông bà, các bác gái nhìn tôi, ánh mắt vừa tò mò lại vừa trìu mến.
Họ đưa trà nóng cho tôi, dịu dàng hỏi tôi từ đâu đến.
Khi thật sự đến nơi này rồi sự khủng hoảng suốt cả đường đi của tôi mới biến mất.
Chị gái phụ trách đăng kí liên lạc hỏi tôi đến tìm chiến sĩ nào.
Tôi đứng đó, nước mắt không ngừng lăn xuống.
Tôi khóc nói: “Em muốn tìm anh Tiêu Lâm, bố mẹ em ly hôn, bọn họ đều không cần em nữa!”
“Em chỉ có anh A Lâm thôi!”
Ngày trước tôi chưa từng rời nhà xa đến vậy, cũng chưa từng đến một nơi xa như vậy.
Trước giây phút này, cảm xúc của tôi đối với Tiêu Lâm chỉ là mong chờ mơ hồ và thích.
Nhưng khi tôi thật sự đứng trên nơi anh đóng quân, phòng thủ, đứng ở nơi anh đổ mồ hôi và có thể là cả máu.
Cảm xúc đó lập tức trở nên rõ ràng.
Khi đó tôi vẫn còn tùy hứng bướng bỉnh như vậy.
Tôi không biết nguyên nhân, nhưng tôi biết tôi là nhược điểm mà Tiêu Lâm không thể nào từ chối được.
Vì anh chưa từng từ chối tôi.
Vì anh luôn bảo vệ tôi.
Bây giờ tôi gặp biến cố gia đình, suy nghĩ đầu tiên không phải là không có chỗ nào để đi mà là đi tìm Tiêu Lâm… Giống như một đứa trẻ bốc đồng bị chiều hư vậy.
Nhưng lần này không giống như những gì tôi suy nghĩ.
Tiêu Lâm từ chối gặp tôi.
23.
Sau khi ngồi xe thật lâu, tôi cũng không đến nơi đóng quân biên quan nhỏ mà chim không thèm ẻ như mình tưởng tượng.
Mà đến chỗ chỉ huy quân sự ở trung tâm một huyện nhỏ.
Tiêu Lâm đang ở ngay trong căn phòng kia.
Nhưng anh không chịu mở cửa, nhất định nhốt tôi ở bên ngoài.
Chỉ cách một cánh cửa.
Lời của anh vừa lạnh lùng vừa cay nghiệt.
Khiến tôi nghĩ rằng bản thân không biết gì về anh vậy.
“Em đến như thế này khiến anh cảm thấy rất bất ngờ, hơn nữa anh càng thấy em không biết xấu hổ hơn.”
Giọng anh không lớn, thậm chí còn có chút yếu ớt nhưng ngữ điệu lại vô cùng nghiêm khắc: “Bố mẹ em sinh em ra, nuôi em lớn, bây giờ em vì một người đàn ông mà trốn học chạy đến đây, em có nghĩ đến chuyện họ sẽ thất vọng vì em đến nhường nào không?”
“Lý Gia Gia, đừng để anh phải coi thường em.”
Tôi khóc đến mức cả người phát run.
Tôi khóc nói: “Anh A Lâm, bố mẹ em ly hôn, họ không cần em nữa!”
“Bây giờ ngay cả anh cũng không cần em sao?”
Có lẽ Tiêu Lâm đã hạ quyết tâm muốn khuyên tôi quay về.
Nghe thấy tiếng khóc của tôi, anh vẫn không thể nói được những lời lẽ nghiêm khắc kia.
Nhưng anh vẫn không chịu mở cửa.
“Gia Gia, em về đi.”
“Chuyện này để anh giải quyết.”
Cuối cùng Tiêu Lâm cũng dùng giọng lúc trước để nói chuyện với tôi.
Anh dịu dàng nói, Gia Gia, đừng khóc.
Nhưng lúc đó tôi đã bị sự khuất nhục và cảm giác bỏ rơi làm choáng váng.
Tôi chạy một chặng đường hơn vạn dặm đến nơi này.
Không phải vì muốn nghe những lời này của anh.
Trời đông ở sa mạc giá rét, tôi gào khóc đến khàn cả giọng.
Tôi đập cửa, giận dữ mắng mỏ, cầu khẩn, khóc lóc om sòm.
Mà anh từ đầu đến cuối chỉ tránh mặt không xuất hiện.
Một chút cũng không nhìn, tí góc mặt thôi cũng không thấy.
Đúng vậy.
Tôi trốn học đến đây, đi một chặng đường dài đằng đẵng… Tôi đã làm được đến mức này rồi.
Trái tim người tôi yêu như sắt, trăng sáng như soi xuống cống rãnh.
Tôi khóc một trận, cánh cửa kia đóng im lìm không nhúc nhích.
Giống như việc tôi vượt qua vạn dặm đồng không mông quạnh để đến đây anh cũng không xuất hiện.
Tôi tới đây tìm anh như người chết tìm cứu viện, như đứa nhỏ hoảng sợ lo lắng tìm về nhà.
Giống như ngày trước.
Nhưng lần này anh không mở rộng vòng tay với kiểu tùy hứng này của tôi nữa.
Anh đã thay đổi.
Thậm chí anh còn nói với tôi như vậy.
Tôi cảm giác mình đã bị anh vứt bỏ rồi.
Từ lúc bắt đầu đến bây giờ anh tránh mặt không ra.
Cuối cùng trái tim tôi cũng lụi tàn, nước mắt cũng đã cạn.
Trước khi bản thân hoàn toàn suy sụp, tôi rời khỏi nơi này.
Lúc ngồi trên xe trở về nhà, nhìn cát vàng bay cánh đồng tuyết mênh mông rộng lớn.
Tôi mệt mỏi chết lặng, mệt đến mức nước mắt cũng không thể chảy ra được nữa.
Cứ như vậy đi.
Tôi nghĩ, cứ vậy đi.
24.
Chuyện sau đó.
Một cách giải quyết vô cùng khúc khuỷu đã xuất hiện.
Sau khi phát hiện tôi bỏ đi, bố mẹ tôi hoàn toàn không hoảng hốt.
Vì chắc chắn tôi sẽ đi tìm Tiêu Lâm.
Cho nên họ lái xe từ thành phố S đi tìm tôi.
Kết quả hai người lớn ngốc nghếch này lần đầu đi Tây Bắc, giữa đường xe thủng săm, hai người kẹt ở cánh đồng hoang cả đêm.
Khí hậu Tây Cương rét lạnh, gió lớn thét gào trên cánh đồng hoang.
Ven đường không có bất kì nơi cứu trợ nào.
Nhiệt độ trong xe nhanh chóng hạ xuống còn âm 20 độ.
Hai vị này cũng rất ngốc nữa.
Khi xuất phát họ chỉ mặc áo len mỏng, trên xe cũng chỉ có duy nhất một tấm chăn.
Bố tôi ôm mẹ tôi vào lòng, dùng chăn che cho bà rất chặt, sau đó ông ra ngoài đi bộ tìm củi lửa trong đám tuyết lớn.
May mà vẫn còn xăng dự trữ phía sau để đốt lên một đống lửa nhỏ.
Sau khi biến đống củi này thành than hoạt tính lại bỏ vào trong hộp sắt mang về sưởi ấm.
“Phải mau đưa Gia Gia về.”
Bố tôi nói với mẹ tôi: “Mặc dù chúng ta ly hôn nhưng nếu như anh chết, tài sản đều thuộc về em và Gia Gia.”
Mẹ tôi khóc đến rối mù.
Hai người lớn ngốc nghếch nhà tôi cứ như vậy miễn cưỡng qua được một đêm.
Ngày hôm sau vừa hừng đông họ được một đội xe con đi qua cứu trợ.
Cho nên khi tôi hồn bay phách lạc trở về từ Tây Cương thì tình cảm của họ cũng quay lại như lúc đầu rồi.
Bọn họ ngọt ngào đi phục hôn.
Giống như trước đó chưa từng xảy ra chuyện gì.
Tôi lại có một gia đình hoàn chỉnh.
Nhưng tôi không vui chút nào.
Vì trong lòng tôi biết, từ lúc bắt đầu tôi đã mất Tiêu Lâm rồi.
Giống như mất đi Tôn Ngộ Không vậy.
Tiêu Lâm là đường lui của tôi, là chìa khóa vạn năng, là siêu anh hùng đón nhận sự mệt mỏi chịu đựng của tôi.
Anh chưa từng đối xử tệ với tôi.
Nhưng lần cuối cùng trước khi tạm biệt.
Chính tôi đã khóc nói với anh rằng, sau này tôi không muốn gặp anh nữa.
25.
Việc tôi trốn học bị nhà trường ghi lỗi nặng.
Cuối cùng vẫn là bố tôi tự mình ra mặt tặng một phần quà lớn cho thầy chủ nhiệm nên mới miễn cưỡng giữ được hồ sơ không tì vết cho tôi.
Nhưng thành tích tôi thì vẫn lẹt đẹt như cũ.
Lớp 10, lớp 11, việc học của tôi có thể tóm tắt bằng mấy chữ rối như canh hẹ.
Người khác thi đậu trường 211, tôi thi được 211 điểm.
Đừng nói đến trường chính quy.
Mà ngay trường nghề cũng không cần.
Nhưng từ sau chuyến đi kia, tôi quyết tâm hơn, vơ vét hết những kiến thức ít ỏi mà mình học được, đặt dấu chấm hết hoàn mỹ cho lớp 12 của mình.
433, đối với người khác mà nói đây là chuyện bình thường.
Chỉ có bản thân tôi biết bản thân đã dốc hết sức lực.
Trong lịch sử nghịch tập của tôi, người có công lớn nhất đương nhiên là anh trai học bá Hứa Nguyên Sinh này rồi, đúng là hảo đại ca của tôi mà.
Tôi liều mạng làm đề, cậu ấy cũng phát điên mà kiểm tra cho tôi.
Thật ra, nếu như cậu ấy mặc kệ để mặc tôi tự sinh tự diệt, điểm thi đại học của cậu ấy đã không chỉ dừng ở 655.
Vì chuyện này mà tôi luôn cảm thấy rất xấu hổ.
Nhưng đại ca có phong thái của đại ca.
Học bá có lý giải của học bá.
Sau khi thi xong, bố tôi muốn dùng tiền cảm ơn cậu ấy.
Cậu ấy nói không có gì cả đâu chú, điểm này đối với cháu là đủ rồi.
Cậu ấy lười biếng cười: “Cháu có thể thi được điểm cao hơn, nhưng cháu cảm thấy không cần thiết.”
Lời này khiến bố tôi tan vỡ.
Ông ấy chỉ hận mình không phải là bố của người ta.
Sau đó tôi bình tĩnh vượt qua ngày nghỉ sau kì thi đại học.
Bình tĩnh nhập học.
Tôi cảm thấy cả đời này mình sẽ không đau lòng nữa.
Mãi đến khi tôi gặp lại Tiêu Lâm.
Thấy tôi lại chuẩn bị nổi điên, bố tôi xoa mặt: “…Là mẹ con không cho bố nói.”
“Khi đó bố mẹ đến Tây Cương tìm con, trên đường đã gặp nhà chú Tiêu con.”
“Khi đó Tiêu Lâm… bị trúng đạn.”
Bố tôi hít sâu một hơi: “May mà mạng thằng bé lớn, cố gắng chống đỡ qua cơn nguy kịch, trước mấy hôm con khóc lóc chạy đến đó người ta còn đang hôn mê đấy.”
“Từ nhỏ đứa này đã có tương lai rộng mở, bây giờ lại là một người có công hạng hai còn sống!”
Tôi ngơ ngác đứng đó, cả người không ngừng run rẩy.
“Nhưng, nhưng mà, anh ấy không nói chuyện này với con.”
Tôi nói năng lộn xộn: “Con, con, anh ấy không muốn gặp con… còn mắng con nữa.”
Bố tôi nhìn tôi: “Có thể khi đó nó sợ con bị dọa.”
“Lý Gia Gia, con có biết trúng đạn là như thế nào không?”
Đọc thêm nhiều truyện hay tại TruyenBiz.Net
22.
Anh trai đưa tôi đến điểm liên lạc của gia đình quân nhân.
Bình thường người thân quân nhân đều là bố mẹ có tuổi đến thăm con cái, hoặc là vợ, hoặc là bạn gái.
Một cô bé tuổi còn nhỏ như tôi đến đây, mọi người không cần hỏi cũng biết…
Tôi trốn nhà mà đến.
Tôi lạnh đến xanh cả mặt, lại có chút sợ hãi, nhút nhát đứng đó.
Các ông bà, các bác gái nhìn tôi, ánh mắt vừa tò mò lại vừa trìu mến.
Họ đưa trà nóng cho tôi, dịu dàng hỏi tôi từ đâu đến.
Khi thật sự đến nơi này rồi sự khủng hoảng suốt cả đường đi của tôi mới biến mất.
Chị gái phụ trách đăng kí liên lạc hỏi tôi đến tìm chiến sĩ nào.
Tôi đứng đó, nước mắt không ngừng lăn xuống.
Tôi khóc nói: “Em muốn tìm anh Tiêu Lâm, bố mẹ em ly hôn, bọn họ đều không cần em nữa!”
“Em chỉ có anh A Lâm thôi!”
Ngày trước tôi chưa từng rời nhà xa đến vậy, cũng chưa từng đến một nơi xa như vậy.
Trước giây phút này, cảm xúc của tôi đối với Tiêu Lâm chỉ là mong chờ mơ hồ và thích.
Nhưng khi tôi thật sự đứng trên nơi anh đóng quân, phòng thủ, đứng ở nơi anh đổ mồ hôi và có thể là cả máu.
Cảm xúc đó lập tức trở nên rõ ràng.
Khi đó tôi vẫn còn tùy hứng bướng bỉnh như vậy.
Tôi không biết nguyên nhân, nhưng tôi biết tôi là nhược điểm mà Tiêu Lâm không thể nào từ chối được.
Vì anh chưa từng từ chối tôi.
Vì anh luôn bảo vệ tôi.
Bây giờ tôi gặp biến cố gia đình, suy nghĩ đầu tiên không phải là không có chỗ nào để đi mà là đi tìm Tiêu Lâm… Giống như một đứa trẻ bốc đồng bị chiều hư vậy.
Nhưng lần này không giống như những gì tôi suy nghĩ.
Tiêu Lâm từ chối gặp tôi.
23.
Sau khi ngồi xe thật lâu, tôi cũng không đến nơi đóng quân biên quan nhỏ mà chim không thèm ẻ như mình tưởng tượng.
Mà đến chỗ chỉ huy quân sự ở trung tâm một huyện nhỏ.
Tiêu Lâm đang ở ngay trong căn phòng kia.
Nhưng anh không chịu mở cửa, nhất định nhốt tôi ở bên ngoài.
Chỉ cách một cánh cửa.
Lời của anh vừa lạnh lùng vừa cay nghiệt.
Khiến tôi nghĩ rằng bản thân không biết gì về anh vậy.
“Em đến như thế này khiến anh cảm thấy rất bất ngờ, hơn nữa anh càng thấy em không biết xấu hổ hơn.”
Giọng anh không lớn, thậm chí còn có chút yếu ớt nhưng ngữ điệu lại vô cùng nghiêm khắc: “Bố mẹ em sinh em ra, nuôi em lớn, bây giờ em vì một người đàn ông mà trốn học chạy đến đây, em có nghĩ đến chuyện họ sẽ thất vọng vì em đến nhường nào không?”
“Lý Gia Gia, đừng để anh phải coi thường em.”
Tôi khóc đến mức cả người phát run.
Tôi khóc nói: “Anh A Lâm, bố mẹ em ly hôn, họ không cần em nữa!”
“Bây giờ ngay cả anh cũng không cần em sao?”
Có lẽ Tiêu Lâm đã hạ quyết tâm muốn khuyên tôi quay về.
Nghe thấy tiếng khóc của tôi, anh vẫn không thể nói được những lời lẽ nghiêm khắc kia.
Nhưng anh vẫn không chịu mở cửa.
“Gia Gia, em về đi.”
“Chuyện này để anh giải quyết.”
Cuối cùng Tiêu Lâm cũng dùng giọng lúc trước để nói chuyện với tôi.
Anh dịu dàng nói, Gia Gia, đừng khóc.
Nhưng lúc đó tôi đã bị sự khuất nhục và cảm giác bỏ rơi làm choáng váng.
Tôi chạy một chặng đường hơn vạn dặm đến nơi này.
Không phải vì muốn nghe những lời này của anh.
Trời đông ở sa mạc giá rét, tôi gào khóc đến khàn cả giọng.
Tôi đập cửa, giận dữ mắng mỏ, cầu khẩn, khóc lóc om sòm.
Mà anh từ đầu đến cuối chỉ tránh mặt không xuất hiện.
Một chút cũng không nhìn, tí góc mặt thôi cũng không thấy.
Đúng vậy.
Tôi trốn học đến đây, đi một chặng đường dài đằng đẵng… Tôi đã làm được đến mức này rồi.
Trái tim người tôi yêu như sắt, trăng sáng như soi xuống cống rãnh.
Tôi khóc một trận, cánh cửa kia đóng im lìm không nhúc nhích.
Giống như việc tôi vượt qua vạn dặm đồng không mông quạnh để đến đây anh cũng không xuất hiện.
Tôi tới đây tìm anh như người chết tìm cứu viện, như đứa nhỏ hoảng sợ lo lắng tìm về nhà.
Giống như ngày trước.
Nhưng lần này anh không mở rộng vòng tay với kiểu tùy hứng này của tôi nữa.
Anh đã thay đổi.
Thậm chí anh còn nói với tôi như vậy.
Tôi cảm giác mình đã bị anh vứt bỏ rồi.
Từ lúc bắt đầu đến bây giờ anh tránh mặt không ra.
Cuối cùng trái tim tôi cũng lụi tàn, nước mắt cũng đã cạn.
Trước khi bản thân hoàn toàn suy sụp, tôi rời khỏi nơi này.
Lúc ngồi trên xe trở về nhà, nhìn cát vàng bay cánh đồng tuyết mênh mông rộng lớn.
Tôi mệt mỏi chết lặng, mệt đến mức nước mắt cũng không thể chảy ra được nữa.
Cứ như vậy đi.
Tôi nghĩ, cứ vậy đi.
24.
Chuyện sau đó.
Một cách giải quyết vô cùng khúc khuỷu đã xuất hiện.
Sau khi phát hiện tôi bỏ đi, bố mẹ tôi hoàn toàn không hoảng hốt.
Vì chắc chắn tôi sẽ đi tìm Tiêu Lâm.
Cho nên họ lái xe từ thành phố S đi tìm tôi.
Kết quả hai người lớn ngốc nghếch này lần đầu đi Tây Bắc, giữa đường xe thủng săm, hai người kẹt ở cánh đồng hoang cả đêm.
Khí hậu Tây Cương rét lạnh, gió lớn thét gào trên cánh đồng hoang.
Ven đường không có bất kì nơi cứu trợ nào.
Nhiệt độ trong xe nhanh chóng hạ xuống còn âm 20 độ.
Hai vị này cũng rất ngốc nữa.
Khi xuất phát họ chỉ mặc áo len mỏng, trên xe cũng chỉ có duy nhất một tấm chăn.
Bố tôi ôm mẹ tôi vào lòng, dùng chăn che cho bà rất chặt, sau đó ông ra ngoài đi bộ tìm củi lửa trong đám tuyết lớn.
May mà vẫn còn xăng dự trữ phía sau để đốt lên một đống lửa nhỏ.
Sau khi biến đống củi này thành than hoạt tính lại bỏ vào trong hộp sắt mang về sưởi ấm.
“Phải mau đưa Gia Gia về.”
Bố tôi nói với mẹ tôi: “Mặc dù chúng ta ly hôn nhưng nếu như anh chết, tài sản đều thuộc về em và Gia Gia.”
Mẹ tôi khóc đến rối mù.
Hai người lớn ngốc nghếch nhà tôi cứ như vậy miễn cưỡng qua được một đêm.
Ngày hôm sau vừa hừng đông họ được một đội xe con đi qua cứu trợ.
Cho nên khi tôi hồn bay phách lạc trở về từ Tây Cương thì tình cảm của họ cũng quay lại như lúc đầu rồi.
Bọn họ ngọt ngào đi phục hôn.
Giống như trước đó chưa từng xảy ra chuyện gì.
Tôi lại có một gia đình hoàn chỉnh.
Nhưng tôi không vui chút nào.
Vì trong lòng tôi biết, từ lúc bắt đầu tôi đã mất Tiêu Lâm rồi.
Giống như mất đi Tôn Ngộ Không vậy.
Tiêu Lâm là đường lui của tôi, là chìa khóa vạn năng, là siêu anh hùng đón nhận sự mệt mỏi chịu đựng của tôi.
Anh chưa từng đối xử tệ với tôi.
Nhưng lần cuối cùng trước khi tạm biệt.
Chính tôi đã khóc nói với anh rằng, sau này tôi không muốn gặp anh nữa.
25.
Việc tôi trốn học bị nhà trường ghi lỗi nặng.
Cuối cùng vẫn là bố tôi tự mình ra mặt tặng một phần quà lớn cho thầy chủ nhiệm nên mới miễn cưỡng giữ được hồ sơ không tì vết cho tôi.
Nhưng thành tích tôi thì vẫn lẹt đẹt như cũ.
Lớp 10, lớp 11, việc học của tôi có thể tóm tắt bằng mấy chữ rối như canh hẹ.
Người khác thi đậu trường 211, tôi thi được 211 điểm.
Đừng nói đến trường chính quy.
Mà ngay trường nghề cũng không cần.
Nhưng từ sau chuyến đi kia, tôi quyết tâm hơn, vơ vét hết những kiến thức ít ỏi mà mình học được, đặt dấu chấm hết hoàn mỹ cho lớp 12 của mình.
433, đối với người khác mà nói đây là chuyện bình thường.
Chỉ có bản thân tôi biết bản thân đã dốc hết sức lực.
Trong lịch sử nghịch tập của tôi, người có công lớn nhất đương nhiên là anh trai học bá Hứa Nguyên Sinh này rồi, đúng là hảo đại ca của tôi mà.
Tôi liều mạng làm đề, cậu ấy cũng phát điên mà kiểm tra cho tôi.
Thật ra, nếu như cậu ấy mặc kệ để mặc tôi tự sinh tự diệt, điểm thi đại học của cậu ấy đã không chỉ dừng ở 655.
Vì chuyện này mà tôi luôn cảm thấy rất xấu hổ.
Nhưng đại ca có phong thái của đại ca.
Học bá có lý giải của học bá.
Sau khi thi xong, bố tôi muốn dùng tiền cảm ơn cậu ấy.
Cậu ấy nói không có gì cả đâu chú, điểm này đối với cháu là đủ rồi.
Cậu ấy lười biếng cười: “Cháu có thể thi được điểm cao hơn, nhưng cháu cảm thấy không cần thiết.”
Lời này khiến bố tôi tan vỡ.
Ông ấy chỉ hận mình không phải là bố của người ta.
Sau đó tôi bình tĩnh vượt qua ngày nghỉ sau kì thi đại học.
Bình tĩnh nhập học.
Tôi cảm thấy cả đời này mình sẽ không đau lòng nữa.
Mãi đến khi tôi gặp lại Tiêu Lâm.
Thấy tôi lại chuẩn bị nổi điên, bố tôi xoa mặt: “…Là mẹ con không cho bố nói.”
“Khi đó bố mẹ đến Tây Cương tìm con, trên đường đã gặp nhà chú Tiêu con.”
“Khi đó Tiêu Lâm… bị trúng đạn.”
Bố tôi hít sâu một hơi: “May mà mạng thằng bé lớn, cố gắng chống đỡ qua cơn nguy kịch, trước mấy hôm con khóc lóc chạy đến đó người ta còn đang hôn mê đấy.”
“Từ nhỏ đứa này đã có tương lai rộng mở, bây giờ lại là một người có công hạng hai còn sống!”
Tôi ngơ ngác đứng đó, cả người không ngừng run rẩy.
“Nhưng, nhưng mà, anh ấy không nói chuyện này với con.”
Tôi nói năng lộn xộn: “Con, con, anh ấy không muốn gặp con… còn mắng con nữa.”
Bố tôi nhìn tôi: “Có thể khi đó nó sợ con bị dọa.”
“Lý Gia Gia, con có biết trúng đạn là như thế nào không?”
Để lại một bình luận
Bạn cần Đăng nhập để gửi bình luận.