26.
Vì để không tôi bị đình chỉ học nên phụ huynh đã tự mình áp giải tôi đến bệnh viện để kiểm tra.
Sau khi tôi người đầy bụi đất cầm sổ khám bệnh chứng minh tinh thần và thể xác đều khỏe mạnh quay trở lại nơi huấn luyện quân sự mới phát hiện Tiêu Lâm đúng là nhà tiên tri.
Ví dụ như các bạn học không có ai phản ứng lại tôi.
Mấy ngày qua mọi người đều bị huấn luyện quân sự hành cho lên bờ xuống ruộng.
Còn tôi lại trốn.
Ánh mắt con hàng Vu Hoàn nhìn tôi tràn đầy lửa hận khiến tôi không rét mà run.
Tôi không thể làm gì khác ngoài nhanh chóng mở vali của mình ra để lộ thịt bò khô, thịt heo sấy, mứt, khoai tây chiên, hạt điều, nước ngọt các loại để phân phát, tích cực cứu vớt tình hình.
Tốn tiền trừ hại.
Sau khi ăn uống xong xuôi, đám nhãi mấy hôm nay không được ăn gì ngon bắt đầu ồn ào nối lại tình xưa với tôi.
Vu Hoàn uất ức muốn chếch, cô ấy vừa ở bên cạnh nhét khoai tây vào mồm vừa oán trách tôi: “Cậu đúng là kẻ thù của mình, cậu đi mà cũng không mang mình đi cùng!”
“Ăn từ từ thôi.”
Tôi sợ cô ấy bị nghẹn, nhanh tay mở cho cô ấy một hộp thạch rồi nói: “Không phải trong lòng mình cảm thấy hối hận nên quay lại đây sao?”
Vu Hoàn vô cùng cảm động.
Hai mắt cô ấy rưng rưng, giơ tay muốn nhào về phía tôi.
Đúng lúc này có người ở bên cạnh cười lạnh một tiếng, nói chuyện quái gở: “Hết cách rồi, Lý Gia Gia người ta quý giá, không chịu được mệt mỏi.”
“Chúng ta thì khác, không quyến rũ được trai để làm giả giấy bệnh viện!”
Người nói những lời này là Viên Vi.
Cô ta cùng trường cấp 3 với tôi, lại còn từng tỏ tình với Hứa Nguyên Sinh.
…Kết quả Hứa Nguyên Sinh trong đêm đổi lớp, lại còn ngồi cùng với tôi.
Cô ta thấy tôi chiếm được lợi ích thì vô cùng khó chịu với tôi.
Cũng không biết đây là nghiệp duyên gì mà đại học chúng tôi lại học chung với nhau.
Tôi nghe vậy cũng không biết nên trả lời như thế nào.
Vu Hoàn lại phát cáu.
Cô ấy đứng lên chỉ thẳng vào mũi Viên Vi mà mắng ầm lên: “Tôi còn chưa mắng cậu đâu!”
“Lần trước chúng ta góp tiền mua đồ ăn ngoài, cậu là người tích cực nhất, lúc Gia Gia đi lấy đồ thì cậu lại chạy đến chỗ giảng viên báo cáo!”
Giọng của Viên Vi rất lớn, người ở phòng bên cạnh cũng có thể nghe được: “Tất cả mọi người không ăn được đồ đặt về thì thôi đi, cậu còn hại chúng tôi phải chạy mười vòng sân!”
“Viên Vi, cậu còn mặt mũi nói mấy lời này ra sao?”
Thấy bên ngoài ngày càng có nhiều người tụ tập lại hóng hớt, Viên Vi thẹn quá hóa giận: “…Loại đồ ăn toàn nước rửa bát đấy thì ăn làm gì? Ai biết bên trong đấy có cái gì mà ăn?”
“Tôi không để mọi người ăn… là muốn tốt cho mọi người!”
Vu Hoàn càng tức giận hơn, cô ấy bùng nổ: “Nếu không phải cậu không biết xấu hổ mà làm ra cái chuyện đó thì Gia Gia sẽ giả bệnh để trốn huấn luyện sao?”
“Chuyện Gia Gia làm giả giấy bệnh cũng do cậu đi đâm chọc!”
Khi tình hình ngày càng hỗn loạn, còn có khả năng xảy ra ẩu đả, tiếng còi bén nhọn đột nhiên vang lên.
“Làm cái gì vậy?”
Mấy huấn luyện viên chạy đến giải tán đám người đứng ngoài: “Tất cả giải tán!”
Thấy huấn luyện viên đến, tôi nhanh chóng ném đồ ăn lên giường rồi dùng chăn che lại.
Kết quả Viên Vi lại chạy đến ném hết đồ đạc trên giường tôi xuống đất, mấy gói khoai tây văng khắp nơi.
“Báo cáo! Em báo cáo Lý Gia Gia lén mang đồ ăn vặt vào!”
Tượng đất còn biết tức giận, tôi trực tiếp nổi điên: “Viên Vi, rốt cuộc cậu có bị ngu không vậy?”
Viên Vi không ngờ tôi sẽ mắng người, hơn nữa lại còn trước mặt huấn luyện viên.
Cô ta vừa vội vừa giận, chỉ về phía tôi và Vu Hoàn, bắt đầu bốc phét: “Hai người bọn họ mang đồ ăn vặt vào bị em phát hiện nên muốn đánh người! Huấn luyện viên, thầy mau phạt bọn họ đi!”
Tôi còn chưa mắng cô ta tiếp Vu Hoàn đã tức đến sùi bọt mép lao lên: “Cậu nói tôi đánh cậu chứ gì?”
“Tôi đã đánh cậu chưa? Bà đây đã đánh cậu cái nào chưa?”
Tình cảnh không khác gà bay chó chạy là bao.
Cuối cùng chúng tôi đều được mang đến văn phòng.
Đúng lúc này các huấn luyện viên quân sự vừa ăn cơm trưa xong, bọn họ nhìn mấy nữ sinh chúng tôi đánh nhau bị thương mà nén cười.
Tiêu Lâm nhíu mày: “Cười cái gì?”
“Nghỉ, nghiêm! Toàn đội huấn luyện viên ra ngoài chống đẩy một trăm cái!”
Nhưng có lẽ chuyện này đối với họ mà nói thì vô cùng buồn cười.
Ba nữ sinh đánh nhau đến đầu bù tóc rối, trên tay toàn là vết cào đỏ chót, ai nấy đều khóc lóc ỉ ôi.
Trong mắt họ chúng tôi như mấy con mèo con đánh nhau vậy, nhìn rất hài hước.
Cho nên mặc dù họ phải ra ngoài xếp hàng chống đẩy chúng tôi vẫn nghe được tiếng cười truyền về.
Vừa rồi Vu Hoàn đánh người rất dũng mãnh, bây giờ lại biết ngại ngùng, mặt cô ấy đỏ bừng.
Uất ức nặn ra một câu: “…Huấn luyện viên, em, chúng em là ân oán cá nhân!”
Tiếng cười bên ngoài lớn hơn.
Thấy đứa nhỏ xui xẻo này sắp rối loạn thần kinh, tôi thầm đưa ra quyết định, nhắm mắt đi lên nhận: “Đồ ăn vặt là em mang vào!”
“Người cũng là em đánh!”
Tôi vô cùng sầu não nhưng vẫn phải đóng trọn vai anh hùng này của mình: “Nếu phạt thì phạt em đi!”
Vương Ngôn không nhịn được nữa, anh ấy ôm bụng bật cười.
“Gia Gia.” Anh ấy vừa lau nước mắt vừa cười: “Sao mà lần nào cũng là em chịu trận vậy?”
Tôi bĩu môi.
Thật ra tôi đã chuẩn bị sẵn kĩ năng đóng giả bệnh nhân tâm thần nằm lăn lóc trên mặt đất khóc lóc om sòm rồi.
Tiêu Lâm xoa thái dương, có chút mệt mỏi nói: “Chuyện đồ ăn vặt không truy cứu, vụ việc đánh nhau ngày mai sẽ thông báo phê bình, được rồi, cho các em ấy về đi.”
Chúng tôi đều không ngờ đến chuyện này.
Viên Vi không dám tin.
Cô ta vô cùng kích động nói: “…Dựa vào đâu mà không truy cứu?”
“Cậu ta mang nhiều đồ ăn vặt vào như vậy! Phải ghi lỗi cậu ta mới đúng! Cậu ta còn đánh người nữa! Các thầy làm vậy là không công bằng!”
Tiêu Lâm dẫn đội nhiều năm như vậy, chưa từng bị ai thách thức quyền uy của bản thân.
Lúc này sắc mặt anh trầm hẳn xuống.
Nghiêm túc, lạnh lùng, không giận tự uy.
Mắt Viên Vi cũng không mù, cô ta có thể thấy được tình hình hiện tại.
Đã bao giờ cô ta gặp người như thế này đâu?
Cô ta bị sát khí của anh dọa, run rẩy nói: “Không, huấn luyện viên trưởng, ý của em là…”
“Đồ ăn vặt của Lý Gia Gia là người nhà mang đến, là chuyện bình thường.”
Tiêu Lâm nói tiếp: “Mấy em đánh nhau, theo lệ thì phải ghi lỗi từng người, bây giờ các em mới bắt đầu học đại học, tôi không mong các em sẽ bị xử lý như vậy nên chỉ thông báo phê bình.”
“Nếu em không hài lòng có thể khiếu nại với trường học.”
Viên Vi không dám cựa quậy.
Cô ta bị dọa cho hai chân run rẩy, dáng vẻ chột dạ, không dám ở lại nữa mà vâng dạ rồi chạy ra ngoài. Tôi và Vu Hoàn đang tính dạy dỗ cô ta mấy câu nhưng cô ta đã run rẩy chạy đi.
Vu Hoàn trốn được thì có chút đắc ý.
Cô ấy nắm tay tôi, vụng trộm hỏi: “Đồ ăn vặt này là ai tặng cậu vậy? Người thân nào thế?”
Tôi hơi hé miệng, còn chưa kịp trả lời thì Tiêu Lâm ở bên cạnh đã lạnh nhạt nói: “Tôi mua.”
Vu Hoàn đần người.
Vừa ra khỏi phòng làm việc, còn chưa kịp nhìn một dàn huấn luyện viên cơ bắp cuồn cuộn đang đổ mồ hôi hít đất cô ấy đã khóc lóc đánh tôi: “Cậu là cái đồ phụ bạc!”
“Uổng công bà đây chạy vòng sân với cậu, cậu căn bản không nghĩ đến chuyện mua đồ ăn vặt cho mình hu hu hu!”
Tôi xấu hổ nhưng vẫn cứng miệng: “…Bố mình trực tiếp xách mình từ bệnh viện đến đây, mình đâu có thời gian đi siêu thị?”
Vu Hoàn nghe xong lại ngây người.
Cô ấy nói như người mất hồn: “Cmn! Đây thật sự là do huấn luyện viên trưởng mua sao?”
Mặt tôi đỏ bừng, nhanh chóng bịt miệng cô ấy lại: “Đừng nói nữa! Mình mời cậu đi ăn hải sản là được chứ gì! Năm bữa!”
…Đúng vậy.
Những thứ này đúng là Tiêu Lâm mua.
Vali cũng là anh mua, anh bỏ vào sắp xếp gọn gàng.
Hôm đó anh đón tôi từ chỗ bố tôi, sau đó mang cả tôi cả vali đi cùng.
Trong lòng tôi vẫn hận anh, oán anh, nhưng tôi cũng còn tình cảm với anh.
Tôi cảm thấy rất khó chịu.
Nhưng đồ ăn vặt chùa đưa đến miệng, ngu gì mà không ăn?
Vu Hoàn bị dọa sợ choáng người.
Bố mẹ cô ấy đều là giáo sư, đừng thấy cô ấy bình thường tưng tửng như vậy nhưng thật ra cô ấy rất sợ kiểu người nghiêm túc này.
Sau khi biết những thứ này đến từ đâu, vừa về phòng cô ấy đã cung kính gấp gọn nửa túi khoai tây chiên kia lại.
“Mỗi khi mình nhớ ra mấy thứ này từ đâu mà đến, lại nhớ đến khuôn mặt của huấn luyện viên thì nuốt không trôi nữa.”
Vu Hoàn chen chúc trên giường tôi nằm, rên rỉ ỉ ôi: “Mình muốn ăn bảy bữa hải sản! Bảy bữa!”
Tôi bị cô ấy đẩy thiếu chút nữa ngã xuống giường.
“Được được được, học xong mời cậu ăn luôn.”
Tôi không để ý: “Bảy bữa thì bảy bữa! Ăn nhiều chút cũng không sao!”
Lúc này Vu Hoàn mới chịu dừng.
Cô ấy không chịu quay về giường mình, nhất định phải nóng nực dính lấy tôi, cô ấy nhỏ giọng hỏi: “Huấn luyện viên trưởng là thế nào với cậu vậy? Hai người quen nhau thế nào?”
Tôi hé miệng, không biết trả lời thế nào.
“…Một người anh.”
Tôi nói: “Quen từ nhỏ… Đã biết nhau rất nhiều năm.”
“Hay nha, thanh mai trúc mã!”
Vu Hoàn không nhận ra tâm trạng trầm xuống của tôi, cô ấy cố ý cười hích tôi một cái: “Anh ấy rất đẹp trai đó!”
Đứa nhỏ này lại lên cơn mê trai: “Cậu biết không, mấy hôm trước anh ấy mặc trang phục việt dã, chỉ mặc một cái áo cộc tay, dáng người kia, cơ bụng kia, mlem mlem!”
Tôi bị lời này của cô ấy chọc cười: “Mặc áo cộc tay mà cậu cũng thấy được cơ bụng của người ta?”
“Như ẩn như hiện nha!” Ánh mắt Vu Hoàn sáng lấp lánh: “Gia Gia, mình thật ghen tị, hu hu hu vì sao số cậu lại sướng vậy chứ!”
Tôi nổi giận: “Sướng mà còn phải chạy mười vòng giống cậu à?”
Vu Hoàn xua tay nói: “Thầy chủ nhiệm còn muốn ghi lỗi chúng ta đấy! Hình phạt của anh cậu là bình thường.”
Cô ấy cười hì hì cọ tay tôi: “Gia Gia ơi Gia Gia à, cậu còn thiếu chị dâu không? Cậu thấy mình thế nào?”
Thấy cô ấy đổi chiến tuyến, tôi tức đến cứng cả người: “…Cậu là đồ ăn cây táo rào cây sung! Sẹo lành là quên đau!”
Vu Hoàn nghe tôi nói vậy cũng không để ý.
“Anh trai này của cậu chỉ đang thực hiện trách nhiệm của bản thân mà thôi, trong lòng cậu cũng hiểu, nhưng mình thấy hình như cậu có vấn đề khác với anh ấy nên mới khó chịu như vậy.”
Lời này của cậu ấy khiến tôi ngẩn ra.
Tôi thẹn quá hóa giận, đưa tay cù cậu ấy: “…Nào có oán khí gì khác! Không có!”
Hai người chúng tôi ở trên giường đùa giỡn, lăn qua lăn lại cười nói vui vẻ.
Lúc này điện thoại tôi vang lên.
Tôi cầm lấy nhìn, là điện thoại của Hứa Nguyên Sinh.
Năm cuộc gọi nhỡ.
Đọc thêm nhiều truyện hay tại TruyenBiz.Net
26.
Vì để không tôi bị đình chỉ học nên phụ huynh đã tự mình áp giải tôi đến bệnh viện để kiểm tra.
Sau khi tôi người đầy bụi đất cầm sổ khám bệnh chứng minh tinh thần và thể xác đều khỏe mạnh quay trở lại nơi huấn luyện quân sự mới phát hiện Tiêu Lâm đúng là nhà tiên tri.
Ví dụ như các bạn học không có ai phản ứng lại tôi.
Mấy ngày qua mọi người đều bị huấn luyện quân sự hành cho lên bờ xuống ruộng.
Còn tôi lại trốn.
Ánh mắt con hàng Vu Hoàn nhìn tôi tràn đầy lửa hận khiến tôi không rét mà run.
Tôi không thể làm gì khác ngoài nhanh chóng mở vali của mình ra để lộ thịt bò khô, thịt heo sấy, mứt, khoai tây chiên, hạt điều, nước ngọt các loại để phân phát, tích cực cứu vớt tình hình.
Tốn tiền trừ hại.
Sau khi ăn uống xong xuôi, đám nhãi mấy hôm nay không được ăn gì ngon bắt đầu ồn ào nối lại tình xưa với tôi.
Vu Hoàn uất ức muốn chếch, cô ấy vừa ở bên cạnh nhét khoai tây vào mồm vừa oán trách tôi: “Cậu đúng là kẻ thù của mình, cậu đi mà cũng không mang mình đi cùng!”
“Ăn từ từ thôi.”
Tôi sợ cô ấy bị nghẹn, nhanh tay mở cho cô ấy một hộp thạch rồi nói: “Không phải trong lòng mình cảm thấy hối hận nên quay lại đây sao?”
Vu Hoàn vô cùng cảm động.
Hai mắt cô ấy rưng rưng, giơ tay muốn nhào về phía tôi.
Đúng lúc này có người ở bên cạnh cười lạnh một tiếng, nói chuyện quái gở: “Hết cách rồi, Lý Gia Gia người ta quý giá, không chịu được mệt mỏi.”
“Chúng ta thì khác, không quyến rũ được trai để làm giả giấy bệnh viện!”
Người nói những lời này là Viên Vi.
Cô ta cùng trường cấp 3 với tôi, lại còn từng tỏ tình với Hứa Nguyên Sinh.
…Kết quả Hứa Nguyên Sinh trong đêm đổi lớp, lại còn ngồi cùng với tôi.
Cô ta thấy tôi chiếm được lợi ích thì vô cùng khó chịu với tôi.
Cũng không biết đây là nghiệp duyên gì mà đại học chúng tôi lại học chung với nhau.
Tôi nghe vậy cũng không biết nên trả lời như thế nào.
Vu Hoàn lại phát cáu.
Cô ấy đứng lên chỉ thẳng vào mũi Viên Vi mà mắng ầm lên: “Tôi còn chưa mắng cậu đâu!”
“Lần trước chúng ta góp tiền mua đồ ăn ngoài, cậu là người tích cực nhất, lúc Gia Gia đi lấy đồ thì cậu lại chạy đến chỗ giảng viên báo cáo!”
Giọng của Viên Vi rất lớn, người ở phòng bên cạnh cũng có thể nghe được: “Tất cả mọi người không ăn được đồ đặt về thì thôi đi, cậu còn hại chúng tôi phải chạy mười vòng sân!”
“Viên Vi, cậu còn mặt mũi nói mấy lời này ra sao?”
Thấy bên ngoài ngày càng có nhiều người tụ tập lại hóng hớt, Viên Vi thẹn quá hóa giận: “…Loại đồ ăn toàn nước rửa bát đấy thì ăn làm gì? Ai biết bên trong đấy có cái gì mà ăn?”
“Tôi không để mọi người ăn… là muốn tốt cho mọi người!”
Vu Hoàn càng tức giận hơn, cô ấy bùng nổ: “Nếu không phải cậu không biết xấu hổ mà làm ra cái chuyện đó thì Gia Gia sẽ giả bệnh để trốn huấn luyện sao?”
“Chuyện Gia Gia làm giả giấy bệnh cũng do cậu đi đâm chọc!”
Khi tình hình ngày càng hỗn loạn, còn có khả năng xảy ra ẩu đả, tiếng còi bén nhọn đột nhiên vang lên.
“Làm cái gì vậy?”
Mấy huấn luyện viên chạy đến giải tán đám người đứng ngoài: “Tất cả giải tán!”
Thấy huấn luyện viên đến, tôi nhanh chóng ném đồ ăn lên giường rồi dùng chăn che lại.
Kết quả Viên Vi lại chạy đến ném hết đồ đạc trên giường tôi xuống đất, mấy gói khoai tây văng khắp nơi.
“Báo cáo! Em báo cáo Lý Gia Gia lén mang đồ ăn vặt vào!”
Tượng đất còn biết tức giận, tôi trực tiếp nổi điên: “Viên Vi, rốt cuộc cậu có bị ngu không vậy?”
Viên Vi không ngờ tôi sẽ mắng người, hơn nữa lại còn trước mặt huấn luyện viên.
Cô ta vừa vội vừa giận, chỉ về phía tôi và Vu Hoàn, bắt đầu bốc phét: “Hai người bọn họ mang đồ ăn vặt vào bị em phát hiện nên muốn đánh người! Huấn luyện viên, thầy mau phạt bọn họ đi!”
Tôi còn chưa mắng cô ta tiếp Vu Hoàn đã tức đến sùi bọt mép lao lên: “Cậu nói tôi đánh cậu chứ gì?”
“Tôi đã đánh cậu chưa? Bà đây đã đánh cậu cái nào chưa?”
Tình cảnh không khác gà bay chó chạy là bao.
Cuối cùng chúng tôi đều được mang đến văn phòng.
Đúng lúc này các huấn luyện viên quân sự vừa ăn cơm trưa xong, bọn họ nhìn mấy nữ sinh chúng tôi đánh nhau bị thương mà nén cười.
Tiêu Lâm nhíu mày: “Cười cái gì?”
“Nghỉ, nghiêm! Toàn đội huấn luyện viên ra ngoài chống đẩy một trăm cái!”
Nhưng có lẽ chuyện này đối với họ mà nói thì vô cùng buồn cười.
Ba nữ sinh đánh nhau đến đầu bù tóc rối, trên tay toàn là vết cào đỏ chót, ai nấy đều khóc lóc ỉ ôi.
Trong mắt họ chúng tôi như mấy con mèo con đánh nhau vậy, nhìn rất hài hước.
Cho nên mặc dù họ phải ra ngoài xếp hàng chống đẩy chúng tôi vẫn nghe được tiếng cười truyền về.
Vừa rồi Vu Hoàn đánh người rất dũng mãnh, bây giờ lại biết ngại ngùng, mặt cô ấy đỏ bừng.
Uất ức nặn ra một câu: “…Huấn luyện viên, em, chúng em là ân oán cá nhân!”
Tiếng cười bên ngoài lớn hơn.
Thấy đứa nhỏ xui xẻo này sắp rối loạn thần kinh, tôi thầm đưa ra quyết định, nhắm mắt đi lên nhận: “Đồ ăn vặt là em mang vào!”
“Người cũng là em đánh!”
Tôi vô cùng sầu não nhưng vẫn phải đóng trọn vai anh hùng này của mình: “Nếu phạt thì phạt em đi!”
Vương Ngôn không nhịn được nữa, anh ấy ôm bụng bật cười.
“Gia Gia.” Anh ấy vừa lau nước mắt vừa cười: “Sao mà lần nào cũng là em chịu trận vậy?”
Tôi bĩu môi.
Thật ra tôi đã chuẩn bị sẵn kĩ năng đóng giả bệnh nhân tâm thần nằm lăn lóc trên mặt đất khóc lóc om sòm rồi.
Tiêu Lâm xoa thái dương, có chút mệt mỏi nói: “Chuyện đồ ăn vặt không truy cứu, vụ việc đánh nhau ngày mai sẽ thông báo phê bình, được rồi, cho các em ấy về đi.”
Chúng tôi đều không ngờ đến chuyện này.
Viên Vi không dám tin.
Cô ta vô cùng kích động nói: “…Dựa vào đâu mà không truy cứu?”
“Cậu ta mang nhiều đồ ăn vặt vào như vậy! Phải ghi lỗi cậu ta mới đúng! Cậu ta còn đánh người nữa! Các thầy làm vậy là không công bằng!”
Tiêu Lâm dẫn đội nhiều năm như vậy, chưa từng bị ai thách thức quyền uy của bản thân.
Lúc này sắc mặt anh trầm hẳn xuống.
Nghiêm túc, lạnh lùng, không giận tự uy.
Mắt Viên Vi cũng không mù, cô ta có thể thấy được tình hình hiện tại.
Đã bao giờ cô ta gặp người như thế này đâu?
Cô ta bị sát khí của anh dọa, run rẩy nói: “Không, huấn luyện viên trưởng, ý của em là…”
“Đồ ăn vặt của Lý Gia Gia là người nhà mang đến, là chuyện bình thường.”
Tiêu Lâm nói tiếp: “Mấy em đánh nhau, theo lệ thì phải ghi lỗi từng người, bây giờ các em mới bắt đầu học đại học, tôi không mong các em sẽ bị xử lý như vậy nên chỉ thông báo phê bình.”
“Nếu em không hài lòng có thể khiếu nại với trường học.”
Viên Vi không dám cựa quậy.
Cô ta bị dọa cho hai chân run rẩy, dáng vẻ chột dạ, không dám ở lại nữa mà vâng dạ rồi chạy ra ngoài. Tôi và Vu Hoàn đang tính dạy dỗ cô ta mấy câu nhưng cô ta đã run rẩy chạy đi.
Vu Hoàn trốn được thì có chút đắc ý.
Cô ấy nắm tay tôi, vụng trộm hỏi: “Đồ ăn vặt này là ai tặng cậu vậy? Người thân nào thế?”
Tôi hơi hé miệng, còn chưa kịp trả lời thì Tiêu Lâm ở bên cạnh đã lạnh nhạt nói: “Tôi mua.”
Vu Hoàn đần người.
Vừa ra khỏi phòng làm việc, còn chưa kịp nhìn một dàn huấn luyện viên cơ bắp cuồn cuộn đang đổ mồ hôi hít đất cô ấy đã khóc lóc đánh tôi: “Cậu là cái đồ phụ bạc!”
“Uổng công bà đây chạy vòng sân với cậu, cậu căn bản không nghĩ đến chuyện mua đồ ăn vặt cho mình hu hu hu!”
Tôi xấu hổ nhưng vẫn cứng miệng: “…Bố mình trực tiếp xách mình từ bệnh viện đến đây, mình đâu có thời gian đi siêu thị?”
Vu Hoàn nghe xong lại ngây người.
Cô ấy nói như người mất hồn: “Cmn! Đây thật sự là do huấn luyện viên trưởng mua sao?”
Mặt tôi đỏ bừng, nhanh chóng bịt miệng cô ấy lại: “Đừng nói nữa! Mình mời cậu đi ăn hải sản là được chứ gì! Năm bữa!”
…Đúng vậy.
Những thứ này đúng là Tiêu Lâm mua.
Vali cũng là anh mua, anh bỏ vào sắp xếp gọn gàng.
Hôm đó anh đón tôi từ chỗ bố tôi, sau đó mang cả tôi cả vali đi cùng.
Trong lòng tôi vẫn hận anh, oán anh, nhưng tôi cũng còn tình cảm với anh.
Tôi cảm thấy rất khó chịu.
Nhưng đồ ăn vặt chùa đưa đến miệng, ngu gì mà không ăn?
Vu Hoàn bị dọa sợ choáng người.
Bố mẹ cô ấy đều là giáo sư, đừng thấy cô ấy bình thường tưng tửng như vậy nhưng thật ra cô ấy rất sợ kiểu người nghiêm túc này.
Sau khi biết những thứ này đến từ đâu, vừa về phòng cô ấy đã cung kính gấp gọn nửa túi khoai tây chiên kia lại.
“Mỗi khi mình nhớ ra mấy thứ này từ đâu mà đến, lại nhớ đến khuôn mặt của huấn luyện viên thì nuốt không trôi nữa.”
Vu Hoàn chen chúc trên giường tôi nằm, rên rỉ ỉ ôi: “Mình muốn ăn bảy bữa hải sản! Bảy bữa!”
Tôi bị cô ấy đẩy thiếu chút nữa ngã xuống giường.
“Được được được, học xong mời cậu ăn luôn.”
Tôi không để ý: “Bảy bữa thì bảy bữa! Ăn nhiều chút cũng không sao!”
Lúc này Vu Hoàn mới chịu dừng.
Cô ấy không chịu quay về giường mình, nhất định phải nóng nực dính lấy tôi, cô ấy nhỏ giọng hỏi: “Huấn luyện viên trưởng là thế nào với cậu vậy? Hai người quen nhau thế nào?”
Tôi hé miệng, không biết trả lời thế nào.
“…Một người anh.”
Tôi nói: “Quen từ nhỏ… Đã biết nhau rất nhiều năm.”
“Hay nha, thanh mai trúc mã!”
Vu Hoàn không nhận ra tâm trạng trầm xuống của tôi, cô ấy cố ý cười hích tôi một cái: “Anh ấy rất đẹp trai đó!”
Đứa nhỏ này lại lên cơn mê trai: “Cậu biết không, mấy hôm trước anh ấy mặc trang phục việt dã, chỉ mặc một cái áo cộc tay, dáng người kia, cơ bụng kia, mlem mlem!”
Tôi bị lời này của cô ấy chọc cười: “Mặc áo cộc tay mà cậu cũng thấy được cơ bụng của người ta?”
“Như ẩn như hiện nha!” Ánh mắt Vu Hoàn sáng lấp lánh: “Gia Gia, mình thật ghen tị, hu hu hu vì sao số cậu lại sướng vậy chứ!”
Tôi nổi giận: “Sướng mà còn phải chạy mười vòng giống cậu à?”
Vu Hoàn xua tay nói: “Thầy chủ nhiệm còn muốn ghi lỗi chúng ta đấy! Hình phạt của anh cậu là bình thường.”
Cô ấy cười hì hì cọ tay tôi: “Gia Gia ơi Gia Gia à, cậu còn thiếu chị dâu không? Cậu thấy mình thế nào?”
Thấy cô ấy đổi chiến tuyến, tôi tức đến cứng cả người: “…Cậu là đồ ăn cây táo rào cây sung! Sẹo lành là quên đau!”
Vu Hoàn nghe tôi nói vậy cũng không để ý.
“Anh trai này của cậu chỉ đang thực hiện trách nhiệm của bản thân mà thôi, trong lòng cậu cũng hiểu, nhưng mình thấy hình như cậu có vấn đề khác với anh ấy nên mới khó chịu như vậy.”
Lời này của cậu ấy khiến tôi ngẩn ra.
Tôi thẹn quá hóa giận, đưa tay cù cậu ấy: “…Nào có oán khí gì khác! Không có!”
Hai người chúng tôi ở trên giường đùa giỡn, lăn qua lăn lại cười nói vui vẻ.
Lúc này điện thoại tôi vang lên.
Tôi cầm lấy nhìn, là điện thoại của Hứa Nguyên Sinh.
Năm cuộc gọi nhỡ.
Để lại một bình luận
Bạn cần Đăng nhập để gửi bình luận.