Hứa Nguyên Sinh tức giận cười: “Nếu không có anh tôi đã sớm giúp cô ấy lên đại học thành phố! Anh làm cô ấy chậm nhiều…”
Mặt tôi đỏ bừng bịt kín miệng cậu ấy, chỉ muốn khiến cậu ấy lập tức ngậm mồm lại, nghiến răng nghiến lợi nói: “Hai người đừng có nói về thành tích của tôi nữa, hai anh trai, làm người đi!”
Hứa Nguyên Sinh muốn tự cứu bản thân, cậu ấy cầm tay tôi rồi nắm lấy không chịu buông ra.
Cậu ấy cứ như vậy nắm tay tôi, giống như đang giữ một con mèo con nổi giận, dáng vẻ có chút không biết phải làm sao, nhưng cũng có chút ranh mãnh.
“Giáo quan Tiêu.” Cậu ấy cười vui vẻ: “Có lúc chậm một bước chính là chậm một bước, đúng không?”
Tiêu Lâm không nói gì, chỉ nhìn chằm chằm bàn tay nắm chặt của chúng tôi, sắc mặt chìm hẳn xuống.
Anh dường như đang cố nhịn nhưng cuối cùng vẫn không nhịn được, lời nói mang theo sự cảnh cáo: “Tôi không biết cấp ba Gia Gia lại yêu sớm.”
“Ừm, không có.”
Hứa Nguyên sinh trực tiếp ôm chặt tôi đang cố gắng thúc cùi chỏ vào người mình, cười: “Sau khi chúng tôi tốt nghiệp trung học mới tự do yêu đương.”
Sắc mặt Tiêu Lâm tái xanh.
Lời này dọa tôi sợ đến ngây người.
Tôi đỏ bừng mặt, giãy dụa muốn thoát khỏi sự kiềm chế của cậu ấy: “Cậu… cậu nói bậy bạ gì vậy?”
“Mình mình chúng ta…” làm sao có thể!
Đối mặt với sự hoảng sợ của tôi, Hứa Nguyên Sinh không ép buộc tôi làm gì.
Cậu ấy chỉ cười.
Tiêu Lâm nhìn cậu ấy khiêu khích, anh chỉ ngồi đó, bình tĩnh tỉnh táo kiềm chế bản thân.
Hai tay lúc đầu còn đặt trên đầu gối lúc này đã nắm chặt thành hai nắm đấm.
Hứa Nguyên Sinh còn muốn nói gì đó nhưng điện thoại vang lên.
Là mẹ ruột cậu ấy gọi cậu ấy đến sân bay đón.
Cuộc gọi này đúng lúc phá vỡ tình huống khó xử của tôi.
Mặt tôi đỏ như gấc, vừa xấu hổ vừa giận dữ đuổi Hứa Nguyên Sinh đi, còn đứng trước cửa biểu diễn thái cực quyền với cậu ấy một lúc, hai người đánh qua đánh lại một lúc vì muốn nhét chín ngàn năm vào túi cậu ấy.
Tôi cố gắng nhét tiền vào túi Hứa Nguyên Sinh giống như người lớn lì xì tết cho đứa nhỏ.
Mà cậu ấy chỉ nắm chặt tay tôi, tiền rơi mất cũng không quan tâm.
Mười ngón tay đan xen nhau.
“Ngày mai tôi dẫn cậu đi ăn nhà hàng mới mở.”
Không đợi tôi đáp lại, anh trai này đã sải bước lên xe phóng khoáng rời đi.
Thấy đã tiễn được một vị thần đi, tôi nhẹ nhàng thở ra một hơi.
Nhớ đến trong nhà còn một vị thần nữa, tôi lại hít một hơi sâu.
Cũng may hai anh trai này đến theo đôi thì cũng rời đi theo đôi.
Tiêu Lâm không nói gì, tự mình mở cửa đi về.
Anh đúng là phải đi huấn luyện, thời gian ra ngoài đã quá nhiều.
Hứa Nguyên Sinh khiêu khích anh vẫn bình tĩnh như cũ.
Vẫn thờ ơ như vậy.
Đúng thế.
Tôi và anh đã từng là thanh mai trúc mã, bây giờ cả hai đã lớn, chắc là duyên phận đã hết.
Quan tâm làm gì chứ?
Về tình về lí đều không nên hỏi nhiều.
Người như Tiêu Lâm lúc nào cũng thông minh, biết kiềm chế bản thân, bình tĩnh, chưa từng đối xử với tôi quá giới hạn.
Tôi nhìn bóng lưng rời đi của anh, cũng không nói gì.
Trong lòng tôi ê ẩm, chuẩn bị dẹp đường hồi phủ thì một cánh tôi đột nhiên xuất hiện từ phía sau bế ngang tôi lên, trời đất cũng trở nên quay cuồng.
Tôi trực tiếp bị người ta khiêng lên qua vai!
Hành động này dọa tôi kêu la om sòm.
Tiêu Lâm đã đi rồi lại quay lại.
Vị giáo quan này không phải thờ ơ, mà là vô cùng tức giận.
Những năm nay tôi chưa từng thấy dáng vẻ này của anh, bây giờ vừa nhìn đã bị dọa.
Không phải tôi nhát gan mà là lúc anh nổi giận không phải là anh Tiêu Lâm của tôi nữa, anh hoàn toàn biến thành giáo quan Tiêu Lâm độc ác tàn nhẫn.
Vẻ ngoài của anh không phải kiểu thô kệch cứng rắn, dáng người anh cao lớn, xưa nay anh đều ít nói, mặt thì lạnh như băng, không có tình người, giống như một cây tùng phủ đầy sương tuyết, tôi có cảm giác anh như sống ở cánh đồng tuyết vậy, một mình lẻ loi, ngàn dặm cũng không có người.
Bây giờ anh tức giận giống như người thường, vẻ mặt cũng trở nên có sức sống hơn.
Tiêu Lâm khiêng tôi lên như một túi cát chống lũ, không để ý tôi đang vặn vẹo muốn chạy, lập tức nhét tôi vào chiếc xe việt dã.
Tôi không chỉ la hét mà còn liều mạng giãy dụa.
Tiêu Lâm không chút nghĩ ngợi, trầm giọng quát một tiếng: “Không được như vậy!”
Tôi lập tức bị anh dọa.
Nhưng tôi cũng phản ứng lại kịp, tôi bây giờ không còn là đứa nhỏ bị anh quát về nhà ăn cơm nữa rồi.
Tên chó này bây giờ đang bắt tôi quay về huấn luyện quân sự đó!
Mặt tôi đỏ bừng: “Em không cần anh lo! Anh đi ra đi, mau tránh ra!”
Tiêu Lâm không để ý đến tôi, vừa đặt tôi xuống ghế phụ anh đã cúi người cài dây an toàn cho tôi.
Không gian trong xe nhỏ hẹp, tôi không có đường trốn, chỉ có thể trơ mắt nhìn người này cúi người xuống, một tay anh nắm lấy tay tôi, một tay kéo dây an toàn.
Chỉ cách một gang tay, hô hấp đều có thể cảm nhận được.
Nếu như gần thêm chút nữa, tôi sẽ chạm phải gò má anh, khiến mối quan hệ giả dối này sụp đổ.
Nhưng trong lòng tôi biết.
Cho dù hôm nay tôi có để lộ da thịt thì cả đời tôi cũng không thể vượt qua được bước này.
Đủ mọi chuyện trước kia đã dạy cho tôi bài học này.
Trăng đáy biển là trăng trên trời, người trước mắt là người trong lòng.
Cũng sẽ yêu hận si mê, cầu mà không được, tổn thương vì biệt ly.
Nhưng tôi tuyệt vọng nhiều hơn.
Bây giờ, người tôi đang yêu mấy năm đang ở trước mặt mình.
Tôi chỉ muốn ăn đồ ăn ngoài thôi đã cmn bị anh ép chạy mười vòng, bây giờ trốn quân sự thì anh không đì chết tôi mới là lạ.
Tiêu Lâm giúp tôi cài đai an toàn, không biết vì sao tôi lại đột nhiên yên lặng.
Quá khứ chinh chiến đã dạy cho Tiêu Lâm rất nhiều.
Ví dụ như làm việc phải để lại đường lui.
Anh cảm thấy vừa rồi mình đúng là quá nghiêm khắc, có chút dọa người.
Cho nên giọng anh dịu lại, trầm thấp nói: “Gia Gia, em có chuyện gì thì nói với anh trước.”
“Bạn học Hứa làm vậy sẽ khiến em nhẹ nhàng nhất thời. Nhưng sau khi huấn luyện quân sự xong, em sẽ phải bắt đầu cuộc sống đại học của mình, nếu như người khác có oán hận với em thì em sẽ khó kết bạn.”
Tôi không lên tiếng.
Những người dưới trướng Tiêu Lâm chưa từng vi phạm kỉ luật.
Bây giờ phải nói đạo lí, nghiệp vụ rất không thuần thục: “Trước kia sức khỏe em yếu nên hay bị bệnh, bây giờ có cơ hội rèn luyện sức khỏe cũng tốt.”
Tôi yếu ớt: “…Ý của anh là chê em béo, muốn em giảm cân?”
Tiêu Lâm: “? Không phải.”
Tôi thuận miệng nói.
Sau đó trực tiếp bùng nổ, mở dây an toàn, trốn tránh chạy thẳng xuống xe.
Tiêu Lâm phản ứng theo bản năng, suýt chút nữa thì bắt được tôi.
Nhưng tôi đã sớm chuẩn bị.
Vừa nghĩ đến mười vòng ngày hôm qua tôi đã thấy sốt ruột, trực tiếp không quan tâm.
Lúc anh đưa tay bắt lấy tôi… Tôi trực tiếp đưa mặt lại gần, hôn một cái thật mạnh lên cằm anh!
Tiêu Lâm cứng người.
Nụ hôn này giống như Tôn Ngộ Không bị đặt ở dưới Ngũ Chỉ Sơn vậy, hoặc cũng có thể nói là giống như cương thị bị người ta dán bùa.
Tiêu Lâm cứ như vậy hóa đá đứng đó.
Tôi cũng không ngờ một nụ hôn của mình lại có tác dụng như vậy.
Nếu sớm biết thế thì tôi đã không để anh bắt được rồi!
Tôi sốt ruột nhanh chóng chạy đi.
Tiêu Lâm đứng bên cạnh xe việt dã không nói gì, thậm chí còn có chút ngốc.
Trò này… em ấy học được từ đâu?
Anh mất hồn đứng đó, không dám nghĩ sâu về vấn đề này.
Trên đời này không phải vấn đề nào cũng có lời giải.
Hoặc là không nên biết đáp án thì hơn.
16.
Giấy chẩn đoán bệnh tâm thần này tốn sức hơn tôi nghĩ.
Tốt thì tốt nhưng có chút không được bình thường.
Lãnh đạo trường nghe nói có sinh viên thuộc khoa này bị bệnh thần kinh, lại nhìn đủ các kiểu bệnh của tôi thì bị dọa đến mức đến gõ cửa thăm ngay trong đêm.
Bọn họ vô cùng hối hận vì đã tuyển sinh người bị bệnh thần kinh như vậy.
Muốn xác nhận tôi rốt cuộc có bình thường hay không.
Có thể sống đến lúc tốt nghiệp không.
Có gặp chuyện gì lớn là “tại tòa nhà xx, nhảy một cái là hết nỗi sầu” không.
Lúc đầu tôi thay quần áo chuẩn bị ra ngoài, không ngờ đột nhiên lại đón những vị khách quý như thế này làm tôi thiếu chút nữa ngã ngửa.
Bố tôi không có chút tôn sư trọng đạo nào, cười ha ha mời tất cả mọi người vào ngồi xuống.
Sau đó bắt đầu hô mưa gọi gió.
Tôi không ra.
Có chết cũng không ra.
Sao tôi có thể ra được?
Bây giờ trong mắt mọi người tôi là bệnh nhân tâm thần có giấy chẩn đoán của bệnh viện top 3 thành phố.
Mà tôi lúc này lại đang váy áo xúng xính trang điểm xinh đẹp chuẩn bị ra ngoài, làm gì có dáng vẻ hận đời nào?
Bệnh nhân tâm thần nhà ai lại như vậy chứ?
Cái này chỉ nhìn thôi cũng đủ biết là giả bệnh tâm thần trốn quân sự.
Đối mặt với sự quái gở (thật ra là trốn tránh) của tôi, lãnh đạo nhà trường cũng rất rộng lượng, vô cùng cẩn thận dặn dò: “Không sao không sao, đừng ép đứa nhỏ, chúng ta nói chuyện là được rồi.”
Sắc mặt bố tôi có chút khó xử.
Nhưng dưới sự áp bức nhiều năm của mẹ tôi, bố tôi đã sớm tôi luyện thành một người không có tôn nghiêm.
Ông cười hai tiếng: “Lúc trước đứa nhỏ này không phải vậy, mấy năm nay chúng tôi không chăm sóc nó kĩ càng, khiến mọi người chê cười rồi.”
Đây mà là chăm sóc không kỹ sao? Tự ông nhìn mà xem, đứa nhỏ nhà ông bị thần kinh luôn rồi đấy! Các lãnh đạo đến nhà không nói thẳng ra, chỉ bùi ngùi uống trà.
Mọi người cười ha ha nói đi nói lại vài câu kia.
Không ngờ Tiêu Lâm cũng ở đây.
Anh không nói gì, chỉ ngồi đó uống trà, dáng người thẳng tắp giống như đang đi huấn luyện.
Tôi vụng trộm trốn trong góc cầu thang nhìn tình hình dưới nhà, lòng nóng như lửa đốt.
Không hiểu sao anh lại phát hiện ra tôi.
Anh ngẩng đầu nhìn lên trên.
Nhưng cuối cùng không nói gì.
Tôi vô cùng bất ngờ.
Vậy mà anh không lật tẩy tôi.
Đây là Tiêu Lâm mà tôi biết sao?
Rõ ràng bố tôi cũng không biết tôi làm giả chẩn đoán mắc bệnh tâm thần.
Ông ấy bị đơn xin nghỉ làm cho ngây người.
Bố tôi bắt đầu đứng ngồi không yên.
Tôi tin chắc rằng nếu như ở đây không có người ngoài, ông ấy sẽ lập tức hợp tác với mẹ tôi thành tổ hợp nam nữ phối hợp đánh đôi.
Nhưng hôm nay ông ấy thấy tôi như vậy, cũng đã quyết định không đi quân sự nữa.
Lúc này bố tôi đã có chút tình cha con: “Các thầy cô, thật xin lỗi, tình huống của con gái tôi chỉ sợ không thể tham gia quân sự được…”
Mấy vị lãnh đạo nhìn nhau một cái, cẩn thận nói: “…Tình hình của con gái ngài thật ra không thích hợp đi học.”
“Nếu như có thể, chúng tôi đề nghị ngài cho con gái mình nghỉ hai năm trước đã, ngài thấy được không?”
Tình phụ tử của bố tôi lập tức biến mất không còn sót chút gì.
Đọc thêm nhiều truyện hay tại TruyenBiz.Net
Hứa Nguyên Sinh tức giận cười: “Nếu không có anh tôi đã sớm giúp cô ấy lên đại học thành phố! Anh làm cô ấy chậm nhiều…”
Mặt tôi đỏ bừng bịt kín miệng cậu ấy, chỉ muốn khiến cậu ấy lập tức ngậm mồm lại, nghiến răng nghiến lợi nói: “Hai người đừng có nói về thành tích của tôi nữa, hai anh trai, làm người đi!”
Hứa Nguyên Sinh muốn tự cứu bản thân, cậu ấy cầm tay tôi rồi nắm lấy không chịu buông ra.
Cậu ấy cứ như vậy nắm tay tôi, giống như đang giữ một con mèo con nổi giận, dáng vẻ có chút không biết phải làm sao, nhưng cũng có chút ranh mãnh.
“Giáo quan Tiêu.” Cậu ấy cười vui vẻ: “Có lúc chậm một bước chính là chậm một bước, đúng không?”
Tiêu Lâm không nói gì, chỉ nhìn chằm chằm bàn tay nắm chặt của chúng tôi, sắc mặt chìm hẳn xuống.
Anh dường như đang cố nhịn nhưng cuối cùng vẫn không nhịn được, lời nói mang theo sự cảnh cáo: “Tôi không biết cấp ba Gia Gia lại yêu sớm.”
“Ừm, không có.”
Hứa Nguyên sinh trực tiếp ôm chặt tôi đang cố gắng thúc cùi chỏ vào người mình, cười: “Sau khi chúng tôi tốt nghiệp trung học mới tự do yêu đương.”
Sắc mặt Tiêu Lâm tái xanh.
Lời này dọa tôi sợ đến ngây người.
Tôi đỏ bừng mặt, giãy dụa muốn thoát khỏi sự kiềm chế của cậu ấy: “Cậu… cậu nói bậy bạ gì vậy?”
“Mình mình chúng ta…” làm sao có thể!
Đối mặt với sự hoảng sợ của tôi, Hứa Nguyên Sinh không ép buộc tôi làm gì.
Cậu ấy chỉ cười.
Tiêu Lâm nhìn cậu ấy khiêu khích, anh chỉ ngồi đó, bình tĩnh tỉnh táo kiềm chế bản thân.
Hai tay lúc đầu còn đặt trên đầu gối lúc này đã nắm chặt thành hai nắm đấm.
Hứa Nguyên Sinh còn muốn nói gì đó nhưng điện thoại vang lên.
Là mẹ ruột cậu ấy gọi cậu ấy đến sân bay đón.
Cuộc gọi này đúng lúc phá vỡ tình huống khó xử của tôi.
Mặt tôi đỏ như gấc, vừa xấu hổ vừa giận dữ đuổi Hứa Nguyên Sinh đi, còn đứng trước cửa biểu diễn thái cực quyền với cậu ấy một lúc, hai người đánh qua đánh lại một lúc vì muốn nhét chín ngàn năm vào túi cậu ấy.
Tôi cố gắng nhét tiền vào túi Hứa Nguyên Sinh giống như người lớn lì xì tết cho đứa nhỏ.
Mà cậu ấy chỉ nắm chặt tay tôi, tiền rơi mất cũng không quan tâm.
Mười ngón tay đan xen nhau.
“Ngày mai tôi dẫn cậu đi ăn nhà hàng mới mở.”
Không đợi tôi đáp lại, anh trai này đã sải bước lên xe phóng khoáng rời đi.
Thấy đã tiễn được một vị thần đi, tôi nhẹ nhàng thở ra một hơi.
Nhớ đến trong nhà còn một vị thần nữa, tôi lại hít một hơi sâu.
Cũng may hai anh trai này đến theo đôi thì cũng rời đi theo đôi.
Tiêu Lâm không nói gì, tự mình mở cửa đi về.
Anh đúng là phải đi huấn luyện, thời gian ra ngoài đã quá nhiều.
Hứa Nguyên Sinh khiêu khích anh vẫn bình tĩnh như cũ.
Vẫn thờ ơ như vậy.
Đúng thế.
Tôi và anh đã từng là thanh mai trúc mã, bây giờ cả hai đã lớn, chắc là duyên phận đã hết.
Quan tâm làm gì chứ?
Về tình về lí đều không nên hỏi nhiều.
Người như Tiêu Lâm lúc nào cũng thông minh, biết kiềm chế bản thân, bình tĩnh, chưa từng đối xử với tôi quá giới hạn.
Tôi nhìn bóng lưng rời đi của anh, cũng không nói gì.
Trong lòng tôi ê ẩm, chuẩn bị dẹp đường hồi phủ thì một cánh tôi đột nhiên xuất hiện từ phía sau bế ngang tôi lên, trời đất cũng trở nên quay cuồng.
Tôi trực tiếp bị người ta khiêng lên qua vai!
Hành động này dọa tôi kêu la om sòm.
Tiêu Lâm đã đi rồi lại quay lại.
Vị giáo quan này không phải thờ ơ, mà là vô cùng tức giận.
Những năm nay tôi chưa từng thấy dáng vẻ này của anh, bây giờ vừa nhìn đã bị dọa.
Không phải tôi nhát gan mà là lúc anh nổi giận không phải là anh Tiêu Lâm của tôi nữa, anh hoàn toàn biến thành giáo quan Tiêu Lâm độc ác tàn nhẫn.
Vẻ ngoài của anh không phải kiểu thô kệch cứng rắn, dáng người anh cao lớn, xưa nay anh đều ít nói, mặt thì lạnh như băng, không có tình người, giống như một cây tùng phủ đầy sương tuyết, tôi có cảm giác anh như sống ở cánh đồng tuyết vậy, một mình lẻ loi, ngàn dặm cũng không có người.
Bây giờ anh tức giận giống như người thường, vẻ mặt cũng trở nên có sức sống hơn.
Tiêu Lâm khiêng tôi lên như một túi cát chống lũ, không để ý tôi đang vặn vẹo muốn chạy, lập tức nhét tôi vào chiếc xe việt dã.
Tôi không chỉ la hét mà còn liều mạng giãy dụa.
Tiêu Lâm không chút nghĩ ngợi, trầm giọng quát một tiếng: “Không được như vậy!”
Tôi lập tức bị anh dọa.
Nhưng tôi cũng phản ứng lại kịp, tôi bây giờ không còn là đứa nhỏ bị anh quát về nhà ăn cơm nữa rồi.
Tên chó này bây giờ đang bắt tôi quay về huấn luyện quân sự đó!
Mặt tôi đỏ bừng: “Em không cần anh lo! Anh đi ra đi, mau tránh ra!”
Tiêu Lâm không để ý đến tôi, vừa đặt tôi xuống ghế phụ anh đã cúi người cài dây an toàn cho tôi.
Không gian trong xe nhỏ hẹp, tôi không có đường trốn, chỉ có thể trơ mắt nhìn người này cúi người xuống, một tay anh nắm lấy tay tôi, một tay kéo dây an toàn.
Chỉ cách một gang tay, hô hấp đều có thể cảm nhận được.
Nếu như gần thêm chút nữa, tôi sẽ chạm phải gò má anh, khiến mối quan hệ giả dối này sụp đổ.
Nhưng trong lòng tôi biết.
Cho dù hôm nay tôi có để lộ da thịt thì cả đời tôi cũng không thể vượt qua được bước này.
Đủ mọi chuyện trước kia đã dạy cho tôi bài học này.
Trăng đáy biển là trăng trên trời, người trước mắt là người trong lòng.
Cũng sẽ yêu hận si mê, cầu mà không được, tổn thương vì biệt ly.
Nhưng tôi tuyệt vọng nhiều hơn.
Bây giờ, người tôi đang yêu mấy năm đang ở trước mặt mình.
Tôi chỉ muốn ăn đồ ăn ngoài thôi đã cmn bị anh ép chạy mười vòng, bây giờ trốn quân sự thì anh không đì chết tôi mới là lạ.
Tiêu Lâm giúp tôi cài đai an toàn, không biết vì sao tôi lại đột nhiên yên lặng.
Quá khứ chinh chiến đã dạy cho Tiêu Lâm rất nhiều.
Ví dụ như làm việc phải để lại đường lui.
Anh cảm thấy vừa rồi mình đúng là quá nghiêm khắc, có chút dọa người.
Cho nên giọng anh dịu lại, trầm thấp nói: “Gia Gia, em có chuyện gì thì nói với anh trước.”
“Bạn học Hứa làm vậy sẽ khiến em nhẹ nhàng nhất thời. Nhưng sau khi huấn luyện quân sự xong, em sẽ phải bắt đầu cuộc sống đại học của mình, nếu như người khác có oán hận với em thì em sẽ khó kết bạn.”
Tôi không lên tiếng.
Những người dưới trướng Tiêu Lâm chưa từng vi phạm kỉ luật.
Bây giờ phải nói đạo lí, nghiệp vụ rất không thuần thục: “Trước kia sức khỏe em yếu nên hay bị bệnh, bây giờ có cơ hội rèn luyện sức khỏe cũng tốt.”
Tôi yếu ớt: “…Ý của anh là chê em béo, muốn em giảm cân?”
Tiêu Lâm: “? Không phải.”
Tôi thuận miệng nói.
Sau đó trực tiếp bùng nổ, mở dây an toàn, trốn tránh chạy thẳng xuống xe.
Tiêu Lâm phản ứng theo bản năng, suýt chút nữa thì bắt được tôi.
Nhưng tôi đã sớm chuẩn bị.
Vừa nghĩ đến mười vòng ngày hôm qua tôi đã thấy sốt ruột, trực tiếp không quan tâm.
Lúc anh đưa tay bắt lấy tôi… Tôi trực tiếp đưa mặt lại gần, hôn một cái thật mạnh lên cằm anh!
Tiêu Lâm cứng người.
Nụ hôn này giống như Tôn Ngộ Không bị đặt ở dưới Ngũ Chỉ Sơn vậy, hoặc cũng có thể nói là giống như cương thị bị người ta dán bùa.
Tiêu Lâm cứ như vậy hóa đá đứng đó.
Tôi cũng không ngờ một nụ hôn của mình lại có tác dụng như vậy.
Nếu sớm biết thế thì tôi đã không để anh bắt được rồi!
Tôi sốt ruột nhanh chóng chạy đi.
Tiêu Lâm đứng bên cạnh xe việt dã không nói gì, thậm chí còn có chút ngốc.
Trò này… em ấy học được từ đâu?
Anh mất hồn đứng đó, không dám nghĩ sâu về vấn đề này.
Trên đời này không phải vấn đề nào cũng có lời giải.
Hoặc là không nên biết đáp án thì hơn.
16.
Giấy chẩn đoán bệnh tâm thần này tốn sức hơn tôi nghĩ.
Tốt thì tốt nhưng có chút không được bình thường.
Lãnh đạo trường nghe nói có sinh viên thuộc khoa này bị bệnh thần kinh, lại nhìn đủ các kiểu bệnh của tôi thì bị dọa đến mức đến gõ cửa thăm ngay trong đêm.
Bọn họ vô cùng hối hận vì đã tuyển sinh người bị bệnh thần kinh như vậy.
Muốn xác nhận tôi rốt cuộc có bình thường hay không.
Có thể sống đến lúc tốt nghiệp không.
Có gặp chuyện gì lớn là “tại tòa nhà xx, nhảy một cái là hết nỗi sầu” không.
Lúc đầu tôi thay quần áo chuẩn bị ra ngoài, không ngờ đột nhiên lại đón những vị khách quý như thế này làm tôi thiếu chút nữa ngã ngửa.
Bố tôi không có chút tôn sư trọng đạo nào, cười ha ha mời tất cả mọi người vào ngồi xuống.
Sau đó bắt đầu hô mưa gọi gió.
Tôi không ra.
Có chết cũng không ra.
Sao tôi có thể ra được?
Bây giờ trong mắt mọi người tôi là bệnh nhân tâm thần có giấy chẩn đoán của bệnh viện top 3 thành phố.
Mà tôi lúc này lại đang váy áo xúng xính trang điểm xinh đẹp chuẩn bị ra ngoài, làm gì có dáng vẻ hận đời nào?
Bệnh nhân tâm thần nhà ai lại như vậy chứ?
Cái này chỉ nhìn thôi cũng đủ biết là giả bệnh tâm thần trốn quân sự.
Đối mặt với sự quái gở (thật ra là trốn tránh) của tôi, lãnh đạo nhà trường cũng rất rộng lượng, vô cùng cẩn thận dặn dò: “Không sao không sao, đừng ép đứa nhỏ, chúng ta nói chuyện là được rồi.”
Sắc mặt bố tôi có chút khó xử.
Nhưng dưới sự áp bức nhiều năm của mẹ tôi, bố tôi đã sớm tôi luyện thành một người không có tôn nghiêm.
Ông cười hai tiếng: “Lúc trước đứa nhỏ này không phải vậy, mấy năm nay chúng tôi không chăm sóc nó kĩ càng, khiến mọi người chê cười rồi.”
Đây mà là chăm sóc không kỹ sao? Tự ông nhìn mà xem, đứa nhỏ nhà ông bị thần kinh luôn rồi đấy! Các lãnh đạo đến nhà không nói thẳng ra, chỉ bùi ngùi uống trà.
Mọi người cười ha ha nói đi nói lại vài câu kia.
Không ngờ Tiêu Lâm cũng ở đây.
Anh không nói gì, chỉ ngồi đó uống trà, dáng người thẳng tắp giống như đang đi huấn luyện.
Tôi vụng trộm trốn trong góc cầu thang nhìn tình hình dưới nhà, lòng nóng như lửa đốt.
Không hiểu sao anh lại phát hiện ra tôi.
Anh ngẩng đầu nhìn lên trên.
Nhưng cuối cùng không nói gì.
Tôi vô cùng bất ngờ.
Vậy mà anh không lật tẩy tôi.
Đây là Tiêu Lâm mà tôi biết sao?
Rõ ràng bố tôi cũng không biết tôi làm giả chẩn đoán mắc bệnh tâm thần.
Ông ấy bị đơn xin nghỉ làm cho ngây người.
Bố tôi bắt đầu đứng ngồi không yên.
Tôi tin chắc rằng nếu như ở đây không có người ngoài, ông ấy sẽ lập tức hợp tác với mẹ tôi thành tổ hợp nam nữ phối hợp đánh đôi.
Nhưng hôm nay ông ấy thấy tôi như vậy, cũng đã quyết định không đi quân sự nữa.
Lúc này bố tôi đã có chút tình cha con: “Các thầy cô, thật xin lỗi, tình huống của con gái tôi chỉ sợ không thể tham gia quân sự được…”
Mấy vị lãnh đạo nhìn nhau một cái, cẩn thận nói: “…Tình hình của con gái ngài thật ra không thích hợp đi học.”
“Nếu như có thể, chúng tôi đề nghị ngài cho con gái mình nghỉ hai năm trước đã, ngài thấy được không?”
Tình phụ tử của bố tôi lập tức biến mất không còn sót chút gì.
Để lại một bình luận
Bạn cần Đăng nhập để gửi bình luận.