Tôi cười trên nỗi đau của người khác: “Mẹ sẽ trực tiếp cầm dao đến nhốt anh sang phòng khách đó.”
“Được được được, ai bảo là anh nợ em chứ.”
Về sau tôi hỏi lý do Cố Vũ Sâm muốn ẩn hôn, anh càng uất ức hơn.
Sự nghiệp của tôi đang đứng trên đỉnh cao, một khi kết hôn có nghĩa là hủy đi tương lai của mình, anh lại sợ tôi vì chuyện này mà từ chối kết hôn nên mới nghĩ ra cách ẩn hôn.
Tôi bị Cố Vũ Sâm chọc cười, cười đến mức đỏ mắt.
Anh đúng là trai thẳng từ khi trong bụng mẹ mà.
…
Toàn bộ khoảng thời gian mang thai của tôi đều như hoàng thái hậu.
Vì để chăm sóc tôi tốt hơn, mẹ chồng và ông nội đều chuyển đến, chuyện này làm chồng tôi buồn muốn chết, lúc trước còn có thể hôn, bây giờ có thêm hai người giám sát anh càng không thể động tay động chân.
Cũng may tôi sắp sinh, thắng lợi trong tầm tay.
Chuyện liên quan đến sinh nở chúng tôi đã tập luyện từ trước, mẹ chồng là chuyên gia có thâm niên, bà soạn giáo án và quá trình áp dụng vô cùng kĩ càng, đảm bảo không có vấn đề gì sai sót.
Một buổi tối yên tĩnh, bé con của tôi không kịp chờ đợi muốn đến với thế giới này.
Chồng tôi mặc đồ ngủ, dáng vẻ như gặp đại dịch, luống cuống tay chân mang theo túi chuẩn bị đồ sinh, lái xe đi đường ngắn nhất đến bệnh viện, đến nơi mới phát hiện mình không đi dép.
Tóc anh rối bời, dáng vẻ luống cuống như đứa nhỏ.
Tôi muốn cười nhưng không thể, cơn đau ngày càng nhiều, con tôi cũng sắp chào đời.
Đoạn đường được đẩy vào phòng sinh là khoảng thời gian tôi vừa lo lắng, vừa sợ hãi lại mong đợi nhất.
Tôi không còn cô đơn một mình, tôi có ông, có mẹ chồng, còn có người chồng yêu mình, tương lai còn có một đứa nhỏ.
Bố mẹ, ông nội, mọi người yên tâm đi.
Tôi sinh một bé trai, nhìn rất giống ông nội, khuôn mặt hồng hào nhăn nhúm như ông cụ non.
Ông nội đặt biệt danh cho bé là Tiểu Thái Dương, ngoài làn da đỏ bừng ra, ông hi vọng bé sẽ như mặt trời, mãi mãi tỏa sáng.
“Vợ, cảm ơn em.” Cố Vũ Sâm nắm chặt tay tôi, hai mắt đỏ bừng.
Tôi sinh thường, ngày hôm sau có thể xuống đất đi bộ, nhưng ông chồng thẳng nam của tôi vẫn bị dọa sợ với hộ lý sau sinh của sản phụ.
Tôi cười, mệt mỏi chỉ muốn đi ngủ.
Đứa nhỏ khóc, giọng vừa to vừa rõ.
“Xem đứa nhỏ đi.” Tôi từ từ mở mắt giục.
“Ông và mẹ đều ở đó, không cần anh, lát nữa anh cho nó sang phòng khác, toàn quấy rầy giấc ngủ của em.”
Tôi mỉm cười ngọt ngào, nụ cười ngập tràn hạnh phúc.
“Anh cũng ngủ một lúc đi, không cần lúc nào cũng phải nhìn em chằm chằm như vậy, sẽ mệt lắm.” Tôi xoa đầu ngón tay anh.
“Anh không muốn, vợ anh đẹp như vậy, không để ý bị người khác bắt đi thì sao?” Anh càng nói càng thấy trẻ con.
“Sẽ không, em mãi mãi không rời xa anh.”
“Một lời đã định.”
15. Ngoại truyện Cố Vũ Sâm
Lần đầu nhìn thấy Diệp Thần Tinh là khi cô ấy sáu tuổi, tôi lớn hơn cô ấy ba tuổi, đã là một đứa nhóc nghịch ngợm.
Cô ấy đi theo ông đến nhà tôi, đôi mắt to tròn xinh đẹp như nai, mẹ nói cô ấy sau khi lớn chắc chắn là một người đẹp, sẽ có rất nhiều bé trai thích, tôi không nói gì, trong lòng cảm thấy buồn bực.
Sau này cô ấy đến thêm mấy lần, tôi đưa cô ấy vào trong nhà chơi, chúng tôi khắc tên lên thân cây to trong vườn, Vũ Sâm và Thần Tinh.
Nhiều năm trôi qua, cái cây ngày càng cao, chữ trên cây ngày càng mờ, cô ấy đã quên nhưng tôi vẫn nhớ rõ.
Chúng tôi nhiều năm chia xa không gặp mặt, cho đến khi bố mẹ cô ấy qua đời.
Trong tang lễ, cô bé mười lăm tuổi gầy gò yếu ớt, nhìn rất yếu đuối nhưng bóng lưng lại thẳng tắp, trên mặt cô ấy không có sự đau khổ, mắt cũng không có nước mắt, luôn đỡ lấy ông nội Diệp. Tôi biết cô ấy rất buồn, sự kiên cường của cô ấy khiến tôi kính nể.
Thời điểm tôi thật sự thích cô ấy có lẽ bắt đầu từ khi đó.
Sau khi trưởng thành, ông nội muốn chúng tôi kết hôn, tôi lập tức đồng ý, ngoài Diệp Thần Tinh ra, không có người con gái thứ hai nào khiến tôi rung động.
Tôi nghĩ cô ấy sẽ như tôi, cũng sẽ mong chờ với cuộc hôn nhân này, phải không?
Tôi sẽ yêu cô ấy, sẽ đối xử với cô ấy thật tốt, sẽ trân trọng cô ấy như ngôi sao trên trời.
Đọc thêm nhiều truyện hay tại TruyenBiz.NetNhưng một lần tình cờ, tôi vô tình nghe được cô ấy nói chuyện với đồng nghiệp, cô ấy nói trước mắt cô ấy không có dự định kết hôn, nữ MC kết hôn chính là phá hủy sự nghiệp của mình, cô ấy rất thích công việc của mình.
Không ngờ tôi lại trở thành gánh nặng của cô ấy, tôi rất tự trách, cũng rất uất ức.
Nhiều năm mong chờ rơi vào khoảng không, cảm xúc sa sút rất lâu.
Vậy thì ẩn hôn đi.
Có thể như ý nguyện của cô, không ảnh hưởng đến sự nghiệp.
Cũng có thể như mong ước của tôi, giữ cô ấy ở bên cạnh.
Dường như cô ấy không thích tôi, nhưng đó không phải chuyện gì lớn, ở bên cạnh cô ấy cũng rất tốt rồi.
Cô ấy luôn hỏi tôi có phải tôi không vui không, tôi rất vui, nhưng cười không nổi, có lẽ cơ mặt trời sinh không được linh hoạt cho lắm.
Bạn tôi nói, yêu thì phải để người phụ nữ cảm nhận được.
Tôi có lẽ đang uốn cong thành thẳng, nhưng lần nào cũng không nhịn được, cô ấy ngọt ngào như vậy khiến tôi mất khống chế.
Mỗi ngày tôi đều muốn tan làm sớm để ở bên cạnh cô ấy, chỉ nhìn thấy cô ấy thôi cũng thấy hạnh phúc, nhưng chi nhánh ở nước ngoài vừa mới thành lập vẫn chưa ổn định, tôi phải giám sát cẩn thận.
Máy bay tư nhân trống rỗng không dễ chịu chút nào, chỉ khi nghĩ đến việc trong nhà có người đợi mình tôi mới thấy thời gian trôi qua nhanh hơn.
Những ngày tôi không ở bên cô ấy sống rất thoải mái, bạn trai scandal hết người này đến người khác.
Lời mẹ nói đã thành sự thật, cô ấy rất xinh đẹp, có rất nhiều người thích cô ấy.
Cảm giác này không tốt chút nào, tôi muốn giải tỏa cảm xúc nhưng lại bất lực, tệ hơn nữa, cô ấy muốn ly hôn.
Tôi đúng là đồ ngốc, tự mình phá hỏng chuyện.
Không khiến cô ấy hạnh phúc thì không bằng để cô ấy tự do, tôi đồng ý ly hôn.
Một tháng ly hôn, tôi thiếu chút nữa sụp đổ.
May mắn thế nào, tôi nhận lời phỏng vấn của cô ấy, cô ấy hình như có gì đó không ổn.
Lúc nhận được điện thoại của mẹ nó Thần Tinh mang thai, tôi vui đến mức thiếu chút nữa bay lên.
Đứa bé đến vô cùng đúng lúc, cho dù cô ấy không yêu tôi thì cũng sẽ yêu đứa bé, vì đứa bé, cô ấy sẽ quay lại.
Quanh đi quẩn lại một vòng lớn, mọi chuyện lại về điểm xuất phát.
Tôi thừa nhận mình là một hũ nút, thuộc tính thẳng nam không biết dỗ dành, không hiểu suy nghĩ của phụ nữ.
Cô ấy cũng rất cứng đầu, một khi đã quyết thì có kéo cũng không về.
Cũng may có ông nội một khóc hai náo ba treo cổ, còn có mẹ dẫn dắt chuẩn xác, dưới sự tấn công chậm rãi của tôi, cuối cùng tôi cũng thành công theo đuổi lại vợ bầu.
Điều kiện để ông nội đồng ý xuất viện chính là lời cam kết hai tháng sẽ phục hôn được của tôi.
Cô ấy đồng ý lời cầu hôn, mặc dù hình thức có hơi cũ nhưng vẫn rất hiệu quả.
Chúng tôi có một đứa bé xinh xắn như búp bê, ông nội gọi bé là Tiểu Thái Dương, tên còn dở hơn cả tên tôi, xem ra thuộc tính thẳng nam của nhà tôi là di truyền, mong sau này đừng di truyền lên đứa nhỏ, cưới vợ cũng dễ gặp trắc trở.
Dù sao bố của bé chín tuổi đã gặp định mệnh của đời mình, vận may của bé đều do bé cả rồi.
Thỉnh thoảng cô ấy sẽ hỏi tôi mấy câu rất ngốc, ví dụ như tại sao tôi không đối xử tốt với cô ấy ngay từ lúc đầu, tại sao lại biến mất ba ngày rồi lại đồng ý ly hôn trong ba giây?
“Lúc đó vẻ mặt em như muốn nói em không cần anh, sao anh dám làm phiền em chứ?”
“Thái độ của em lúc đó xấu như vậy sao?”
Tôi gật đầu, thành công đá ngược bóng lại.
Có một số sai lầm tôi không thể thừa nhận, ly hôn cũng không phải là điều tôi thực sự muốn.
“Vậy bây giờ thì sao?” Cô cười ngọt ngào, ghé lại hôn tôi một cái.
“Rất tốt rất tốt.” Tôi cẩn thận cảm nhận hương vị.
“Muốn thêm một bé gái nữa không?” Cô ấy dựa vào lồng ngực tôi, mắt nai chớp chớp, đối với tôi mà nói, đây là một sự mê hoặc trí mạng.
“Đợi phê duyệt, hiện tại chưa có câu trả lời chắc chắn.” Tôi cúi người hôn vợ yêu.
Ba người bây giờ cũng rất ổn.
Về phần đứa nhỏ thứ hai, mọi chuyện cứ thuận theo tự nhiên đi.
[Hết]
Để lại một bình luận
Bạn cần Đăng nhập để gửi bình luận.