15
Tôi nhận được cuộc gọi từ Lâm Duyệt Hề, cô ta muốn gặp tôi.
“Tôi và cô không có gì để nói cả.”
Giọng nói lạnh băng mà cao ngạo kiêu căng của Lâm Duyệt Hề truyền đến: “Nếu không phải vì cô thì tôi và Chiếu Lâm đã đính hôn với nhau rồi, Chúc An Nhiên, cô bắt buộc phải gặp tôi.”
Tôi cảm thấy chuyện này thật nực cười: “Lâm Duyệt Hề, chuyện giữa cô và Giang Chiếu Lâm không liên quan gì tới tôi. Tôi rất bận, mong cô đừng quấy rầy tôi chỉ vì một người đàn ông nữa, thời gian của tôi rất quý giá.”
Tôi cúp máy, kéo số điện thoại của Lâm Duyệt Hề vào danh sách đen.
Đúng lúc này, Vivian đi vào nói với tôi rằng Giang Chiếu Lâm vẫn đang quỳ gối bên ngoài.
“Đồ điên!” Vivian tức giận mắng.
“Gọi bảo vệ tới đuổi anh ta đi đi.”
“Em xuống làm ngay đây sếp!”
Thế là Vivian xuống mắng Giang Chiếu Lâm một trận to đầu.
“Chị Nhiên đã cùng anh vượt qua khoảng thời gian khó khăn nhất, tại sao tới khi anh có tất cả rồi mà bạch nguyệt quang của anh quay về, anh lại bám dính cô ta như thuốc cao bôi trên da chó, đến nỗi chị Nhiên có gặp nguy hiểm gì anh cũng mặc kệ. Bây giờ anh lại chạy đến nói thích chị Nhiên, Giang Chiếu Lâm, anh không cảm thấy bản thân mình quá ghê tởm hay sao? Tình yêu của anh có giá trị gì không vậy? Anh quỳ gối khóc lóc ở chỗ này, anh tưởng mình làm vậy là thâm tình lắm sao? Cảm động lắm sao? Loại đàn ông như anh là thứ kinh tởm nhất, anh rung động với hai người phụ nữ, tới giờ còn lì lợm la liếm, người như anh không gọi là thâm tình đâu, mà gọi là thứ không có lòng tự trọng! Chị Nhiên không muốn nhìn thấy anh, nếu anh còn chút lương tâm thì mau cút đi! Đừng để chị Nhiên phải gặp cái bản mặt anh nữa!”
…
Giang Chiếu Lâm đã thật sự rời đi, anh ta chịu im lặng được vài ngày thì lại đến Lâm Duyệt Hề bắt đầu đối nghịch với tôi trên mọi mặt trận.
Hai chúng tôi gặp nhau tại một bữa tiệc tối, cô ta khoác cánh tay cha cô ta, nhìn tôi với vẻ cao cao tại thượng: “Chúc An Nhiên, giờ cô cũng có gan quá nhỉ, tôi gọi cô mà cô cũng không chịu ra. Hôm nay gặp cô cũng vừa đúng lúc. Cô nói xem, cô định giải thích chuyện này với tôi thế nào?”
Thái độ thản nhiên vênh mặt hất hàm sai khiến đó của cô ta chọc tôi cười.
Tôi nhìn về phía chủ tịch Lâm: “Chủ tịch Lâm, cô Lâm đây muốn tôi cho cô ấy một lời giải thích, nhưng tôi thật sự không biết tôi có gì phải giải thích với cô ấy.”
Mặt chủ tịch Lâm tối sầm lại, sau đó vội vàng cười làm lành với tôi: “Xin lỗi chủ tịch Chúc, Hề Hề không hiểu chuyện. Lâm Duyệt Hề, con bị sao thế hả? Mau xin lỗi chủ tịch Chúc đi!”
Lâm Duyệt Hề tỏ thái độ không thể tin nổi: “Cha, cha bảo con xin lỗi cô ta ư?”
Chủ tịch Lâm trừng mắt cảnh cáo cô ta: “Đừng để cha nói đến lần thứ ba, xin lỗi chủ tịch Chúc ngay!”
Lâm Duyệt Hề vẫn không hiểu tại sao, trong khi cô ta luôn khinh thường tôi thì cha cô ta lại sợ tôi như vậy.
Trên thực tế, lúc tôi và Giang Chiếu Lâm còn chưa chia tay, cha cô ta đã muốn hợp tác với tôi rồi.
Quy mô công ty chúng tôi đã vượt qua Lâm thị từ lâu, và dù tôi với Giang Chiếu Lâm có chia tay thì địa vị của tôi vẫn không thay đổi.
Lâm Duyệt Hề ở nước ngoài quá lâu nên cô ta không nắm rõ nhiều về tình hình trong nước, tôi có thể hiểu. Nhưng tôi không có nghĩa vụ phải cho cô ta cơ hội để tìm hiểu nó.
“Chủ tịch Lâm, nếu cô Lâm đây không muốn xin lỗi thì thôi đi. Xin lỗi không tiếp chuyện ông được nữa rồi.”
“Chủ tịch Chúc, xin hãy dừng bước!” Giọng chủ tịch Lâm hơi nôn nóng. Ông ta lại nhìn Lâm Duyệt Hề, im lặng vài giây rồi giơ tay tát cô ta một bạt tai.
“Xin lỗi chủ tịch Chúc ngay!”
Trên mặt Lâm Duyệt Hề lộ rõ vết bàn tay, tôi biết cô ta không thể chấp nhận được tất thảy những chuyện này.
Nhưng cuộc đời là vậy, không phải trước đây cô ta vẫn luôn tỏ ra cao cao tại thượng trước mặt tôi ư? Giờ cấp bậc của cô ta xuống thấp, dù không chấp nhận được, cô ta cũng nên hiểu.
Tuy ngoài mặt Lâm Duyệt Hề tỏ rõ thái độ không cam lòng, nhưng cô ta vẫn cố cầm cự nước mắt, cúi đầu trước tôi: “Xin lỗi chủ tịch Chúc, mong cô tha thứ cho sự ngu dốt và tùy hứng của tôi.”
Đọc thêm nhiều truyện hay tại TruyenBiz.NetTôi nở nụ cười với chủ tịch Lâm, không nói gì nữa.
Khi quay người lại, tôi thấy Lục Kiêu đứng cách đó không xa. Khoảnh khắc bắt gặp ánh mắt tôi, anh mỉm cười bước tới.
“Anh còn đang chờ thời cơ làm anh hùng cứu mỹ nhân, ai ngờ chủ tịch Chúc không cho anh cơ hội.”
Tôi lấy ly rượu champagne trên khay của người phục vụ, ra hiệu cho anh: “Nhưng anh có thể cho em cơ hội làm nữ anh hùng cứu mỹ nhân.”
“Được rồi.” Lục Kiêu giơ lu rượu, cụng ly với tôi.
16
Tôi lại nhận được điện thoại từ Giang Chiếu Lâm, anh ta nói anh ta phải đi, muốn gặp mặt tôi lần cuối, tôi đồng ý.
Dù sao thì Giang Chiếu Lâm cũng từng giúp đỡ tôi rất nhiều lần, tôi chỉ không thích anh ta, tôi không hận anh ta.
Giang Chiếu Lâm đưa cho tôi thư chuyển nhượng cổ phần có chữ ký của anh ta, tôi nhìn lướt qua, nói: “Anh có ý gì?”
“Anh nợ em.” Nhìn Giang Chiếu Lâm bây giờ có hơi tiều tụy: “Nhiên Nhiên, anh biết tổn thương anh mang lại cho em không thể bù đắp bằng tiền tài vật chất, nhưng anh vẫn muốn làm chút gì đó vì em.”
Anh ta nói tiếp: “Em biết không? Cuối cùng anh cũng biết em quan trọng với anh tới nhường nào, anh thật hy vọng chúng ta có thể trở về trại trẻ mồ côi, bắt đầu lại tất cả, chắc chắn anh sẽ quý trọng em. Anh sẽ nắm chặt tay em ngay từ giây phút đầu, không bao giờ buông ra.”
Nước mắt anh ta lại tuôn rơi, anh ta khóc như một đứa trẻ bất lực: “Nhiên Nhiên, rõ ràng chúng ta luôn ở bên nhau, chúng ta luôn là người quan trọng nhất với đối phương, tại sao… Tại sao anh lại đánh mất em chứ?”
Giang Chiếu Lâm thật sự rất đau lòng, anh ta đau như muốn chết đi vậy.
Có một số người giống như trái tim, ngày thường không cảm giác được nhịp đập của nó, đợi đến khi mất đi rồi mới biết nó quan trọng tới nhường nào.
Và Chúc An Nhiên chính là trái tim của anh ta, anh ta đã tự đánh mất trái tim mình. Điều đó khiến anh ta đau đớn muốn chết đi được.
Có lẽ anh ta sẽ không chết, nhưng anh ta cũng không sống nổi nữa.
Từ giờ trở đi, vào giây phút anh ta bắt đầu mất Chúc An Nhiên, anh ta chẳng khác gì một cái xác không hồn.
Tôi cầm thư chuyển nhượng cổ phần rồi rời đi.
Sau này tôi nghe người ta nói anh ta về vùng nông thôn nhận thầu một cánh đồng hoa, anh ta trồng hoa thược dược – loài hoa tôi thích nhất – ở nơi đó.
Tôi không hỏi thăm tin tức gì về anh ta, mọi thứ về Giang Chiếu Lâm không liên quan tới tôi.
Tôi lấy lại toàn bộ công ty, sau lại cướp mấy dự án từ tay Lục Kiêu. Thật ra anh cũng không quan tâm lắm.
Tôi có hơi khó chịu: “Cái thái độ cà lơ phất phơ đó của anh khiến em không có cảm giác thỏa mãn khi chiến thắng chút nào cả.”
Lục Kiêu: “…”
Anh chỉ biết thở dài trong bất lực: “Bị chính bạn gái mình đè đầu, anh thật sự không khó chịu nổi, anh tự hào còn chưa hết.”
Cái miệng ngọt xớt.
Tôi nâng mặt anh lên: “Nể tình anh nói như vậy nên em quyết định thưởng cho anh. Nói đi, anh muốn cái gì?”
Ánh mắt Lục Kiêu dần trở nên nghiêm túc, anh lùi về sau một bước, quỳ một gối: “Chúc An Nhiên, chúng ta kết hôn đi.”
Tôi giơ tay trái ra, hốc mắt Lục Kiêu đỏ bừng.
Anh lấy một quả trứng bồ câu, tròng lên ngón tay áp út bên tay trái của tôi.
Đó là nơi gần trái tim nhất.
Để lại một bình luận
Bạn cần Đăng nhập để gửi bình luận.