11
Từ lúc bắt đầu dự án, tôi luôn bận rộn, suốt nửa tháng qua tôi chưa được ngon giấc đêm nào.
Cuối cùng hôm nay cũng được thả lỏng chút.
Khoảng hơn năm giờ, lúc tan làm, Vivian ôm một cái hộp tới cho tôi: “Chị, dạo gần đây mắt chị lộ quầng thâm rồi kìa, chị dùng cái này đi, sẽ có tác dụng đấy.”
“Nhiều vậy cơ à?” Tôi nhận cái hộp nặng trĩu, cùng đi ra ngoài với Vivian.
“Bên trong còn có kem dưỡng da mặt, kem chức năng, chị dùng thử một thời gian trước… Ồ!”
Có chuyện gì thế?
Tôi nghiêng đầu nhìn Vivian, thấy những bong bóng màu hồng nổi trong ánh mắt cô ấy. Tôi lại nhìn theo hướng cô ấy nhìn…
Bấy giờ mới thấy Lục Kiêu đứng trước cửa công ty, anh dựa người vào xe.
Ánh chiều tà màu cam bao phủ khắp một vùng… Lục Kiêu nhìn về phía tôi, trên khuôn mặt đẹp trai ngời ngời đó là nụ cười dịu dàng, ấm áp hơn cả ánh hoàng hôn.
Tự nhiên tôi thấy lòng mình lâng lâng, tôi luôn có cảm giác tất thảy những thứ này không chân thực.
Lục Kiêu, anh là bạn trai tôi.
Tôi cũng bật cười, bước nhanh tới nghênh đón anh.
“Chị đi hẹn hò à?” Vivian cười hì hì: “Vậy đưa cái này cho em đi, lát nữa em gửi qua nhà cho chị.”
Sau đó Vivian lại rít lên: “Nhưng chị ơi, bạn trai chị là ngài Lục, chắc anh ấy sẽ tìm người điều chế riêng cho mỹ phẩm dưỡng da của chị chứ nhỉ?”
Tôi thật sự muốn bịt cái “miệng rộng” của cô ấy lại.
Lục Kiêu thản nhiên ôm tôi, mỉm cười nhìn Vivian: “Cảm ơn cô đã nhắc nhở, hai người cứ quyết định thời gian đi rồi báo với tôi một tiếng.”
Vivian mừng rỡ che miệng: “Tổng giám đốc Lục, tôi cũng được điều chế riêng sao?”
Lục Kiêu khẽ gật đầu, cách cư xử của anh đàn ông vô cùng: “Đó là để cảm ơn cô vì đã nhắc nhở tôi.”
Vivian vui vẻ rời đi.
Lục Kiêu mở cửa xe: “Xin mời, tổng giám đốc Chúc.”
Tôi học theo dáng vẻ của anh, khẽ gật đầu: “Cảm ơn tổng giám đốc Lục.”
Lên xe, tôi cúi đầu thắt dây an toàn.
Lục Kiêu cúi người: “Tổng giám đốc Chúc, hôn một cái đi.”
Tôi nghiêng đầu, khẽ hôn lên môi anh.
“Không có thành ý gì cả.” Anh giơ tay cố định gáy tôi, khiến nụ hôn trở nên sâu hơn.
Chúng tôi ăn tối bên ngoài, một bữa tối dưới ánh nến lãng mạn. Sau đó cả hai đi xem phim. Gần đến mười một giờ, Lục Kiêu mới đưa tôi về nhà.
“Được rồi, anh đi đây.” Anh đứng ôm tôi trước cửa, tuy ngoài miệng nói đi nhưng đôi chân lại không có hành động thực chất nào.
Cảm giác ngọt ngào khẽ len lỏi nơi sâu nhất trong trái tim tôi, tôi ôm Lục Kiêu: “Đêm nay anh đừng đi.”
Cơ thể Lục Kiêu cứng đờ, anh cúi đầu nhìn tôi, cơn dục vọng tràn ngập trong đôi mắt: “Em sẵn sàng chưa?”
Giọng anh khàn hết mức, tôi không trả lời, cười rồi vòng tay ôm cổ anh, dẫn anh đi về phía phòng ngủ.
Lục Kiêu khom người bế bổng tôi lên: “Bây giờ em không còn cơ hội đổi ý nữa rồi.”
12
Kết quả của việc giữ Lục Kiêu ở lại là tới hơn mười một giờ ngày hôm sau chúng tôi mới ăn cơm, vẫn là Lục Kiêu xuống bếp.
Đúng lúc này, tiếng chuông điện thoại tôi vang lên, là Giang Chiếu Lâm gọi tới. Tôi bấm nghe máy ngay trước mặt Lục Kiêu.
Trong điện thoại, Giang Chiếu Lâm hỏi tôi: “Nhiên Nhiên, anh và Hề Hề đính hôn, em có tới không?”
Không biết có phải do tôi gặp ảo giác hay không, nhưng tôi cảm nhận được sự run rẩy nhè nhẹ và không chắc chắn trong giọng nói anh ta.
“Chúc mừng anh, nhưng tôi rất bận, tôi không có ý định đi.”
Nói xong, tôi cúp máy, tiếp tục ăn cơm.
Tự nhiên tôi cảm thấy bầu không khí yên tĩnh đến lạ, tôi ngẩng đầu, quả nhiên, Lục Kiêu đang nhìn tôi chằm chằm.
Tôi cười nói: “Giang Chiếu Lâm đính hôn với Lâm Duyệt Hề, họ mời em tới tham dự buổi lễ đính hôn của họ.”
“Anh không để bụng chuyện đó.” Lục Kiêu nói.
Tôi tưởng anh sẽ nói điều anh để ý là tôi còn thích Giang Chiếu Lâm hay không, nhưng anh lại nói: “Em có thấy buồn không?”
Tôi nhìn anh, nhếch miệng cười tươi rói, sau đó lắc đầu đáp: “Chuyện đã qua cả rồi.”
13
Lễ đính hôn được cử hành đúng như dự kiến, ban đầu Giang Chiếu Lâm nghĩ bản thân anh ta sẽ phải vui vẻ lắm, nhưng từ tối hôm qua tới giờ, trái tim anh ta như có sợi chỉ thắt chặt, nặng trĩu, khiến anh ta cảm thấy thở thôi cũng khó khăn.
Rõ ràng Lâm Duyệt Hề đang ở bên cạnh anh ta, từ khi nào, điều xa xỉ này vốn là cảnh tượng chỉ có thể xuất hiện trong giấc mơ của anh ta.
Nhưng ngay thời khắc này đây, anh ta lại không thể khống chế được mình, cứ nhìn chằm chằm về phía cửa, đầu cứ lặp đi lặp lại hai vấn đề.
Chúc An Nhiên, tới khi nào em mới xuất hiện?
Chúc An Nhiên, em có xuất hiện không?
“Chiếu Lâm…” Giọng nói dịu dàng của Lâm Duyệt Hề vang lên.
Cô ta khoác cánh tay Giang Chiếu Lâm, nở nụ cười thật dịu dàng: “Chúng ta đi kính rượu thôi.”
Giang Chiếu Lâm hơi mất tập trung, anh ta lơ đãng nhìn Lâm Duyệt Hề, rõ ràng là gần trong gang tấc nhưng không hiểu sao khuôn mặt này lại dần trở nên mơ hồ. Khuôn mặt Chúc An Nhiên bất thình lình xuất hiện, càng lúc càng rõ ràng.
Ngay tại giờ phút này đây, Giang Chiếu Lâm cũng đã hiểu rõ trái tim mình.
Giang Chiếu Lâm bỗng đẩy Lâm Duyệt Hề ra. Nụ cười trên môi Lâm Duyệt Hề đông cứng, sau đó cô ta lại cười nhắc nhở: “Chiếu Lâm, đến giờ chúng ta đi kính rượu rồi.”
Đọc thêm nhiều truyện hay tại TruyenBiz.NetCô ta lại duỗi tay khoác cánh tay Giang Chiếu Lâm, nhưng lần này Giang Chiếu Lâm lùi về sau hai bước.
Nụ cười cứng đờ trên khuôn mặt Lâm Duyệt Hề biến mất tăm.
“Hề Hề, thật sự xin lỗi.” Dưới cái nhìn và biểu cảm không thể tin nổi của Lâm Duyệt Hề, Giang Chiếu Lâm lùi về sau từng bước một: “Anh không thể đính hôn với em được.”
Giây tiếp theo, anh ta xoay người chạy ra khỏi sảnh tiệc, vứt lại một hội trường hỗn loạn để Lâm Duyệt Hề tự đối mặt một mình.
Nhưng giờ anh ta không quản nhiều như vậy được, anh ta muốn đi tìm Chúc An Nhiên!
…
Giang Chiếu Lâm mặc đồ cưới đứng trước cửa nhà, nôn nóng ấn chuông cửa.
Anh ta vừa chạy trốn từ buổi lễ đính hôn, khi đến công ty Chúc An Nhiên, anh ta mới biết tin hôm nay cô không tới làm. Vậy nên anh ta đã tới thẳng chỗ này.
Anh ta có chuyện rất quan trọng muốn nói với cô, anh ta muốn nói cho cô biết, anh ta đã hiểu rõ trái tim mình rồi.
Lâm Duyệt Hề là sự rung động đẹp nhất thời niên thiếu của anh ta, là chấp niệm của anh ta.
Bởi vì Lâm Duyệt Hề quá tốt đẹp, nên cô ta là niềm mơ ước của mọi người đàn ông.
Nhưng khi anh ta đứng trong buổi lễ đính hôn, nhìn Lâm Duyệt Hề xuất hiện với bộ váy trắng tinh, trong đầu anh ta lại chỉ toàn hình bóng Chúc An Nhiên, và dù anh ta có cố thế nào cũng không thể gạt cô ra khỏi đầu được.
Khoảnh khắc đó anh ta mới ý thức được, hóa ra người anh ta yêu là Chúc An Nhiên.
Hóa ra bao nhiêu năm trôi qua, Chúc An Nhiên đã chiếm vị trí trong lòng anh ta rồi, và không ai có thể thay thế được vị trí của cô.
Vậy nên anh ta quyết định bỏ chạy.
Có cái gì đó dâng trào nơi sâu thẳm cõi lòng anh ta, anh ta chuyển sang gõ cửa.
Anh ta không chờ nổi nữa, anh ta muốn nói với Chúc An Nhiên ngay lập tức… Anh yêu em!
Cuối cùng cánh cửa cũng hé mở.
“Nhiên Nhiên!” Giang Chiếu Lâm nhìn bằng ánh mắt thâm tình, bật cười: “Nhiên Nhiên, anh đây, anh…”
Giang Chiếu Lâm bỗng im bặt, anh ta nhìn Lục Kiêu với vẻ kinh ngạc, cả người như bị sét đánh.
“Anh… Sao lại là anh? Nhiên Nhiên đâu? Sao anh lại ở đây?”
“Cô ấy mệt quá nên ngủ thiếp đi rồi.” Lục Kiêu chắn trước cửa: “Anh có chuyện gì sao?”
Mặt Giang Chiếu Lâm như bị rút bớt máu: “Hai người… Hai người…”
Lục Kiêu nhướng mày: “Anh có chuyện gì muốn nói với bạn gái tôi không? Tôi có thể chuyển lời hộ anh.”
Giang Chiếu Lâm có cảm giác như thứ gì đó trong lòng mình sụp đổ, biến thành một đống đổ nát.
“Bạn gái? Hai người… Đang ở bên nhau à?”
Lục Kiêu gật đầu.
Giang Chiếu Lâm loạng choạng không đứng vững, anh ta lùi về sau vài bước. Anh ta có cảm giác như mình vừa mất đi thứ quý giá nhất.
14
Khi Lục Kiêu lên tầng, tôi đã ngủ rồi.
Đến khi tôi tỉnh lại, trời đã tối.
Tôi nhớ loáng thoáng là lúc chiều có người tới tìm tôi nên cũng thuận miệng hỏi, tất nhiên Lục Kiêu cũng không giấu giếm: “Là Giang Chiếu Lâm, anh ta bỏ chạy khỏi buổi lễ đính hôn. Giờ vụ này đang tràn lan khắp cõi mạng, em có thể lướt xem thử.”
Nói xong, anh nhìn tôi chằm chằm.
Tôi không nhịn được cười: “Anh làm gì vậy?”
Lục Kiêu thở phào nhẹ nhõm, lao tới ôm tôi: “Thích ngắm em, em đẹp.”
Tôi cũng ôm anh: “Em đã thật sự buông bỏ Giang Chiếu Lâm rồi.”
“Anh biết.”
…
Ngày hôm sau tới công ty, tôi gặp Giang Chiếu Lâm, trông anh ta thật cô đơn, thật chật vật.
Tôi chưa từng thấy Giang Chiếu Lâm như vậy bao giờ, ngay cả khi anh ta chỉ có hai bàn tay trắng.
Anh ta bước từng bước tới trước mặt tôi, mặt mày trắng bệch, hai mắt đỏ bừng.
Khi anh ta mở miệng, giọng khản đặc như chất chứa nỗi hiu quạnh: “Nhiên Nhiên, anh không đính hôn với Lâm Duyệt Hề.”
Tôi nhìn anh ta với điệu bộ hờ hững: “Tôi biết, Lục Kiêu nói với tôi rồi.”
Đôi môi anh ta run rẩy, đáy mắt như phủ một tầng sương mù và rồi cuối cùng ngưng tụ lại thành nước mắt, rơi xuống lã chã.
“Nhiên Nhiên, anh không thích Lâm Duyệt Hề, em… Em cũng đừng thích Lục Kiêu, hai chúng ta quay lại bên nhau được không?”
Tôi lùi về sau một bước, lắc đầu: “Không được, Giang Chiếu Lâm, tôi không thích anh.”
“Không.” Anh ta tiến lên, kích động túm cánh tay tôi: “Em thích anh, Nhiên Nhiên, anh biết là em chỉ đang giận dỗi anh nên mới ở bên Lục Kiêu, có đúng không? Không sao hết, anh không ngại, Nhiên Nhiên, em quay về bên cạnh anh đi…”
Tôi hất tay anh ta, nhưng anh ta lại tiến tới túm chặt tôi, rất chặt, nhất quyết không chịu buông tay, giống như anh ta sợ tôi sẽ biến mất: “Nhiên Nhiên, cho anh một cơ hội nữa thôi, xin em.”
Tôi muốn vùng ra khỏi anh ta.
Giang Chiếu Lâm nhìn tôi thật sâu, cuối cùng là hạ thấp người xuống từng chút một, quỳ gối trước mặt tôi: “Tha thứ cho anh đi, Nhiên Nhiên.”
Người ra ra vào vào ở cửa công ty thi nhau nhìn về phía này, tôi thở dài: “Anh đừng như vậy nữa, Giang Chiếu Lâm, tôi thật sự không yêu anh. Chúng ta cũng không thể quay lại như trước được nữa.”
“Có thể quay lại được mà! Chỉ cần em chịu quay đầu lại nhìn anh là có thể cứu vãn được!” Giang Chiếu Lâm than thở khóc lóc: “Nhiên Nhiên, chúng ta bên nhau nhiều năm như vậy, anh không tin em không có chút tình cảm nào với anh. Anh chỉ… Anh chỉ vừa mới hiểu rõ trái tim của mình, anh chỉ chậm một bước thôi, em không thể đối xử với anh như vậy. Nhiên Nhiên, em làm vậy là không công bằng với anh. Tại sao em… Tại sao em lại không đợi anh? Nhiên Nhiên, hãy đợi anh nhé, được không?”
Cuối cùng tôi cũng vùng thoát khỏi tay Giang Chiếu Lâm, sau đó tôi xoay người bỏ đi.
Để lại một bình luận
Bạn cần Đăng nhập để gửi bình luận.