Đường núi gập ghềnh, cây cỏ rậm rạp, dốc đứng khó đi.
“Sư huynh…”
Thanh âm thiếu nữ vang lên, khe khẽ bắt chuyện: “Huynh có biết đạo quán chúng ta do đâu mà có không?”
“Do đâu mà có?”
“Nghe nói từ rất lâu về trước, tổ sư gia là người đức cao vọng trọng, một lòng muốn thành tiên, học tiên thuật, một hôm nọ, người gặp được một vị thần tiên, bèn thỉnh cầu vị thần tiên kia chỉ dạy cho tiên pháp tu hành. Thần tiên cảm động trước tấm lòng hướng đạo và những việc thiện đức mà tổ sư đã làm, bèn chỉ về một sườn núi phía trước và nói…
“Nếu ngươi có thể san bằng ngọn núi kia, ta sẽ truyền thụ tiên thuật cho ngươi.”
“Thế là tổ sư gia bắt đầu dời núi, ngày đêm không ngừng nghỉ, mưa gió chẳng nản, ròng rã ba mươi năm, cuối cùng cũng chuyển được ngọn núi sang nơi khác.”
“Vị thần tiên kia giữ lời hứa, truyền thụ cho tổ sư gia bảy loại tiên thuật.”
“Hôm qua, sư phụ kể cho ta nghe!”
Tiểu sư muội này đang chủ động kéo gần khoảng cách với hắn.
Thiếu nữ tuổi thanh xuân, mỗi câu nói, mỗi ngữ điệu đều bộc lộ rõ tính cách và cảm xúc.
“Hóa ra đây chính là dời núi.”
“Đúng vậy! Sau đó vị thần tiên kia nói với tổ sư gia, nơi đây vốn là, là… nơi tu luyện trước kia của ngài ấy…”
“Đạo trường.”
“Đúng! Đạo trường! Sau đó ngài ấy bảo tổ sư gia đến đây tu luyện, thế là người lập nên đạo quán, chính là Phù Khâu Quan của chúng ta.”
“Thì ra là vậy.”
Thảo nào Vân Hạc đạo nhân thích nhặt đồ đệ giữa đường, hóa ra tổ sư gia cũng là được truyền thừa trên đường.
Chỉ là truyền thuyết trong thế gian luôn bị nhuốm màu sở thích và thiên kiến của thế nhân, đôi khi có những chỗ không thực, tâng bốc, tô hồng điểm đen, vì vậy, những từ như “thần tiên” hay “tiên thuật” trong câu chuyện cần được diễn giải dựa trên nhận thức của người đời và xu hướng lúc bấy giờ. Cụ thể là thật hay giả, đã quá lâu rồi, chẳng dễ nói.
“Vậy ‘Tê Thạch’ là pháp thuật gì?”
“Sư phụ nói đó là một loại thổ hành pháp thuật rất lợi hại, thích hợp để đấu pháp, có thể biến đá thành bột mịn, cũng có thể đánh vật khác nát bét. Nhưng vẫn là dùng để đối phó với đá thì tốt nhất.”
“Nghe có vẻ rất lợi hại.”
“Ta còn chưa học…”
“Sư muội cố gắng học, biết đâu sau này sư huynh còn phải nhờ muội bảo vệ.”
“Ta sẽ cố gắng!”
Câu này rất ư kiên định.
Qua mấy ngày quan sát, tiểu nha đầu này quả thật cần cù và nghiêm túc, có phần không sợ khổ không sợ mệt, Lâm Giác thật sự tin lời nàng.
Vừa trò chuyện, vừa đi, đã đến Thánh Thủy Tuyền.
Quay đầu nhìn lại, tiểu hồ ly kia vậy mà vẫn chạy theo sau, đang nhảy qua cành cây trên đường, lại bước qua hố nhỏ dưới đất, bốn chân chạy nhanh thoăn thoắt, thậm chí nhìn còn có chút đau lòng nó.
“Ngươi tiểu gia hỏa này…”
Lâm Giác cúi đầu nhìn nó chạy tới gần và chậm dần bước chân.
“Hôm nay nghe thấy không? Tứ sư huynh không tìm được cha mẹ ngươi trên núi, nếu mấy ngày nữa còn tìm không thấy, ngươi sau này chỉ có thể đi theo ta.”
Đương nhiên chẳng nhận được bất kỳ hồi đáp nào.
Đọc thêm nhiều truyện hay tại TruyenBiz.NetNgười thường nói với mèo chó lời này, thường thường cũng không phải thật cho rằng chúng có thể nghe hiểu.
Lâm Giác lắc đầu, không đành lòng để nó tiếp tục chạy, bèn nhấc nó lên nhét vào trong ngực, sau đó mới xách hai cái thùng đi theo hắc khuyển về phía trước.
Nơi đó có một con suối.
Suối nằm trên một vách đá, cách mặt đất chừng ba thước, trên vách đá đề ba chữ triện thư “Thánh Thủy Tuyền”, phía dưới cỏ xanh nhàn nhạt, đá vụn lổn ngổn, bị nước xối thành một vệt dài.
Lúc này không có nước chảy ra.
Lâm Giác đi đến trước dòng suối, theo lời nhị sư huynh dặn dò, thành tâm thành ý, bẩm báo:
“Thánh Tuyền ở trên, đệ tử Phù Khâu Quan đời thứ mười hai mới nhập môn, họ Lâm tên Giác, bởi vì nửa đường gặp một tinh quái cầu xin linh tửu, vừa hay ta có linh tửu, liền dùng linh tửu đổi lấy một khối Thổ Mộc Tinh, lúc này muốn luyện linh vận trong đó, cần dùng đến linh thủy.”
Ngoài miệng nói vậy, nhưng trong lòng kỳ thực cũng rất tò mò, chẳng lẽ dòng suối này thật sự sẽ chảy theo ý nguyện của người cầu khẩn?
Nghĩ đến đây, trong lòng lại rùng mình, chẳng hay mình nghĩ như vậy có tính là bất kính với Thánh Tuyền, trong lòng có ý khinh nhờn hay không. Hắn cũng không dám chắc, sợ rằng chắc mẩm cũng là một loại mạo phạm, đành phải vội vàng thu hồi ý nghĩ.
“Thỉnh Thánh…”
Lời còn chưa dứt, liền nghe một tiếng “phốc”.
Âm thanh chính là từ trong mắt suối truyền đến.
Ngay lúc Lâm Giác kinh ngạc tự trách, cảm thấy ý nghĩ vừa rồi của mình quả nhiên đã mạo phạm linh tuyền, thì liền nghe trong mắt suối không ngừng truyền đến âm thanh không khí và tiếng nước chảy. Chỉ trong chốc lát, vậy mà có nước suối ào ào chảy ra.
Ban đầu là dòng chảy nhỏ, chốc lát sau liền như cột nước phun ra.
Lâm Giác kịp phản ứng, vội vàng cầm thùng hứng lấy.
Tiểu sư muội phía sau cũng vô cùng kinh ngạc.
Tiểu hồ ly trong ngực chỉ lộ ra cái đầu cũng mở to mắt.
Một thùng hứng một nửa, một thùng hứng một ít, rất nhanh Lâm Giác đã hứng đủ.
“Đủ rồi, đủ rồi.”
Lâm Giác không nhịn được lên tiếng.
Nói cũng kỳ lạ, lời vừa dứt, nước liền nhỏ lại.
Chẳng mấy chốc, liền ngừng hẳn.
Lâm Giác không khỏi ngây người kinh ngạc.
“Đa tạ sư muội.”
“Không có chi!”
Thế là cùng sư muội xách nước trở về, giữa đường vừa đi vừa nghỉ, ăn trứng gà lót dạ, cũng hái một ít quả dại quen thuộc để giải thèm, tốn nhiều thời gian hơn lúc đến, cuối cùng mới trở về đạo quán – vốn dĩ một người xách nước phải đi hai chuyến mới đủ một thùng, có sư muội giúp đỡ, liền chỉ cần đi một chuyến.
Giao nước cho nhị sư huynh.
Xong việc, hắn đang định tiếp tục đi lấy nước, vừa vặn gặp lão đạo, liền không khỏi dừng lại hỏi han.
Chỉ thấy lão đạo ngẩng đầu vuốt râu cười nói:
“Núi này có thần, Thánh Tuyền có linh, nước suối há có thể không biết trong lòng ngươi kính hay không kính? Lại há có thể không biết phẩm tính của ngươi thế nào? Nếu tâm ý đã tới, cần gì chú ngữ thúc giục?”
“Tâm ý đã tới, cần chi chú ngữ thúc giục…”
Lâm Giác lẩm bẩm, đăm chiêu suy nghĩ.
Tu hành pháp thuật ở thế giới này không giống như hắn đã tưởng tượng. Trải qua bao chuyện, những gì hắn chứng kiến không ngừng làm mới nhận thức, cũng hoàn thiện thế giới này trong lòng hắn.
Để lại một bình luận
Bạn cần Đăng nhập để gửi bình luận.