Skip to main content
Trang chủ Tiên hiệp [Dịch] Chí Quái Thư Chương 96: Mộc Hành Linh Vận (1)

Chương 96: Mộc Hành Linh Vận (1)

1:26 chiều – 24/02/2025
Mã QR
Quét mã để đọc trên điện thoại
Cấu hình

“Kẻ giỏi nói về trời, ắt lấy người làm chứng. Người giỏi nói về người, ắt lấy trời làm gốc.”

Trong Bàn Sơn Điện của Phù Khâu Quan, lão đạo nhân mặc đạo bào, ngồi ở vị trí trên cao, hai tiểu đồ đệ mới thu nhận ngồi phía dưới, lão đang giảng đạo.

Giọng lão đạo nhân bình thản.

Chỉ là trong sự bình thản ấy, lại ẩn chứa vài phần suy yếu, khác hẳn với trạng thái của lão trên đường trở về đạo quán trước đó.

“Cho nên trời có bốn mùa, nhật nguyệt luân chuyển, nóng lạnh thay đổi, đó là sự chuyển vận của trời vậy. Ôn hòa thì làm mưa, giận dữ thì làm gió, tản ra thì làm sương, rối loạn thì làm mù, ngưng lại thì làm sương tuyết, ngưng tụ thì làm ráng mây, đây là lẽ thường của trời. Người có tứ chi ngũ tạng, khi tỉnh khi ngủ, hít vào thở ra, tinh khí lưu chuyển, chảy đi thì làm vinh vệ, hiện ra thì làm khí sắc, phát ra thì làm thanh âm, đây cũng là lẽ thường của người.

“Lời này có nghĩa là, kẻ giỏi giảng về thiên đạo, ắt phải liên hệ tới con người, người giỏi nói về nhân sự, ắt phải căn cứ vào thiên đạo. Vận vào tu đạo, tức là người tu đạo lấy biến hóa và ý niệm của bản thân để cảm ngộ thiên địa, lại phải luôn mượn quy luật biến hóa của thiên địa để điều chỉnh chính mình, trời và người tương ứng, vốn dĩ tương thông.

“Khụ khụ…”

Đại để là giảng về sự tương ứng giữa con người và trời đất.

Cũng là đạo lý mà Vân Hạc đạo nhân giảng cho họ.

Xem như một trong những bài học nhập môn.

Lão đạo nhân từ tốn giảng giải, mặt trời dần lên cao.

Rõ ràng, lão đạo nhân có chút mệt mỏi.

“Hôm nay dừng tại đây.”

“Vâng, sư phụ.”

“Có chỗ nào chưa hiểu không?”

“Đại để là hiểu cả rồi, chỉ là cần từ từ ngẫm lại.”

“Vậy thì tốt.”

Lão đạo nhân gật đầu liên tục, lại nói với họ:

“Đúng rồi, vi sư tuổi đã cao, những ngày gần đây, số lần tỉnh táo còn ít hơn cả số lần mê man. Vừa hay trước đó khi làm lễ chay lớn, Tiên Nguyên Quan cũng chiêu mộ mười mấy đệ tử, họ sẽ chuyên dạy đệ tử đọc sách biết chữ, tổ sư hai nhà chúng ta vốn là bạn thân, sau này cũng là cố giao, Thanh Dao ngươi không biết chữ, đến lúc đó hãy đến Tiên Nguyên Quan học viết chữ cùng đệ tử của họ, nhớ phải chăm chỉ một chút.”

“Biết rồi, sư phụ.”

Đọc thêm nhiều truyện hay tại TruyenBiz.Net

Tiểu sư muội trịnh trọng gật đầu.

“Lâm Giác, ngươi biết chữ, nhưng cũng phải biết, học thuật thì dễ, học đạo mới khó. Khi quan chủ Tiên Nguyên Quan giảng đạo cho đệ tử, ta cũng cho các ngươi đến nghe, đừng ngại ngùng. Đạo là thứ mà mỗi người nói đều khác nhau, muốn tiến xa, chỉ nghe mỗi ta thì có phần hạn hẹp, Vong Cơ Tử về phương diện này cũng có chút tâm đắc.” Vân Hạc đạo nhân nói xong, cười ha hả, “Nếu họ dạy pháp thuật, mặt ngươi cũng đừng mỏng quá, nghe được chút nào hay chút nấy.”

“Biết rồi.”

Lâm Giác cũng đáp lời.

……

Trên Phù Khâu Phong.

Trong rừng núi thường có tiếng chặt cành bẻ củi, thường có tiếng người nói chuyện, nếu ở gần, còn có thể nghe thấy tiếng đàn, tiếng sáo từ đạo quán vọng ra, nếu ở xa, chỉ thỉnh thoảng nghe được tiếng sáo, là tứ sư huynh lúc nhàn rỗi ở trong rừng cùng chim muông bầu bạn thổi lên.

“Cây huynh à cây huynh, những cành bên dưới của huynh không đón được ánh nắng, lại hao phí dưỡng chất, ta giúp huynh cắt tỉa, cho ta làm củi đốt nhé.”

“Sư huynh, sao huynh chặt củi mà lại nói chuyện với cây?”

“Tự vui, tự giải khuây……”

Lâm Giác vừa nói, tay đã vung dao xuống.

Ban đầu, việc chặt củi là do Lâm Giác đảm nhận, nhưng tiểu sư muội không chịu để hắn làm một mình, luôn muốn đi theo. Mỗi khi hắn chặt củi xong, nàng liền ôm đi, phân loại theo độ khô ướt, to nhỏ rồi bó lại.

Chặt củi xong mang về đạo quán, hai người cũng đi cùng nhau, chỉ là một người gánh đòn gánh, một người đeo gùi mà thôi.

Tiểu hồ ly thì lẽo đẽo theo sau họ.

Mấy ngày nay vẫn luôn như vậy.

Ngoài việc chặt củi, còn phải đi lấy nước.

Con đường nhỏ từ đạo quán đến nguồn nước không biết đã đổ bao nhiêu nước, vẫn là hai người một trước một sau, một người xách thùng lớn hơn, một người xách thùng nhỏ hơn cùng đi. Tiểu sư muội thấy hắn đi liền đi theo, xách không nổi cũng nghiến răng đợi hắn dừng lại nghỉ ngơi mới chịu dừng theo, cùng đi cùng nghỉ, tiểu hồ ly vẫn lẽo đẽo theo sau chạy đi chạy lại, không biết đã chạy bao nhiêu vòng.

Ngoài ra mỗi sáng, hắn đều tụng kinh, dưỡng khí trong đạo quán, chiều tối thì lên ngọn núi phía sau thổ nạp, cũng xem là nhàn nhã. Những lúc như vậy, tiểu sư muội hoặc là đang nghe sư phụ dạy bảo, hoặc là đang làm việc khác.

Lâm Giác ban đầu còn tưởng tiểu sư muội muốn được khen ngợi, sau lại nghĩ tiểu sư muội vì thân thiết với hắn nên mới muốn đi cùng, cũng nghĩ nàng muốn chia sẻ công việc nặng nhọc với hắn.

Lại nghĩ tiểu sư muội không muốn thấy hắn chăm chỉ, còn mình trong mắt sư phụ và các sư huynh lại lười biếng, nhàn rỗi không có chuyện gì làm.

Bình luận

Để lại một bình luận