Skip to main content
Trang chủ Tiên hiệp [Dịch] Chí Quái Thư Chương 90: Gặp ta là vận may của ngươi (3)

Chương 90: Gặp ta là vận may của ngươi (3)

1:20 chiều – 24/02/2025
Mã QR
Quét mã để đọc trên điện thoại
Cấu hình

“Đây là…”

Là ấu thú của dã thú trong núi vô ý bị lạc?

Hay là tinh quái trên núi thấy hắn mới tới nên đùa giỡn hắn?

Lâm Giác vừa nghĩ, vừa nhìn xung quanh, không nhìn thấy ấu thú nào khác, cũng không nhìn thấy con vật nào giống như mẫu thân của nó.

“Mẫu thân ngươi đâu?”

Lâm Giác cầm đao, giống như nói chuyện với người, thuận miệng hỏi nó.

Tự nhiên là không có câu trả lời.

Tiểu gia hỏa vẫn mở to đôi mắt đen tròn xoe nhìn chằm chằm hắn, bộ dạng trông yếu đuối, bất lực và hiền lành, ngoan ngoãn.

Không biết lúc này trong lòng đang nghĩ gì.

Lâm Giác nhíu chặt mày.

Đi cũng không phải.

Ở lại cũng không phải.

“Thôi được, nếu ngươi thật sự là tiểu thú đi lạc, không gặp ta thì thôi, nếu gặp được ta thì xem như ngươi có duyên với ta, cũng coi như ngươi may mắn.”

Lâm Giác nói như vậy, không tùy ý đến gần nó, mà tìm một sườn dốc cách đó không xa để ngồi xuống, tiếp tục ăn bánh, hy vọng có thể đợi mẫu thân của nó trở về, đón nó đi.

“Vù…”

Sau khi dừng lại, gió thổi càng lúc càng lạnh.

Tiểu gia hỏa kia vẫn lẳng lặng nhìn hắn, thần sắc như cũ.

Lâm Giác sợ nó đói, bèn bẻ một miếng bánh, đi tới đưa cho nó ăn, cũng chỉ là đặt trước mặt nó, sau đó lại quay về chỗ cũ.

Thấy nó không ăn, hắn cũng mặc kệ, tiếp tục ngồi.

Cảm thấy có lẽ vẫn còn hơi gần, lại tránh xa thêm một chút.

Phía này không thấy được cảnh tượng kỳ lạ của những ngọn núi lô nhô và vô số tảng đá kỳ quái, nhưng cũng có thể nhìn thấy hai ngọn núi ở bên trái và bên phải, đều là đá hoa cương chằng chịt khe hở, tựa như cây kéo, tựa như cửa mây, có tùng già cắm rễ trong đó, vẫn đẹp đến mức không giống nhân gian, giống như phong cảnh chỉ có ở trên trời.

Ngồi ở nơi như thế này chờ đợi, bao lâu cũng không thấy lâu.

Đọc thêm nhiều truyện hay tại TruyenBiz.Net

Huống chi bản thân hắn lên đây là để ngắm cảnh.

Lâm Giác rất kiên nhẫn, thậm chí vô cùng ung dung.

Cho đến khi thời gian dần trôi qua.

Vốn mặt trời đã qua đỉnh đầu, mây mù ở đằng xa dần tản đi, thay vào đó là khói bốc lên ở nơi cực xa không biết đốt thứ gì, sau đó mặt trời lại bắt đầu chậm rãi di chuyển về phía Tây.

Lâm Giác suýt chút nữa đã ngủ một giấc ở đây.

“…”

Đến khi hoàn hồn lại, tiểu gia hỏa kia vẫn ngoan ngoãn nằm ở đằng xa, nhìn từ xa trông như một đốm nhỏ. Mà nó không động đậy, cũng không kêu nữa, không biết là sợ lại kêu sẽ kinh động đến Lâm Giác khiến hắn ăn thịt nó, hay là bởi vì bên cạnh có một con vật khác nên cảm thấy yên tâm hơn một chút, chỉ mở to đôi mắt tròn xoe, nhìn hắn từ xa.

Miếng bánh vừa rồi Lâm Giác bẻ cho nó đã bị nó ăn hết.

Thời gian cũng càng ngày càng muộn.

Trong lúc bất tri bất giác, vách núi ở đằng xa đã bị mặt trời chiếu thành màu vàng, tùng già trên vách núi ngả ra bóng xiên xiên, ngọn núi lớn này lại bắt đầu bốc hơi nước, lộ ra vẻ khó lường.

“Tiểu gia hỏa, cha mẹ ngươi sao còn chưa tới?”

Lâm Giác lại nhấc rìu đi đến trước mặt tiểu gia hỏa này, vẫn không thể xác định đây có phải là tinh quái trong núi đang đùa giỡn hắn hay không.

Chẳng hạn như biến ra một tiểu gia hỏa như vậy, khiến hắn sinh lòng thương hại, không nỡ rời đi, ở lại trong núi một ngày, sau đó cười nhạo sự ngu ngốc của hắn? Hoặc là chờ đến khi mặt trời lặn, trời tối, lại hại tính mạng của hắn?

Sư phụ nói Y Sơn cũng có sơn thần, quy củ rất nghiêm, đám tinh quái trong núi lại đều biết đạo sĩ của Phù Khâu Quan, ít nhất là ở Phù Khâu Phong này, vế sau hẳn là không thể.

Vế trước lại có khả năng.

Ít nhất là trên đường, con hoàng khuyển kia cũng làm được chuyện như vậy.

Nhưng lúc này cúi đầu, nhìn tiểu gia hỏa này, thấy ánh mắt mờ mịt bất an và bất lực của nó, chẳng phải đây chính là ta hơn một năm trước sao?

“Haiz…”

Lâm Giác không khỏi thở dài.

Thấy trời càng ngày càng tối, bèn đưa tay nhấc nó lên, chuẩn bị mang về đạo quán.

Về phần có phải trò đùa của tinh quái hay không ——

Nếu không phải yêu quỷ đại gian đại ác, làm sao lại dùng thiện tâm của con người làm mồi nhử, dụ người mắc bẫy chứ? Nếu thật sự có chuyện này, thì cũng nhận đi, sẽ dùng sài đao để nói chuyện!

Bình luận

Để lại một bình luận