Cũng có thể là kinh bạch của Mật giáo, bảo quyển ghi chép lại kiến thức bí ẩn, dù sao ta cũng không rõ ràng lắm, ta gia nhập Giám Sát ty không bao lâu.”
“Còn gì nữa không?” Trương Vinh Phương hỏi.
“Chờ đã, ngươi đừng giết ta! Ta là người của Giám Sát ty. Nếu như ta chết, mặt trên chắc chắn sẽ phái người xuống để điều tra! Đến lúc đó nói không chừng sẽ có cao thủ của Tuyết Hồng các đến!” Đới Hoan Hỉ vội vàng nói, sắc mặt trở nên trắng bệch.
Trương Vinh Phương lười nói lời vô ích, tiến lên đá một cước.
Một tiếng rắc thanh thúy, Đới Hoan Hỉ nghiêng đầu, cổ gãy, mắt thấy chỉ có thở ra không có hít vào.
Hắn thu hồi chân, thấp người lục soát trên người đối phương một lượt, lấy hết ngân lượng tiền giấy trong túi tiền ra, mấy thứ còn lại không hề động tới, lúc này mới xoay người rời khỏi.
Hiện giờ đã có đủ mảnh vụn tượng thần rồi, hắn phải nhanh chóng đi về lắp ráp tốt, nhìn xem thứ này rốt cuộc là cái gì?
Giấu giếm bí mật gì.
Trên đường trở về, hắn suy nghĩ một chút, vẫn là đi kiểm tra hai tên trộm mộ trước đó.
Hai người vẫn còn hôn mê, bị Trương Vinh Phương thuận tay bổ mỗi người một cái, hoàn toàn xong việc.
Nếu đã thấy được mặt của hắn, liền quyết định không thể để cho bọn họ sống sót đi ra ngoài.
Khi hắn mang theo mảnh vụn trở lại Đàm Dương thì đã là sáng sớm ngày hôm sau.
Trương Vinh Phương không chần chờ, cấp tốc về nhà, lấy ra tượng thần được cất kỹ trước đó.
Răng rắc.
Ba mảnh vụn cuối cùng được gắn vào với nhau từng cái một.
Từng mặt vỡ của tượng thần, đều được dùng bột gạo nhão cẩn thận bôi dính lại với nhau.
Đứng trong phòng, Trương Vinh Phương cẩn thận quan sát cái tượng thần này.
Thứ này, trông thì giống tạo vật làm từ kim loại, không có gì khác nhau với tượng thần còn lại, chính là hàng mỹ nghệ phổ thông.
Tròn sáng, ráng năm màu khoác lên vai, như ý, kim châu, nụ cười hiền hòa.
Những điều này đều là điểm giống nhau của rất nhiều tượng thần Đạo Môn.
Trương Vinh Phương cầm tấm vải vàng đã được giặt qua, đặt ở trước mặt tượng thần. Hắn hoài nghi tượng thần này được sử dụng chung với vải vàng.
Chẳng qua bây giờ, hắn có thể thử xem thanh thuộc tính, xem có nhắc nhở gì không.
Một lần nữa kiểm tra phòng ốc cửa sổ, đóng kỹ toàn bộ.
Hắn mới về đến trước tượng thần.
Nhắc nhở của thanh thuộc tính đã xuất hiện.
[Trực giác cảnh kỳ: Đây là một pho tượng thần đã từng nghiền nát Đạo Môn, có lẽ ngươi có thể thử hướng nó triều bái… Chỉ là theo bản năng, ngươi có thể cảm giác được, bên trong nó hình như tiềm tàng một sự nguy hiểm sâu đậm.]
Đọc thêm nhiều truyện hay tại TruyenBiz.Net“Hử??!” Trong lòng Trương Vinh Phương khẽ động.
Trước chỉ là kiến nghị triều bái, hiện tại sau khi lắp ráp hoàn chính xong hết rồi, lại xuất hiện nhắc nhở là có nguy hiểm vô cùng.
Điều này làm cho suy nghĩ trực tiếp thử vốn có trong đầu hắn lại đè xuống.
“Có lẽ, ta có thể đi tìm một người đến thử xem sao.”
Những thứ hoàn toàn không biết gì như này, nhỡ có gặp được nguy hiểm gì thì cơ bản là không có cách để phòng bị.
Thế nên biện pháp tốt nhất, chính là tìm một người khác để thí nghiệm, thay thế mình nếm thử nó.
Bản thân Trương Vinh Phương mang dị năng trong người, cho dù có được thứ gì hay không thì đều không tiếc.
Nhưng nếu gặp phải nguy hiểm cực kỳ phiền toái, vậy cái được không bù đắp đủ cái mất.
Hắn nhìn chăm chú vào tượng thần, trong lòng suy nghĩ đối sách.
Thời gian chậm rãi trôi qua, đảo mắt đã lại trôi qua hai ngày.
Hai ngày này, hắn thật sự giống như bình thường, mỗi ngày huấn luyện giảm béo cho Hoàn Nhan Lộ. Sau đó luyện võ, đi làm, về nhà nghiên cứu tượng thần.
Sáng sớm ngày thứ ba.
Trong một khu rừng hoang ngoài thành.
Trương Vinh Phương dẫn theo tượng thần, đặt trên một bãi đất trống bằng phẳng.
Sau đó hắn xoay người nhìn về phía một nam tử gầy yếu nơm nớp lo sợ, nét mặt lại mang theo sự tham lam sâu sắc.
“Ngài xác định, chỉ cần ta làm dựa theo phân phó của ngài, thì sẽ cho ta năm mươi lượng tiền bạc??”
Nam tử này là một tên ác ôn khốn nạn bởi vì bài bạc bán thê tử bán con cái.
Hắn ta bị Trương Vinh Phương chọn trúng, dùng như là người thực nghiệm để bái thử tượng thần.
Vì tiền, người này cái gì cũng làm!
“Đương nhiên.” Trương Vinh Phương lấy ra từ trong lòng tờ tiền giấy năm mươi lượng.
“Tiền ở chỗ này, chỉ cần ngươi làm xong, ta sẽ đưa cho ngươi.”
“Được! Ta làm!” Nam tử thèm thuồng mà tham lam nhìn chằm chằm vào tiền giấy, chật vật chuyển dời ánh mắt đến tượng thần bên trên.
“Chỉ cần lạy một cái? Là có thể?” Hắn hỏi.
“Trước tiên phải lạy một cái thành kính, sau đó còn có quá trình phức tạp hơn cần làm. Ta nói ngươi nghe từng bước một.” Trương Vinh Phương nói. “Thuận lợi làm xong toàn bộ cúng tế, sẽ phải tới xế chiều.”
“Thì ra là thế.” Nam tử gật đầu, tỏ ra là đã hiểu.
Hắn ta đã nói tiền này không thể dễ kiếm như vậy. Thì ra sau đó còn có chuyện phiền toái đang chờ.
Để lại một bình luận
Bạn cần Đăng nhập để gửi bình luận.