“Các ngươi chuyến này chủ yếu là giả làm mã phỉ, cướp bóc Đại Hạ, thay bổn đại tướng quân hảo hảo trút giận!”
Triệu tướng quân động viên nói.
“Vâng, tướng quân!”
Năm mươi vị cao thủ trăm miệng một lời.
“Bởi vì đã xâm nhập vào hang hổ, cho nên các ngươi phải cẩn thận, lấy việc bảo vệ tính mạng làm chủ!”
“Vâng, tướng quân!”
Bọn họ lại lần nữa đồng thanh.
“Mặt khác, sau khi an toàn thì báo cáo bình an trở về, để lão phu yên tâm!”
“Vâng…”
Căn dặn xong, Triệu tướng quân dựa theo thời gian ước định và địa điểm đưa người tới.
Tuy rằng đã đụng phải đại hạ quân thế nhưng bọn họ lại cho đi, vô cùng thông thuận.
Cứ như vậy qua một buổi tối, năm mươi tên cao thủ này tiến vào cảnh nội Đại Hạ, hơn nữa tránh được tất cả đại hạ quân, trốn vào một thâm cốc không người.
“Hiện tại, chúng ta đã an toàn, nhanh bẩm báo tình huống cho tướng quân! Sau đó, cứ theo chỉ thị của tướng quân, đóng giả thành mã phỉ, cướp bóc Đại Hạ!”
Một người trong đó huýt sáo một tiếng, trên bầu trời hạ xuống một con chim ưng.
Người nọ cột một tờ giấy vào trên đùi con ưng trọc, sau đó ném lên cao.
“Đi đi, đi nhanh về nhanh!”
Nhưng ngay lúc này, trên bầu trời đột nhiên rơi xuống mấy chục đạo kiếm khí, chém giết cả bọn và cả con chim ưng.
Một bên khác, trong quân doanh Trấn Bắc quân, Sử Tư Minh ôm một cái rương nhỏ tới tìm An Lộc Sơn uống rượu.
Mở rương ra, lộ ra vàng bạc châu báu đầy rương, đắc ý phi phàm nói: “Đại ca ngươi xem, đây là năm vạn lượng bạc! Chúng ta chỉ là nhẹ nhàng gật đầu, thả một ít người qua, liền dễ dàng kiếm được! Hơn nữa, còn có thể làm cho hôn quân kia thêm loạn, ha ha!”
An Lộc Sơn vốn còn có chút do dự với hành vi bán nước của Sử Tư Minh.
Nhưng sau khi nhìn thấy vàng bạc châu báu đầy rương, sự do dự này đã bị ném lên chín tầng mây, hai mắt nóng lên, lớn tiếng kêu lên: “Tốt tốt tốt, nhị đệ ngươi làm tốt lắm! Chuyện này sau này giao cho ngươi, vi huynh toàn lực ủng hộ!”
Sử Tư Minh vui mừng: “Đa tạ đại ca thành toàn! Đại ca, đây chỉ là khoản thu nhập đầu tiên! Sau khi làm xong việc bọn họ khẳng định sẽ quay về, chúng ta lại có thể kiếm được năm vạn lượng bạc!”
An Lộc Sơn cũng vui mừng: “Được! Không nói gì nữa, chúng ta uống rượu!”
“Đúng! Uống rượu chúc mừng!”
Hai người ngồi trong lều mở tiệc rượu, sảng khoái uống cạn.
An Lộc Sơn vừa uống từng ngụm rượu lớn, vừa lấy từ trong rương ra một thỏi vàng, vô cùng vui vẻ: “Tiền này kiếm thật sự là quá dễ dàng, không phải trả giá gì liền lấy được tới tay! Nhị đệ, sau này chúng ta có thể dựa vào cái này phát tài rồi!”
“Đại ca, thế này thì tính là cái gì?”
Sử Tư Minh thao thao bất tuyệt: “Chỉ bằng bản lĩnh của ta, kiếm tiền không phải dễ như trở bàn tay sao? Có tiền lại có binh quyền, còn cần làm trâu làm ngựa cho tên hôn quân kia sao?”
“Chúng ta còn có thể âm thầm giở trò cho hôn quân, chờ Đại Nguyệt đánh nhau với Đại Hạ, lưỡng bại câu thương, chúng ta vừa lúc có thể thừa dịp này quật khởi, nếm thử tư vị làm Hoàng đế!”
“Nhị đệ, ngươi nói rất hay!”
An Lộc Sơn kích động nắm chặt tay lại.
Nhưng ngay sau đó, hắn trợn tròn mắt: “Nhị đệ, số vàng này có chút không đúng!”
“Đại ca, có gì không đúng sao?”
“Thỏi vàng này bị ta bóp nát!”
Đọc thêm nhiều truyện hay tại TruyenBiz.Net“Đại ca, cái này thì tính là gì, vàng vốn đã mềm, tay ngươi lực rất mạnh, bóp nát cũng là chuyện bình thường!”
“Nhị đệ, ta không có ý này, tự ngươi nhìn xem!”
Sử Tư Minh đi tới xem xét, trong nháy mắt cũng trợn tròn mắt: “Thỏi vàng này… sao lại còn đổi màu nữa? Xám xịt… Không đúng, đây không phải vàng, mà là chì!”
Hai người kinh hãi nhìn nhau, sau đó không hẹn mà cùng đưa tay vào trong rương.
“Khối vàng này cũng là giả!”
“Khối này cũng vậy!”
” Bên trong Trân Châu này toàn bộ là bột mì!”
“Còn có ngân phiếu này, tất cả đều là giả, không dùng được!”
“Giả! Tất cả đều là giả!”
Hai lão tặc tức giận bừng bừng.
Bọn họ mạo hiểm có nguy cơ bị chém đầu, kết quả lại đổi lấy đồ vật vô dụng?
An Lộc Sơn lửa giận vạn trượng, vỗ bộ ngực, tức tối vô cùng nói: “Chết tiệt thật! Chúng ta đều bị hắn lừa cả rồi! Quả thực là buồn cười! Thật là buồn cười!”
Sử Tư Minh cũng vô cùng tức giận. Đây là lần làm ăn thứ nhất của hắn, lại bị người ta hung hăng lừa đảo, lại còn làm đại ca mất mặt, lòng giết người trong lòng đều có!
“Đại ca, chúng ta làm sao bây giờ? Dứt khoát dẫn binh giết tới đi!”
An Lộc Sơn kinh hãi: “Nhị đệ, đừng kích động! Không có được lệnh của bệ hạ, chúng ta không thể tự động binh được, nếu không thì chức quan khó mà giữ được! Hơn nữa, việc này là hành động bất đắc dĩ, không nên tuyên dương! Còn một điểm cuối cùng, tên họ Dương kia là cường giả Tiên Thiên, thực lực của chúng ta không được!”
“Đại ca, lẽ nào chúng ta liền ăn không trận thiệt thòi này?”
Sử Tư Minh không cam lòng nói.
“Nếu không thì làm sao đây?”
An Lộc Sơn thở hổn hển ngồi xuống, buồn bực uống rượu.
Sử Tư Minh oán hận thở dài một tiếng, cũng ngồi xuống uống rượu.
Một bên khác, Triệu tướng quân của Đại Nguyệt quốc đang lo lắng chờ hồi âm của năm mươi vị cao thủ kia.
“Thế nhưng đợi thêm một ngày rồi, vẫn không có tin tức của bọn hắn, trong lòng rất lo lắng không biết có gặp phải chuyện gì không”
Càng nghĩ như vậy, cảm giác lo lắng càng mãnh liệt.
“Đợi thêm một ngày nữa, nếu vẫn không có hồi âm, chứng tỏ bọn họ đã xảy ra chuyện!”
Thời gian một ngày trôi qua rất nhanh, Triệu tướng quân vẫn không nhận được chút tin tức nào, trong lòng đã vạn phần khẳng định, binh lính của hắn đã xảy ra chuyện.
“Đáng chết! Bọn họ thật sự xảy ra chuyện, chúng ta trúng kế rồi!”
Triệu tướng quân vạn phần hối hận.
Hắn phái binh mã tuy rằng nhân số không nhiều, nhưng mỗi người đều là cao thủ, thực lực cường đại, có thể địch vạn quân.
Bây giờ không có một chút tin tức nào truyền về, hoặc là bị Tiên Thiên giết chết, hoặc là bị đại hạ quân bao vây tiêu diệt.
Bất luận loại nào, Trấn Bắc Quân đều không tẩy rửa được hiềm nghi.
Hối hận xong, lửa giận bốc lên vạn trượng, không ngờ mình lại bị lừa một trận.
Không chỉ tổn thất năm vạn lượng bạc, còn tổn thất năm mươi vị cao thủ, tiền mất tật mang.
Triệu tướng quân tức giận đến cả người phát run.
Ta đã làm sai điều gì mà Đại Hạ lại đối xử với ta như vậy?
Để lại một bình luận
Bạn cần Đăng nhập để gửi bình luận.