****
Vệ mẫu cầm lấy cái xẻng xào rau từ tay con gái, nói: “Vân Nhất, mau vào nhà ngồi với Hồng Yến, tối nay ăn cơm ở nhà thím nhé.”
Thời buổi khó khăn, nhà ai cũng phải tiết kiệm chắt chiu, nên Vân Nhất đâu dám ở lại: “Thím Vệ, cháu qua đây có chuyện muốn nói với mọi người.”
Thấy nét mặt nghiêm túc của Vân Nhất, Vệ mẫu cũng nhận ra có việc quan trọng. Năm xưa, nếu không nhờ Sở lão gia, e rằng chồng bà đã không thể giữ được cái chân. Ân tình này, nhà họ Vệ luôn ghi lòng tạc dạ.
Biết Vân Nhất có việc nhờ vả, bà lập tức đưa cái xẻng xào rau cho cậu con trai: “Hồng Quốc, con xào thêm vài lần nữa rồi bày thức ăn ra.”
Sau đó, bà kéo Vân Nhất vào trong nhà: “Có chuyện gì, con cứ nói.”
Vân Nhất không nhắc đến việc nhà họ Tôn tính kế mình, vì cô không muốn làm ầm ĩ cho mọi người biết: “Thím Vệ, Hồng Yến, kể từ khi gia gia qua đời, cháu cảm thấy trong nhà chứa quá nhiều kỷ niệm, nên đã đăng ký đi nông thôn một thời gian.”
Vệ mẫu nghe vậy, mắt mở to kinh ngạc: “Con nói gì? Con đăng ký đi nông thôn rồi sao?”
Vân Nhất gật đầu: “Dạ, phải ạ.”
Vệ mẫu lo lắng: “Con có biết cuộc sống dưới nông thôn khổ sở thế nào không?”
Vân Nhất vội vàng giải thích: “Thím, cháu chỉ muốn tạm thời đổi môi trường thôi, sớm muộn gì cũng sẽ trở về.”
Nghe Vân Nhất nói vậy, Vệ mẫu mới dịu lại: “Vậy thì cũng đành, miễn sao con có thể quay về là tốt rồi.”
Nói xong, bà còn nhẹ nhàng chạm vào trán Vân Nhất.
Bà thật sự thương cô như con cháu trong nhà: “Vậy, con qua đây là có chuyện gì nữa?”
Đọc thêm nhiều truyện hay tại TruyenBiz.NetVân Nhất nhìn về phía Vệ Hồng Yến: “Thím Vệ, theo chính sách, nếu Hồng Yến không kiếm được việc, thì cô ấy cũng sẽ phải đi nông thôn, đúng không?”
Nhắc đến chuyện này, cả hai mẹ con Vệ mẫu và Hồng Yến đều không khỏi buồn bã: “Phải, nếu cuối tháng này Hồng Yến vẫn chưa tìm được việc làm, thì con bé cũng sẽ phải đi nông thôn.”
Vân Nhất không lòng vòng nữa: “Vậy còn công việc của cháu, không biết mọi người có hứng thú không?”
Hai mẹ con nhà họ Vệ ngạc nhiên nhìn Vân Nhất, họ đều biết mẹ nuôi của Vân Nhất có để lại một suất công việc cho cô, nên khi nãy Vệ mẫu mới nói nếu muốn về lại thành phố thì lúc nào cũng có thể.
Nghe xong, Vệ mẫu liền xua tay: “Không được đâu, cháu tuyệt đối không được từ bỏ công việc đó. Mất công việc này rồi, ngày trở lại thành phố của cháu sẽ càng xa vời.”
Vân Nhất nắm tay bà, khẽ an ủi: “Thím, thật không giấu gì mọi người, công việc này có nhiều người đang nhòm ngó lắm, nhưng cháu không muốn để lợi cho người ngoài. Cháu nghĩ, khi nào muốn về thành phố, những người bạn của gia gia và phụ thân sẽ không thể bỏ mặc cháu.”
Nghe đến đây, dù hơi ngại ngùng, nhưng cả hai mẹ con nhà họ Vệ đều không nỡ bỏ qua cơ hội ở lại thành phố.
Vệ mẫu nhìn ánh mắt hào hứng của con gái, xác nhận lại: “Vân Nhất, con không lừa thím đấy chứ?”
Vân Nhất mỉm cười: “Thím Vệ, chẳng phải lúc tang lễ của gia gia, thím đã tận mắt thấy những người đến phúng viếng sao? Thím cũng biết họ là ai rồi mà.”
Vệ mẫu tất nhiên biết thân phận của những người đó không tầm thường, nên không khách sáo nữa: “Được rồi, thím sẽ nhận công việc này. Ơn nghĩa này, thím nhất định ghi lòng tạc dạ.”
Vân Nhất giả vờ dỗi: “Thím khách sáo quá rồi, ơn nghĩa gì chứ. Trước đây thím và Hồng Yến cũng đã giúp cháu rất nhiều mà.”
Vệ mẫu trong lòng cảm kích, liền sảng khoái nói: “Vậy thím không khách khí nữa, con xem tám trăm đồng có được không?”
Không phải bà không muốn trả nhiều hơn, mà là số tiền này bà phải đi vay mượn mới có, mà suất công việc chính thức hiện tại cũng chỉ có giá chừng bảy trăm đồng.
Vân Nhất hiểu rằng Vệ mẫu đã rất thành ý, nên gật đầu đồng ý. Cô cũng nhắc qua việc Tôn Hiểu Yến đang tạm thay mình để họ chuẩn bị tinh thần, vì biết chắc Tôn Hiểu Yến sẽ phát điên khi con vịt đến miệng lại bay mất.
Để lại một bình luận
Bạn cần Đăng nhập để gửi bình luận.