CHƯƠNG 158 – GIỮ IM LẶNG
CHƯƠNG 158 – GIỮ IM LẶNG
Trần Lạc khẽ cười:
“Vậy ngươi phải đi đến ngân hàng, lấy cho ta xem chứng cứ chứng minh ta không hề chuyển tiền.”
Người chết không làm chứng được.
Ngươi nói ta không trả tiền, vậy thì đem chứng cứ lấy ra đây đi.
Trần Lạc cười nói:
“Thế này, dù sao ngươi cũng đã giúp đỡ ta, con người ta có ơn tất báo, ta sẽ cho ngươi một tấn gạo thay lời cảm ơn.”
Đây không phải chỉ là chỉ muốn gây phiền phức thôi sao?
Ngươi biết rõ là tận thế, tất cả tiền đều vô dụng, nhưng vẫn tìm ta xin tiền?
Người quang minh chính đại không nói chuyện mờ ám, số tiền kia, ta không có ý định trả lại.
Ta tại sao phải trả lại tiền đã vay dựa trên khả năng của mình?
Triệu Hải vẻ mặt âm trầm nói:
“Huynh đệ, cái này không công bằng, ta cũng không làm khó ngươi, cho chút thịt là được, thế đạo khác biệt, giá thịt cũng khác, tính mười nghìn tệ một cân thịt.”
“Một trăm triệu tức là mười nghìn cân thịt, năm tấn, ba trăm triệu, cho ta 15 tấn thịt, cái này sổ sách coi như tính toán rõ ràng.”
Kim Đào cười khẩy nói:
“Kiến giả nhất phân(*), ta cũng muốn 15 tấn, không tính là quá đáng đi, nếu không có thịt có thể dùng nữ nhân bên cạnh ngươi để trả nợ.”
(*) Kiến giả nhất phân: người có mặt cứ chia mỗi người một phần.
(*) Kiến giả nhất phân: người có mặt cứ chia mỗi người một phần.
Nghe được lời Triệu Hải nói, Trần Lạc nhướng mày liếc mắt nhìn, không dễ dàng gì, còn biết thế đạo nay đã khác.
Thịt lợn thế mà được mua với giá chưa đến mười nghìn một cân, như này có tính là ép giá không?
Kim Đào này, hừ, đúng là ngu xuẩn.
Trần Lạc sắc mặt lạnh lùng:
“Đừng nói ta không có, cho dù có, nếu ta không đưa cho ngươi thì sao?”
Nhìn thái độ của Trần Lạc và vẻ mặt của những người ở bên cạnh, Triệu Hải đột nhiên nhận ra một vấn đề, việc Trần Lạc tiêu diệt nhiều tang thi như vậy chắc chắn phải dựa vào sức mạnh.
Một khu vực rộng lớn về cơ bản đều trống không.
Loại người như hắn giỏi nhất chính là nhìn mặt nói chuyện, đầu óc linh hoạt, tâm tư kín đáo, nếu không trước tận thế cũng không thể phát triển mạnh mẽ.
Trần Lạc thấy nơi đó có nhiều người như vậy, số lượng gần như gấp ba lần, nhưng hắn lại không hề sợ hãi.
Có học sinh, có thành phần tri thức, nhưng họ hoàn toàn không phải là những người được huấn luyện bài bản, họ không có sức lực, làm cũng thong dong không vội.
Triệu Hải quyết định trong phút chốc nói:
“Vậy ta không cần nữa, ta có chút nhầm lẫn, Trần Lạc, tiền của ngươi xác thực đã tới.”
Đọc thêm nhiều truyện hay tại TruyenBiz.NetMọi người đều kinh ngạc.
Đám tiểu đệ của Triệu Hải vẻ khó tin nhìn Triệu Hải, không hiểu chuyện gì đang xảy ra, nhưng họ đi theo Triệu Hải thời gian đã lâu như vậy rồi, cũng không phản bác.
Kim Đào nhìn Triệu Hải:
“Ngươi có phải bị ngốc rồi không?”
Triệu Hải xua tay:
“Đúng là ta đã lầm, Trần Lạc huynh đệ không phải là người không chịu trả nợ.”
Trần Lạc vỗ tay nói:
“Nếu đã như vậy, dẫn theo người của ngươi tránh đường, đứng sang một bên.”
Nếu Triệu Hải kiên quyết hơn thua đến cùng, hoặc đưa ra những lời nói năng lỗ mãng, Trần Lạc sẽ không tha cho hắn, nhưng hắn rất biết điều, Trần Lạc cũng không có khuynh hướng chém giết.
Triệu Hải im lặng liếc nhìn Kim Đào, Kim Đào vừa nói muốn người phụ nữ bên cạnh Trần Lạc, sợ là đá trúng tấm sắt rồi.
Triệu Hải phất phất tay, đem người của mình lập tức rời đi.
Bụng bia Kim Đào sửng sốt, nổi giận mắng:
“Triệu Hải, đồ hèn nhát, ở đây rõ ràng chỉ có mấy người này, nhưng ngươi đã sợ như vậy, hừ, lão tử đúng là mắt bị mù rồi mà.”
Triệu Hải giữ im lặng, dù có bị mắng cũng không mất miếng thịt nào.
Kim Đào hừ lạnh một tiếng:
“Muốn đối phó với ta? Vậy thì tới đi.”
Trần Lạc âm thanh lạnh lùng nói:
“Nếu không muốn cùng hắn đứng một chỗ chịu chết thì đứng về phía Triệu Hải bên kia đi, ta chỉ cho đúng mười giây.”
Trong những ngày đầu lập đội, tất cả mọi người đều là vì bọn họ biết rằng một người đơn độc không thể sống nổi nên mới lập đội.
Nếu là đội trưởng của đội trong giai đoạn đầu, thực lực lại mạnh, mọi người sẽ ngầm thừa nhận người này mãi luôn là đội trưởng.
Một đội như vậy, nếu đã rèn luyện cùng nhau lâu dài, trải qua nhiều trận chiến sinh tử thì họ mới có thể nói đến hai chữ trung thành.
Còn bây giờ, bỏ đi.
Trần Lạc bên này cũng không ngoại lệ, hầu hết mọi người chỉ trung thành với bản thân, ủng hộ Trần Lạc vì bọn họ biết hắn lợi hại như nào.
Nếu thực lực của Trần Lạc ở mức trung bình, ngươi có tin hay không với số lượng chênh lệch như vậy, mỗi phút đều có người chạy trốn?
Đỉnh cao nảy sinh những sự ủng hộ giả dối.
Trần Lạc biết điều đó, nhưng không coi trọng lắm, hắn cho rằng bọn họ trung thành vì hắn mà thề sống chết, đây không phải là bại não sao?
Điều này đòi hỏi thời gian cùng thử thách sinh tử.
Một khi có những người như vậy, chính là thành viên cốt lõi, Trần Lạc sẽ lấy đồ vật ở trong dị năng không gian ra và chia sẻ với bọn họ.
Không thì sao ở ngoài chợ vô tình thu được nhiều thịt dê thịt bò, Trần Lạc cũng không hào phóng đến vậy.
Để lại một bình luận
Bạn cần Đăng nhập để gửi bình luận.