Skip to main content

Chương 129 – Có Chuyện Gì Vậy?

4:25 sáng – 22/02/2025
Mã QR
Quét mã để đọc trên điện thoại
Cấu hình

CHƯƠNG 129 – CÓ CHUYỆN GÌ VẬY?
CHƯƠNG 129 – CÓ CHUYỆN GÌ VẬY?
Đúng lúc này Trần Quang chạy tới, cần thận nói.

“Anh, theo như lời ngươi nói, đám anh em kia của ta dùng hai mươi viên tinh thể là có thể thăng cấp lên cấp hai, nếu dùng tinh thể cấp một thì có tác dụng càng tốt, có rất nhiều người sắp đột phá cấp hai, chỉ trong hôm nay hoặc ngày mai thôi.”

“Hay là đợi bọn họ đột phá lên cấp hai rồi lại đi đánh tang thi tiếp, như vậy sẽ an toàn hơn đúng không?”

Trần Quang cũng chỉ muốn tốt cho mọi người, sau khi đột phá lên cấp hai, tỷ lệ tử vong sẽ giảm xuống rất nhiều.

Để người cấp một đi đánh tang thi cấp một, không cẩn thận sẽ bị giết chết.

Hắn nghĩ như vậy cũng là lẽ thường tình, bất kỳ ai cũng muốn mọi chuyện chắc chắn hơn một chút.

Trần Lạc đã yêu cầu mỗi ngày thu hoạch được ít nhất năm viên tinh thể, nhưng trong tình huống đặc biệt thì không cần.

Hiện tại bọn họ đang trong giai đoạn đặc thù, sắp đột phá lên cấp, nếu có thể dễ dàng đánh chết tang thi hơn thì việc gì phải vội vàng như vậy?

Nếu nhất quyết bắt bọn họ đi ra ngoài tiêu diệt tang thi, nói không chừng sẽ khiến mọi người bất mãn.

Trần Lạc nghĩ ngợi, gật đầu nói:

“Cũng được, vừa hay gần đây sắp có chuyện, mọi người ở lại để canh gác biệt thự cũng tốt.”

Trần Quang và Thư Vân tò mò hỏi:

“Có chuyện gì vậy?”

Trần Lạc giải thích:

“Các ngươi có nhìn thấy trên đường đi có nhiều người sống sót đang chạy về hướng này lánh nạn không? Bọn họ chắc chắn sẽ đi tìm kiếm vật tư, khu vực này của chúng ta rất có thể sẽ bị người khác để mắt đến.”

Những chỗ khác vẫn còn một ít vật tư, nhưng mà sẽ không có ai ngồi chờ đến lúc dùng hết vật tư rồi mới đi tìm.

Con người cũng giống như loài sóc, sẽ không ngừng thu nhặt vật tư, làm cho bản thân có cảm giác an toàn hơn, đặc biệt là trong tình huống xung quanh không hề có tang thi lảng vảng, bọn họ lại càng dám đánh bạo.

Trần Quang thở dài:

“Đúng là khiến cho người ta không sống yên ổn được.”

Trần Lạc nói:

“Dẫn những người anh em của ngươi đến canh gác trước cửa khu biệt thự, dùng xe buýt mà đi, trên xe buýt có điều hòa, chứ đi không thì nóng lắm, có vấn đề gì thì liên lạc qua bộ đàm.”

“Phải rồi, dẫn theo người mới gia nhập hôm nay, hắn tên là Trương Đông Thành đúng không, để xem biểu hiện của hắn thế nào.”

Đọc thêm nhiều truyện hay tại TruyenBiz.Net

Trần Quang gật đầu.

Trần Lạc lại nói với Thư Vân:

“Còn người tên Trương Tinh Tinh kia, không cần đối xử quá đặc biệt với cô ta.”

Thư Vân nghe thế hơi bất ngờ, xem ra Trương Tinh Tinh không phải người có chỗ dựa gì cả.

Nói không chừng sau này mỗi ngày đều có người sống sót muốn tiến vào khu biệt thự, bọn họ muốn sống yên ổn đánh giết tang thi cũng không được.

Sống trong mạt thế quá mệt mỏi, ngoại trừ việc đề phòng tang thi, tìm được vật tư, còn phải phòng bị cả những người sống sót khác, đề phòng bọn họ trộm cướp đồ của chính mình.

Kiếp trước, Trần Lạc không phải đối mặt với những lo lắng như thế, phải lo lắng là người khác mới đúng. Đừng hỏi là vì nguyên nhân gì, nếu không có thủ đoạn đẫm máu, e rằng không thể khiến người khác kinh sợ.

Trong mắt Trần Lạc hiện lên tia lạnh lẽo, không giết người lập uy thì đúng là không thể đứng vững gót chân được.

Cứ treo mấy chục cái xác bên ngoài cửa, để xem còn người nào to gan muốn xông vào không.

Trong khu biệt thự chỉ có một cổng ra vào là cửa chính, còn những chỗ khác bị xây thành tường cao vây lại, trước khi mạt thế tiến đến mức độ trị an ở nơi này đã rất an toàn, người bình thường không thể nào lẻn vào trong được.

Trần Lạc vốn định lấp kín cửa ra vào của khu biệt thự, nhưng không thể chặn lại được, nếu không chính bọn họ cũng không tiện đường ra vào, sau này vẫn còn phải vận chuyển vật tư, bọn họ không thể bê đồ đi bộ vào trong được, đúng không?

Trần Quang và một đám người ngồi trong xe buýt hưởng thụ gió điều hòa, bọn họ đã đi giết tang thi suốt mấy ngày nay, hiện tại mới có cơ hội nghỉ ngơi, đúng là rất thoải mái.

Nghe tin được ngồi điều hòa, những ai có thể đi được đều đi hết.

Đoàn người vừa ngồi hưởng điều hòa, vừa quan sát tình hình bên ngoài khu biệt thự.

Khoảng chừng hơn mười phút sau, có mấy chiếc xe xuất hiện, chạy về phía khu biệt thự.

Trần Quang nhíu mày, đi xuống xe. …

Xem ra ở đó hình như không có nhiều người, Trần Quang bên này hơn hai mươi người, nhưng Trần Quang lại không dùng bộ đàm để liên lạc.

Chỉ với một đám người này mà còn không đối phó được, phải cần tiếp viện, vậy chẳng phải sẽ khiến họ trở nên vô dụng sao.

Mấy chiếc ô tô thấy người trên xe buýt xuống xe cũng dừng lại trước cổng tiểu khu, hàng chục người bước xuống.

Trần Quang khách khí nói:

“Nơi này không được phép vào, các ngươi có thể đi nơi khác xem.”

Đoàn người nghe nói vậy không khỏi cau mày, không được phép vào?

Họ biết đây là một khu biệt thự, vẫn còn muốn tìm thêm hai căn biệt thự nữa để ở lại.

Bình luận

Để lại một bình luận