1
Ta ba tuổi bắt đầu học tập, từ đó về sau, mỗi ngày trôi qua, không có gì thay đổi.
Không phải đang đọc sách thì là đang vẽ tranh.
Phụ mẫu luôn lấy ta làm tự hào, vì ta xuất sắc hơn tất cả những người cùng tuổi, mười bảy tuổi đỗ trạng nguyên, là trạng nguyên trẻ tuổi nhất trong trăm năm khai quốc của Đại Chu.
Ta hưởng thụ vinh quang sau nỗ lực, cũng không thấy ngày tháng buồn chán vô vị.
Không biết từ lúc nào, mấy nha hoàn trong viện của ta bắt đầu kẻ mày tô mắt trước mặt ta, thường xuyên gây chuyện.
Ta không để ý nhưng mẫu thân lại rất tức giận, bà đuổi bốn nha hoàn đi, lại tìm bốn người khác vào.
Đây đều không phải là chuyện ta cần quan tâm, ta cũng không để ý mỗi ngày giường ta ngủ là ai trải, quần áo là ai gấp, trà ta uống là do ai pha.
Cho đến một ngày ta tan triều về nhà, thấy có một nha hoàn trong phòng đang ăn vụng điểm tâm của ta.
Bản thân ta thấy đây cũng không phải là chuyện gì to tát nhưng nha hoàn này ăn vụng rất khéo.
Nàng ấy cắt một chiếc bánh tròn ra, ăn một miếng, sau đó lại ghép những miếng khác thành một chiếc bánh tròn hoàn chỉnh.
Nếu không phải ta tận mắt nhìn thấy, ta chắc chắn không phát hiện ra chiếc bánh này thiếu một miếng.
Sau khi nàng ấy đi, ta nghiên cứu rất lâu mới hiểu được nàng ấy đã làm thế nào.
Buổi tối ta liền đi hỏi thăm, nha hoàn này tên là Tú Hà, vốn là nha hoàn tạp dịch ở hậu viện, vì biết đọc biết viết nên mẫu thân giữ nàng ấy ở lại viện của ta.
Tú Hà còn vụng trộm đọc sách của ta, nàng ấy đọc đủ loại sách, đến những chỗ khó hiểu, nàng ấy sẽ nghiên cứu những chú thích ta để lại nhưng đôi khi nàng ấy cũng vừa đọc vừa mắng mỏ.
Chẳng hạn như: “Bỏ vợ cưới vợ khác còn nâng lên thành đại nghĩa quốc gia, đây chính là hành vi của tra nam, sao có thể ca ngợi được?”
Chẳng hạn như: “Lại ca ngợi, đồ khốn nạn, phụ nữ phải khổ sở cả đời, bị trói buộc đạo đức, không biết xấu hổ!”
Chẳng hạn như: “Thủ đoạn này quá ấu trĩ, nếu ta là Lương Vương, ta chỉ cần nói ngược lại là tấu chương đã bị ngươi sửa rồi, căn bản không có cách nào chứng minh!”
Lời nàng ấy không hay nhưng quan điểm nàng ấy nói lại rất thú vị.
Là góc độ ta chưa từng nghĩ tới.
Có một đêm ta ngủ, thế mà lại nhìn thấy một quyển thoại bản ở bên giường, không hiểu sao, ta lập tức nghĩ đến là nàng viết.
Quyển thoại bản của nàng viết…
Khiến ta đỏ mặt tía tai, quá trái với luân thường đạo lý.
Nàng biết được nhiều như vậy từ đâu, ai dạy nàng, rõ ràng nàng cũng không lớn tuổi, cũng chưa thành thân.
Ta xem xong, Tú Hà mới chậm chạp phát hiện mình mất đồ, lúc nàng ấy xông vào phòng, ta đang cởi quần áo định đi tắm.
Nàng ấy đứng ở cửa, nhìn thấy ta cởi quần áo, mắt sáng lên.
Ta nhìn rất rõ.
Nhưng ngay sau đó nàng ấy đã giật lấy quyển thoại bản, còn hỏi ta có xem không, ta đương nhiên phủ nhận.
Ta là Dương Chi Cẩn, đương nhiên sẽ không xem loại thoại bản này.
Nàng ấy rất vui mừng, thở phào nhẹ nhõm.
Trước khi đi còn không quên nhìn ta thêm một cái.
2
Tú Hà rất thích ăn, hầu như mỗi lần ta nhìn thấy nàng ấy, nàng ấy đều đang ăn thứ gì đó.
Hạt dưa, kẹo, khoai lang nướng thậm chí cả ớt xanh nàng ấy cũng cắn hai miếng.
Nàng ấy ăn rất đáng yêu, có lẽ nàng ấy không biết.
Nàng ấy còn dùng váy che mặt, ngồi xổm ở góc sân ăn.
Răng rắc răng rắc, như một chú chuột nhỏ.
Ta phát hiện Tú Hà không lẻn vào thư phòng ta xem sách nữa, ta suy nghĩ một chút, liền đi mua mấy quyển thoại bản để trên giá sách.
Tú Hà lại đến, nhẹ nhàng đi vào thư phòng ta.
Nàng ấy đọc sách rất nhanh nhưng vì thời gian không nhiều nên một quyển sách nàng ấy phải đọc ngắt quãng mất hai ba ngày.
Tú Hà hình như đang tích tiền, nàng ấy đi phố với bạn, bạn nàng ấy mua rất nhiều đồ ăn, nàng ấy không mua gì cả, về nhà lại tiếp tục vụng trộm ăn điểm tâm trong phòng ta.
Nàng ấy có vô số cách, ăn vụng mà không để lại dấu vết.
Nàng ấy muốn tích tiền chuộc thân sao?
Ta phát hiện, Tú Hà biết y thuật, nàng ấy kê đơn thuốc cho bạn nàng ấy, ta lấy đơn thuốc đó, tra cứu rồi cũng nhờ đại phu kiểm tra, đại phu nói đơn thuốc kê rất lão luyện.
Ngày Trung thu, ta nghe Tú Hà nói muốn đi xem đèn, ta liền cho tất cả mọi người trong viện nghỉ.
Tú Hà rất muộn mới về, lúc nàng ấy về ta đang mở cửa sổ đọc sách.
Nàng ấy loạng choạng, cả người toàn mùi rượu.
Gặp ta còn ợ hơi, còn che miệng, nghiêm trang nói chuyện với ta.
Nàng ấy tưởng mình không để lộ nhưng cả người nàng ấy toàn mùi rượu hoa quế.
Ta nảy sinh ý trêu chọc nàng ấy, bảo nàng ấy mài mực cho ta, nàng ấy không nói gì, ngoan ngoãn mài mực cho ta nhưng mài một lúc thì bắt đầu ngẩn người.
Có lẽ là rượu ngấm rồi.
Nàng ấy đột nhiên nắm lấy tay cầm bút của ta, lật qua lật lại xem rất lâu, sau đó vỗ tay ta:
“Bàn tay này, thật thích hợp để châm cứu!”
Ta trêu nàng ấy, hỏi nàng ấy sao lại thích hợp để châm cứu.
Nàng ấy thực sự châm cứu cho ta, vừa châm cứu vừa nói cho ta biết huyệt vị tương ứng với gì, còn bắt mạch cho ta, xem lưỡi ta.
Nàng say rượu, mắt ướt sũng, nói nàng nói bậy nhưng lời nàng nói đều rất có lý, nếu nói nàng tỉnh táo nhưng rõ ràng nàng đang nói bậy, không biết mình đang làm gì.
Nàng châm cứu, ôm tay ta ngủ thiếp đi.
Ta nhìn nàng rất lâu, nàng ngủ cũng nói, miệng không ngừng.
Nhưng ngày hôm sau khi tỉnh dậy, nàng không nhớ gì cả, thấy ta thì ngoan ngoãn hành lễ, không bao giờ ngẩng đầu nhìn ta nhiều hơn một lần, ngay cả vết châm cứu ta cố tình để lộ trước mắt nàng, nàng cũng không thèm nhìn.
3
Trưởng công chúa mời ta uống rượu.
Đọc thêm nhiều truyện hay tại TruyenBiz.NetTa biết tâm tư của nàng, nàng cũng biết quan hệ giữa ta và thái tử.
Nhưng điều này không ảnh hưởng đến việc nàng vẫn qua lại với ta, muốn thu phục ta.
Trên bàn tiệc ta đã có phòng bị nhưng phòng không hết, chưởng quầy đến kính rượu, rót cho ta một ly rượu có bỏ thứ gì đó vào.
Rượu vào bụng, ta liền cảm thấy một ngọn lửa vô danh từ bụng dưới đến tận tim, thần trí cũng dần dần mất đi.
Ta biết, Lưu tiểu thư của phủ Bác Dương Hầu đang ở phòng bên cạnh.
Đợi khi ta không kiềm chế được, Lưu tiểu thư sẽ xuất hiện…
Trưởng công chúa muốn Lưu tiểu thư gả cho ta, dùng hôn sự trói buộc ta, là cách thu phục tốt nhất.
Ta vẫn trốn thoát, loạng choạng về nhà.
Có lẽ là ý trời, ta nhìn thấy Tú Hà trong phòng, nàng vừa hát vừa trải giường cho ta, khi nàng quay đầu nhìn ta, đôi mắt long lanh ánh lên sự ngạc nhiên và tò mò.
Nàng hỏi ta: “Đại thiếu gia, người say rồi sao?”
Ta cố gắng không đi về phía nàng nhưng nếu là người khác, ta có lẽ sẽ kiểm soát tốt hơn nhưng đối diện là Tú Hà, khiến ta rất khó kiểm soát.
Nhưng nàng lại đi về phía ta, còn đỡ lấy cánh tay ta.
Tay nàng đặt trên cổ tay ta, lạnh ngắt, ta cảm thấy thoải mái chưa từng có.
Những chuyện sau đó, ta không còn tự chủ được nữa.
Tú Hà trở thành thông phòng của ta, ta rất vui, mỗi ngày tan sở là về nhà, nóng lòng muốn gặp nàng.
4
Tú Hà có thai.
Ta còn chưa tan triều đã về nhà nhưng điều ta không ngờ là, Tú Hà nói với mẫu thân ta nên đưa nàng đến điền trang, nàng nói như vậy lợi cả đôi đường, đưa nàng đi là hợp lý nhất.
Ta như bị đánh một gậy vào đầu.
Ta chưa từng nghĩ, nàng không muốn làm người của ta, không muốn làm thông phòng hay thiếp của ta.
Hôm đó ta ra ngoài làm việc bị người ta truy sát, khi bị thương ta lại như bị quỷ ám đi đến điền trang, nàng ngồi trên cây, vui vẻ ăn quả dâu, cả mặt toàn là nước màu tím, sinh động thú vị.
Mắt nàng sáng ngời, như con khỉ hoang về rừng, như con chim bay ra khỏi lồng.
Nàng vui vẻ như vậy.
Ta mặt dày ở lại điền trang, nàng đối xử với ta khách sáo, nhìn thấy phong thư màu hồng của Trưởng công chúa, nàng cũng không có phản ứng gì.
Tuy nhiên, nàng cũng nói rõ với ta, nàng không muốn làm thiếp.
Trên đời này tất cả nha hoàn đều muốn tiến thêm một bước nhưng nàng lại không muốn.
Ta mới hiểu, có những nữ tử không muốn.
Ta suy nghĩ cả đêm không ngủ, nàng không muốn làm thiếp, vậy ta sẽ cưới nàng, cưới xin đàng hoàng.
Nàng nói với Đoạn ma ma, nàng hận ta, sao có thể yêu một người đã cưỡng ép nàng, đã thay đổi cuộc đời nàng.
Ta để lại tiền cho nàng, rời khỏi điền trang.
Sau đó, cách vài ngày ta lại lén đi thăm nàng, ta thích nàng, điều này ta rất chắc chắn.
Nhưng cũng chắc chắn rằng, nàng không thích ta.
Mẫu thân đã định hôn cho ta với Lưu tiểu thư của phủ Bác Dương Hầu, ta không phản đối, bởi vì mối hôn sự này không thể thành.
Tú Hà sắp sinh, ta đã dặn Đoạn ma ma nhất định phải báo cho ta biết.
Ta không muốn khi nàng cần ta, ta lại không có ở đó.
Nàng luôn kêu đau, còn mắng ta.
May mắn thay, nàng và nữ nhi đều vượt qua được cửa ải khó khăn.
5
Ta đưa giấy bán thân cho nàng.
Thực ra ta đã muốn đưa cho nàng từ lâu rồi, chỉ sợ nàng cầm giấy bán thân rồi bỏ đi nhưng lúc đó nàng đang mang thai, rời khỏi đây khắp nơi đều là nguy hiểm.
Chi bằng đợi nàng sinh con, cơ thể khỏe mạnh rồi, nàng muốn đi hay ở tùy nàng lựa chọn.
Nhưng ta vẫn cẩn thận, mua cho nàng một ngôi nhà trong thành.
Quả nhiên nàng không đi, mà dọn vào ở trong nhà, ta cũng thở phào nhẹ nhõm.
Trưởng công chúa không an phận, ta tạm thời không thể đi gặp nàng, nếu để trưởng công chúa biết sự tồn tại của Tú Hà, nàng ấy sẽ gặp nguy hiểm.
May mắn thay, mọi chuyện đều diễn ra như ý ta.
Tú Hà và Mạch Hối đều rất tốt.
Nàng muốn mở phòng khám, ta giúp nàng mở, nàng có y thuật rất tốt, rất nhanh đã đứng vững gót chân ở kinh thành.
Mọi người nhìn thấy nàng đều cung kính gọi nàng là Tô đại phu.
Những người gặp ta còn gọi ta là phu quân của Tô đại phu.
Ta thích cách gọi này.
Tú Hà đồng ý gả cho ta, ta đích thân chuẩn bị mọi thứ, cưới xin đàng hoàng, mười dặm hồng trang đón nàng về nhà.
Nàng hỏi ta, rốt cuộc nàng có điểm gì tốt, tại sao ta lại thích nàng.
Nàng quá không hiểu mình rồi, nàng như viên ngọc sáng, trong mắt người khác là sự tồn tại vô cùng chói mắt, nàng không hề tầm thường.
Tú Hà rất đắc ý, nói nàng không ngờ mình lại ưu tú như vậy.
Nàng không chỉ ưu tú, nàng đã phá vỡ cuộc sống trống rỗng nhàm chán của ta, mang đến cho ta những thú vui, sự sinh động, sức sống mà ta chưa từng cảm nhận được.
Điều tốt đẹp của nàng, chỉ có nàng là không biết.
Ngày chúng ta thành thân, cây dâu ta trồng đã kết đầy quả, quả to trĩu cành.
Nàng ôm Mạch Hối đứng dưới gốc cây, cười đến nỗi mắt đầy ngọt ngào.
(Hết)
Sắp tới Mê Truyện có kết hợp với Lazada/Shopee tung ra một loạt các mã giảm giá cực sâu, các mã giảm giá 30k, 60k, 100k. Mấy bà join nhóm dưới đây để nhận mã nhanh nhất nhen😘
👉 https://zalo.me/g/oegfon933
Để lại một bình luận
Bạn cần Đăng nhập để gửi bình luận.