15
Dương Chi Cẩn bị thương không nặng.
Ta đoán, hắn đã đoán trước được lực ra tay của người mặc đồ đen vừa rồi nên đã tránh được.
Nhưng nếu nhát dao đó trúng ta thì mười phần tám chín ta sẽ chết.
“Giờ thì ngươi bị thương trước ngực sau lưng đối xứng rồi.”
Hắn nằm sấp trên giường, nghiêng mặt, quan sát căn phòng, dường như phát hiện đây không phải phòng ngủ của ta, có chút thất vọng.
“Ngươi lại cứu ta. Hai lần cứu mạng, không biết báo đáp thế nào.”
Lúc này, dáng vẻ yếu đuối của hắn khiến ta nhớ đến lúc hắn giết người vừa rồi, sạch sẽ gọn gàng.
Người không thể nhìn mặt mà bắt hình dong.
Dương Chi Cẩn đến ở, Đoạn ma ma rất vui, phấn khởi muốn nấu cháo gà cho hắn.
Ta nhắc nhở bà: “Hôm nay là mùng ba tháng năm, còn năm ngày nữa là hắn thành thân rồi.”
Đoạn ma ma ngượng ngùng ngồi xổm trong sân không nói gì.
Lần này, Dương Chi Cẩn chỉ ở nhà ta một ngày một đêm, ngày hôm sau hắn đã đi, trước khi đi còn lén ôm Mạch Hối sau lưng ta, hắn tưởng ta không biết nhưng thực ra ta đều biết.
Hắn nửa đêm không ngủ, lén ôm Mạch Hối đến phòng ta, hai cha con ở bên giường ta cả đêm.
Không biết hắn đang nghĩ gì.
Mùng sáu tháng năm là ngày Dương phủ đưa sính lễ, rất náo nhiệt, ngay cả ta cũng nghe thấy tiếng pháo trên phố.
Đoạn ma ma ra ngoài xem náo nhiệt, xem một lúc lại ngượng ngùng trở về.
Chiều mùng bảy tháng năm, kinh thành đột nhiên yên tĩnh lại, giống như tivi kiếp trước bị ai đó nhấn nút tạm dừng.
Ta cảm thấy không ổn, cùng Đoạn ma ma khóa chặt cổng, bảo Đoạn ma ma dẫn Mạch Hối và vú nuôi trốn xuống hầm, ta không mở cửa, họ không được lên.
Ta linh cảm không sai, đêm đó bên ngoài truyền đến tiếng đánh nhau.
Ta khẽ mở một khe cửa, vừa mở ra đã thấy Đông Thanh, người hầu của Dương Chi Cẩn và bốn người hộ vệ của Dương phủ.
“Đại thiếu gia bảo chúng ta ở đây bảo vệ người, người đừng ra ngoài, bên ngoài có biến rồi.” Đông Thanh nói.
Ta đè giọng hỏi:
“Đại thiếu gia ở trong cung?”
“Ở trong cung, trưởng công chúa phản rồi, tối nay bức cung!”
Ta bảo Đông Thanh và những người khác vào sân, mọi người không nói gì, cứ chờ trời sáng.
Tiếng đánh nhau vẫn không ngừng, nửa đêm có một người hầu Dương phủ toàn thân là máu đến gõ cửa, nói trưởng công chúa dẫn người đến Dương phủ, mọi người nghe xong đều sợ hãi.
Đông Thanh hỏi: “Phu nhân và lão gia không sao chứ?”
Trước khi vào cung, Dương Chi Cẩn đã sắp xếp, trong nhà không còn ai.
“Nhà không sao nhưng phủ Bác Dương Hầu thì không ổn lắm, trưởng công chúa bắt Bác Dương Hầu và Lưu tiểu thư, chắc là để uy hiếp đại thiếu gia.”
Đông Thanh nhìn ta với vẻ mặt kỳ lạ.
Tim ta đập thình thịch, một ý nghĩ vô lý và không có dấu hiệu báo trước bỗng nảy ra.
Dương Chi Cẩn sau này không đến thăm ta, không nói đón ta về, không nhắc gì đến tương lai của chúng ta nữa, là… đang bảo vệ ta?
Hắn đã dự đoán được đêm nay?
Nghĩ xong, ta lại gạt bỏ ý nghĩ đó.
16
Đêm đó trôi qua trong lo lắng sợ hãi.
Ta lo cho Dương Chi Cẩn, sợ hắn và thái tử không thắng được trưởng công chúa, lại lo trưởng công chúa giết quá nhiều người vô tội, thậm chí còn lo cho cả gia đình phủ Bác Dương Hầu.
Lưu tiểu thư cũng khá vô tội, chỉ đính hôn thôi, đã bị trưởng công chúa coi như quân cờ, bắt đi uy hiếp Dương Chi Cẩn.
Trời cuối cùng cũng sáng, Đông Thanh ra ngoài một chuyến, nửa canh giờ sau chạy về đầy phấn khởi:
“Thắng rồi, thái tử thắng rồi.”
“Đại thiếu gia thì sao?” Ta hỏi.
“Không sao, mọi người đều không sao.” Đông Thanh kích động đến nỗi mắt đỏ hoe: “Ta… chúng ta về nhà xem thử, lão gia và phu nhân vẫn ở nhà.”
Ta bảo họ nhanh đi, ta cũng đón Đoạn ma ma và Mạch Hối lên.
“Không biết đại thiếu gia thế nào rồi? Đao kiếm vô tình, huống hồ, vết thương trên người hắn còn chưa lành.” Đoạn ma ma lo lắng.
Ta cũng lo, vết thương sau lưng hắn còn chưa lành, đánh nhau chắc chắn sẽ bị hạn chế.
Ta ôm Mạch Hối chờ, mãi đến giờ Thân buổi chiều, đột nhiên có tiếng đập cửa, ta ra mở, Dương Chi Cẩn ngã vào.
Ta vội ôm hắn, sợ đến toát mồ hôi lạnh: “Dương Chi Cẩn, ngươi… ngươi thế nào?”
“Lại bị thương rồi.” Dương Chi Cẩn ôm ta, đầu tựa vào vai ta: “Lại phải làm phiền ngươi rồi.”
Ta xử lý vết thương cũ ở lưng bị rách cho hắn, lại phát hiện ra trên cánh tay hắn có vết thương mới, hắn nhìn ta yếu ớt.
“Vết thương này của ngươi…” Ta cau mày.
“Sao vậy?” Dương Chi Cẩn khó hiểu nhìn ta: “Có vấn đề gì sao?”
Ta nhìn hắn, lại nhìn thanh kiếm hắn đặt trên bàn.
“Đại thiếu gia, ta là đại phu.”
Hắn gật đầu: “Ta biết.”
“Ta còn học thêm pháp y… ừm… ngỗ tác nghiệm tử thi…”
Hắn vẫn không hiểu.
“Vết thương của người, tự mình rạch và bị người khác rạch, là khác nhau.”
Vết thương trên cánh tay trái của hắn là do hắn tự rạch.
Hắn định nói gì đó, nghe ta nói xong liền vội ngậm miệng, giọng nói lại yếu đi vài phần:
Đọc thêm nhiều truyện hay tại TruyenBiz.Net“Tú Hà, ngươi xem thử, ta có phải bị sốt không? Vết thương cũ ở lưng mười phần tám chín là bị nhiễm trùng như ngươi nói.”
Hắn nhắm mắt lại, giọng nói uể oải:
“Tú Hà, ta ngủ một lát, hai ngày hai đêm không ngủ rồi.”
Hắn thực sự ngủ thiếp đi.
Mệt thì đúng là mệt nhưng gian xảo cũng đúng là gian xảo.
17
Hôm nay là mùng tám tháng năm, ta không hỏi về chuyện hôn sự của Dương Chi Cẩn nhưng Đoạn ma ma không nhịn được hỏi.
“Hủy rồi.”
Giờ ăn, Dương Chi Cẩn thản nhiên nói.
Ta và Đoạn ma ma đều nhìn hắn, ta hỏi: “Lưu tiểu thư bị trưởng công chúa bắt làm con tin uy hiếp ngươi, nàng ấy thế nào? Người còn khỏe không?”
“Ngươi quan tâm quá nhiều người rồi.”
Dương Chi Cẩn không hài lòng: “Ngay cả nàng ta ngươi cũng quan tâm sao?”
“Nàng ấy vô tội, ta quan tâm một chút, rất bình thường mà.”
“Chỉ có ngươi là vô tội.” Dương Chi Cẩn gõ đầu ta: “Triều đại thay đổi, tất cả những người tham gia vào, đều không vô tội.”
Sau này ta mới biết, ngày ta gặp Lưu tiểu thư, người nữ tử có khí chất cao quý ở bên cạnh nàng ấy, chính là trưởng công chúa.
Nàng ấy và trưởng công chúa quan hệ rất tốt, nghe nói là từ nhỏ đã cùng nhau lớn lên.
Dương Chi Cẩn không nói rõ nhưng Đoạn ma ma đã đi dò hỏi, nói Lưu tiểu thư đồng ý gả cho Dương Chi Cẩn, không phải vì coi trọng Dương Chi Cẩn, mà là vì trưởng công chúa.
Trưởng công chúa ép cung không phải là ý định nhất thời, nàng ấy đã mưu tính rất lâu, thậm chí chuyện tiên đế lâm bệnh, nàng ấy cũng có nhúng tay vào.
Ta khá là bội phục trưởng công chúa, một nữ tử, ở thế giới này có thể làm được đến mức này, được nhiều triều thần ủng hộ như vậy, nàng ấy rất xuất sắc.
Còn những chuyện khác, chỉ có thể nói là thắng làm vua thua làm giặc, hoặc là vận may, hoặc là số mệnh?
“Vậy Lưu tiểu thư thì sao?”
“Chết rồi.” Dương Chi Cẩn giọng điệu bình thản nói: “Sau khi trưởng công chúa chết, nàng ta ôm thi thể của trưởng công chúa tự vẫn.”
Ta càng kinh ngạc hơn.
“Tú Hà.” Dương Chi Cẩn đưa cánh tay cho ta: “Vết thương của ta rất đau.”
“Đau thế nào?” Ta vội vàng xem vết thương của hắn, hắn mô tả một loạt đau thế này thế kia, kết luận là muốn ta thổi thổi cho hắn.
Ta: “…”
Cuối cùng vẫn không nỡ, giúp hắn thổi thổi.
Thật là trẻ con.
18
Dương Chi Cẩn lại không về phủ nữa.
Hắn ở lại đây, ở trong phòng khách, thậm chí ngay cả triều sớm cũng không đi.
Mỗi ngày xử lý công việc triều chính vào buổi sáng, buổi trưa cùng Mạch Hối ngủ trưa, sau khi dậy thì cứ bám dính lấy Mạch Hối và ta, nói rất nhiều.
Ta bảo hắn về phủ, hắn không chịu, nói không rời xa được Mạch Hối.
“Ta hai mươi mốt tuổi rồi, chỉ có một nữ nhi này.” hắn liếc ta một cái: “Ngươi không hiểu, tâm trạng của người già được con.”
Ta không nhịn được, cười hắn rất lâu.
Hắn không hề ngượng ngùng, thản nhiên đi vòng quanh ta.
“Ngươi muốn mở một tiệm thuốc không?”
Dương Chi Cẩn giúp ta sắp xếp thuốc, ta chuẩn bị làm một ít hương đuổi muỗi và thuốc viên giải nhiệt, dù sao hắn cũng luôn ở trong tầm mắt ta, ta liền phân công hắn làm việc.
“Hành nghề y cần bằng cấp không?” Ta hỏi hắn.
“Ngươi muốn là được, những chuyện khác đều giao cho ta.” Hắn thản nhiên nói.
Ta vui vẻ hẳn lên, ta muốn mở một tiệm thuốc, chỉ là chi phí quá cao, ta vẫn chưa nghiêm túc nghĩ đến cách thực hiện.
“Quả nhiên, có chỗ dựa có khác.”
“Giờ mới biết sao?” Hắn chăm chú nhìn ta: “Ngươi có muốn cân nhắc không, nghiêm túc dựa vào ta?”
Ta liếc hắn một cái.
“Mấy ngày nữa phu nhân vẫn sẽ tìm cho ngươi một mối hôn sự khác, ngươi cứ ở đây dây dưa với ta là thế nào? Nuôi ngươi như ngoại thất à?”
Dương Chi Cẩn khựng lại, lẩm bẩm:
“Không ai có thể quyết định chuyện hôn sự của ta, ngoài ngươi.”
“Cái gì?” Ta hỏi hắn.
“Rõ ràng là ngươi chán ghét ta, ghét bỏ ta, không muốn gả cho ta, đừng có đổ trách nhiệm cho người khác.” Hắn thế mà còn ấm ức.
Ta đè tay hắn đang sắp xếp thuốc: “Chờ một chút, nói rõ ràng đi, ta đổ trách nhiệm cho người khác thế nào?”
“Chờ một chút.” Hắn nắm lấy tay ta: “Nói như vậy, nàng đồng ý gả cho ta rồi?”
Ta ngẩn người.
“Ta muốn cưới nàng dùng kiệu tám người khiêng, cưới hỏi đàng hoàng, ngoài nàng ra ta cũng không cưới ai khác.” Hắn nhìn ra sân: “Nếu nàng thấy ở đây thoải mái, lại không muốn thành thân với ta, cũng không sao, ta sẽ theo nàng cùng ở đây, coi như ta ở rể.
“Còn nữa, thật xin lỗi.” Hắn thở dài: “Đêm đó ta quá xúc động, nàng hận ta, ta có thể hiểu.”
Ta muốn nói, ta không hận hắn.
Nhưng ta càng bị những lời trước đó của hắn làm cho chấn động.
“Đồng ý!” Đoạn ma ma ôm Mạch Hối từ trong nhà chạy ra, nói nhanh hơn ta: “Tú Hà đồng ý!”
Không biết là do tiếng của Đoạn ma ma quá lớn, hay là trùng hợp, Mạch Hối cũng phát ra một tiếng đáp lại, nói xong con bé còn cười khúc khích.
“Nữ nhi cũng đồng ý, thiểu số phục tùng đa số.” Dương Chi Cẩn nhìn ta với ánh mắt rực cháy: “Tú Hà, cho ta một cơ hội để bù đắp cho nàng.”
Để lại một bình luận
Bạn cần Đăng nhập để gửi bình luận.