05
Ta phát hiện ra tài năng quản gia của mình khi mới 9 tuổi. Khi kế mẫu đang đau đầu lắng nghe quản sự báo cáo công việc, ta chỉ ngồi viết chữ bên cạnh, nghe qua vài câu đã có thể chỉ ra vấn đề, khiến bà vô cùng kinh ngạc.
Ta không ghét việc quản lý, bởi sống trên đời này, những gì mình có thể nắm giữ được mới là điều quan trọng.
Sau bốn tháng về làm dâu, ta đã đứng vững trong phủ Quốc Công.
Với phụ mẫu, ta rất mực kính trọng, cách ngày lại đích thân đến phủ Trưởng Công chúa thỉnh an, hầu hạ.
Với các thẩm, ta giữ lễ nghĩa của bậc hậu bối, nhưng nếu họ cố tình làm khó, ta cũng không nhún nhường. Suy cho cùng, Thế tử mới là người sẽ làm chủ phủ Quốc Công trong tương lai.
Với phu quân, ta cư xử như một người thê tử hiền huệ nên có, chu đáo tỉ mỉ, khi gặp việc luôn cùng nhau bàn bạc, tuyệt không ghen tuông đố kỵ. Khi cần, ta còn thể hiện một chút thú vui khuê phòng, như cảnh cắt bấc nến, vẽ mày cho hắn.
Với các thiếp thất, ta rộng lượng bao dung, không chỉ mời thái y đến chữa trị cho Lý Quỳnh Hoa, mà còn nâng Thanh Chi, nha hoàn thông phòng của Thế tử, lên làm thiếp.
Với người hầu, ta vừa ân vừa uy. Những kẻ biết nhìn xa, sớm đầu quân về phía ta, tất nhiên sẽ được trọng dụng. Còn những kẻ dựa vào thâm niên mà làm càn, ta sẽ trừng trị để họ biết rằng phủ Quốc Công giờ do ta làm chủ. Việc phân biệt kẻ trung người gian sẽ là chuyện về sau.
Những người quản sự của nhị phòng và tam phòng, ta dự định sẽ dần dần thay thế trong hai năm.
Trong khoảng thời gian này, dù là Trưởng Công chúa hay Thế tử, đều rất hài lòng với ta.
Nếu hỏi ta làm sao để đạt được điều đó, câu trả lời chỉ là hai chữ “vô tâm.”
Với ta, Trưởng Công chúa là bậc thượng cấp cần được đối đãi một cách nghiêm túc. Người hầu chỉ là những quân cờ giúp ta quản lý phủ Quốc Công.
Còn về các thiếp, Lý Quỳnh Hoa tuy được Thế tử sủng ái nhưng không có gì đáng lo. Thanh Chi trung thành và tháo vát, lại là người cũ trong phủ. Nâng nàng ấy lên làm thiếp, để nàng mang ơn ta, thì nàng sẽ ở bên cạnh ta, giúp quản lý những việc lặt vặt.
Trong lòng ta đối với Thế tử không có chút tình ý nào, chỉ có ân nghĩa phu thê, vì thế ta có thể rộng lượng và điềm tĩnh.
Ta từng rất thích, rất thích một người. Sau khi không còn gặp lại người ấy nữa, ta mới hiểu được điều gì gọi là “vô dục tắc cương” (không mong cầu điều gì thì lòng sẽ vững vàng).
06
Thế tử mỗi tháng ở lại phòng ta mười ngày, còn lại hai mươi ngày, hắn ở Liên Châu Quán của Lý Quỳnh Hoa hoặc ở phòng Thanh Chi, ta đều không can thiệp.
Hôm đó, khi hắn đang ở lại Liên Châu Quán của Lý Quỳnh Hoa, ta tìm không thấy chuỗi ngọc của mình trước khi đi ngủ, tìm rất lâu trên bàn trang điểm, cuối cùng mới phát hiện nó bị kẹp trong sổ sách.
Ta đặt chuỗi ngọc dưới gối, cảm giác như trái tim đang treo lơ lửng của mình mới trở về đúng vị trí.
Nha hoàn Lệnh Phương hầu ta ngủ hỏi: “Phu nhân vẫn cần để chuỗi ngọc này bên cạnh mới ngủ được sao?”
Ta thở dài: “Đúng vậy.”
Không ai biết rằng đây là món quà mà đệ tử cao đồ của Quốc sư hiện tại, Huệ Minh, đã tặng ta.
Trước năm mười bốn tuổi, mỗi năm ta đều đến chùa Linh Nhân ở lại nửa tháng để cầu phúc cho người mẹ đã khuất. Chính tại nơi đó, ta đã quen biết Huệ Minh.
Ta bé nhỏ, đuổi theo Huệ Minh bé nhỏ, bắt chàng kể cho ta nghe những câu chuyện trong kinh thư. Chàng thường chưa kể hết, đầu ta đã gật gù, tựa lên vai chàng mà ngủ thiếp đi.
Chuỗi ngọc này là quà sinh nhật chàng tặng ta.
Sau năm mười bốn tuổi, chàng không gặp ta nữa, sau đó thậm chí không từ mà biệt, lên đường chu du bốn phương.
Mỗi lần ta tìm cách gặp chàng, sư phụ của chàng lại ra gặp, và mỗi lần chỉ có một câu: “Nhất thiết hữu vi pháp, như mộng huyễn bào ảnh, như lộ diệc như điện, ưng tác như thị quán” (tất cả các pháp hữu vi đều như mộng, như ảo, như bọt, như bóng, như sương, như điện, nên quán chiếu như thế), dùng để khuyên ta.
Vì vậy, ta hiểu rằng chúng ta cuối cùng không phải người cùng đường.
Ta có thể lấy được Thế tử cũng nhờ vào công lao của Quốc sư. Trưởng Công chúa mang bát tự của ta đến hỏi Quốc sư, Quốc sư nói: “Nữ tử này bát tự chủ quý, có thể an gia.”
Nhờ vậy, ta mới thuận lợi gả vào phủ Quốc Công.
Tối nay có lẽ vì gió thu mới nổi, thổi lòng người thêm lạnh, ta bỗng dưng nhớ lại chuyện cũ. Nghĩ nhiều cũng vô ích, ta nói với Lệnh Phương: “Ngủ thôi.”
Đọc thêm nhiều truyện hay tại TruyenBiz.Net07
Sau nửa năm vào phủ Quốc Công, Trưởng Công chúa bắt đầu hỏi về chuyện con cái. Thường ngày nếu ban thưởng thứ gì, bà cũng không quên kèm theo một toa thuốc giúp thụ thai.
Dù gì thì ở thời này, có con nối dõi mới có người kế thừa gia nghiệp, dù là con của thiếp cũng được. Nếu cả vợ cả lẫn thiếp đều không có con, thì chỉ có thể trơ mắt nhìn gia sản của chồng sau khi qua đời bị họ hàng chiếm đoạt. Những người hiểu chuyện, nếu lâu ngày không có con, sẽ sớm suy tính đến chuyện nhận con thừa tự.
Những gia đình quan lại giàu có còn như vậy, huống chi là phủ Quốc Công, nơi có tước vị được thừa kế.
Ngay cả trong dân gian cũng vậy, nếu không có con, phu quân còn chưa nằm trong quan tài, thì vô số họ hàng đã tính chuyện tranh giành tài sản rồi.
Bụng của ta và Lý Quỳnh Hoa đều bị cả phủ dõi theo. Có người mong sớm nghe tin vui, cũng có người hy vọng mãi chẳng gặp may.
May mắn thay, đứa bé của ta quả là biết điều. Vào mùa đông giá lạnh, trong khi tuyết lớn bao phủ toàn bộ kinh thành, ta cũng đón tin vui từ thái y.
Tin tức ngay lập tức được báo đến phủ Trưởng Công chúa, bà cùng công công vô cùng vui mừng, vội vàng quay về phủ Quốc Công thăm ta, không chỉ mang theo nhiều loại dược liệu và vải vóc, mà còn căn dặn ta từ nay không cần phải đến phủ thỉnh an nữa, giữ gìn sức khỏe cho đứa bé trong bụng là quan trọng nhất.
Trong căn phòng ấm áp của chính thất, Trưởng Công chúa nắm tay ta hỏi chi tiết từ thái y, biết mọi thứ đều tốt lành, bà lại hỏi: “Có báo tin vào cung cho Yến nhi biết chưa?”
Ta đáp: “Đương nhiên đã cho người truyền tin rồi, chỉ là phu quân đang ở trong cung, e rằng chưa thể về ngay.”
Hoắc Yến mang chức vị tam phẩm lang vệ, làm việc trong cung, mỗi đợt trực mười hai ngày, nghỉ mười hai ngày. Chức vụ thị vệ này đa phần đều do con cháu quý tộc đảm nhận.
Hắn là cháu ngoại của Hoàng đế, không cần phải đích thân tuần tra, chỉ cần chỉ huy việc phòng vệ. Cả đời này hắn sẽ không giống cha mình, ra biên cương nữa.
Trưởng Công chúa cười, đôi mắt được chăm sóc kỹ lưỡng không hằn dấu thời gian khẽ nheo lại: “Đây là lần đầu tiên Yến nhi được làm cha, cứ để nó nôn nóng một chút.”
Hoắc Yến trở về quả nhiên là vui đến phát đ//iên, ôm ta mà không dám ôm chặt, cười ngốc một lúc, rồi đột nhiên nói: “Phải bắt đầu nghĩ tên rồi.”
Ta giả vờ giận: “Phu quân chắc là vui quá rồi, người ta nói mang thai mười tháng, đây mới là tháng đầu tiên thôi. Dù nhà nào trọng chuyện đặt tên sớm, cũng không đến nỗi sớm như vậy đâu.”
Dù giữa ta và hắn không có tình cảm sâu đậm, nhưng nếu ngày tháng dài có thể sinh ra tình thân, thì cũng coi như là cuộc sống an yên.
08
Mang thai được bốn tháng, Trưởng Công chúa sai một nữ quan và hai nhũ mẫu đến phủ Quốc Công. Nữ quan giúp ta chia sẻ công việc, còn hai nhũ mẫu thì lo chăm sóc sức khỏe cho ta.
Ta vui vẻ tận hưởng sự nhàn hạ, mỗi ngày chỉ tản bộ, dưỡng thai mà không lo lắng gì.
Trong hai tháng đầu, Hoắc Yến tỏ ra là một người chồng tốt, mỗi tháng ở lại viện của ta hai mươi ngày. Ta lấy lý do không thoải mái do mang thai để từ chối việc gần gũi, hắn cũng không nói gì.
Tuy nhiên, rốt cuộc hắn cũng không chịu nổi sự cô đơn. Đến tháng thứ ba, hắn bắt đầu ở lại phòng của ba người thiếp khác.
Đúng vậy, vì ta mang thai, mẹ chồng lại ban cho hắn một thiếp nữa, gọi là Lăng Nương, một cô gái xinh đẹp như hoa.
Người mới vào phủ, Hoắc Yến không khỏi thiên vị nhiều hơn. Ta đương nhiên không có ý kiến gì, Thanh Chi tính tình thật thà cũng chẳng nói gì.
Nhưng Lý Quỳnh Hoa thì khác, từ trước đến nay Hoắc Yến luôn yêu chiều nàng, bây giờ người mới chiếm hết ân sủng, nàng làm sao chịu được, vài lần đến viện của ta khóc lóc kể khổ, nói Lăng Nương kiêu căng, bắt nạt người khác, chẳng hạn như mùa xuân này, khi may y phục mới, Lăng Nương còn tranh chọn vải trước nàng.
Nàng ấy làm ầm lên khiến ta đau đầu, ta chỉ đành dỗ dành vài câu như “Người mới vào phủ chỉ là để chàng tìm cảm giác mới lạ”, “Trong lòng Thế tử vẫn coi trọng muội mà thôi”.
Khi đã được an ủi, nàng mới vui vẻ rời đi.
Khi Hoắc Yến trở về, ta nói với hắn rằng đừng chỉ chăm lo cho người mới, mà cũng phải quan tâm người cũ. Ý của ta là để hắn cân bằng tình cảm, tránh việc thiếp thất ghen tuông khóc lóc, vì dỗ dành họ tốn nhiều công sức.
Không ngờ, Hoắc Yến lại nghĩ ta đang trách hắn vì lơ là ta trong lúc mang thai, nên cảm thấy áy náy, lại còn có chút đắc ý vì thê và thiếp tranh sủng.
Ta đành phải tiếp tục đóng vai và ngầm nhắc nhở Lý Quỳnh Hoa rằng đừng chỉ biết khóc, mà phải nghĩ cách.
Lý Quỳnh Hoa bày mưu tính kế cả ngày, cuối cùng nàng uống rượu, làm thơ dưới tán hoa, khiến Hoắc Yến nhớ lại lần đầu gặp nàng ở Trường Tín Cung, khi nàng giúp hắn phủi những cánh hoa rơi. Trong lòng hắn mềm nhũn, tình xưa bỗng chốc bừng cháy trở lại.
Bạch liên, đào hồng đua nhau nở rộ trong hậu viện, Hoắc Yến bận rộn cân bằng giữa tình cũ và tình mới, nhờ vậy mà ta có một thời gian mang thai vô cùng thanh thản.
Để lại một bình luận
Bạn cần Đăng nhập để gửi bình luận.