Skip to main content

Đăng nhập Đăng ký

ĐĂNG NHẬP

Quên mật khẩu

QUÊN MẬT KHẨU

ĐĂNG KÝ MỚI

Tên người dùng:
Mật khẩu:
Email:

Generic selectors
Exact matches only
Search in title
Search in content
Post Type Selectors
post
Đăng nhập Đăng ký

ĐĂNG NHẬP

Quên mật khẩu

QUÊN MẬT KHẨU

ĐĂNG KÝ MỚI

Tên người dùng:
Mật khẩu:
Email:

Chương 3

11:32 chiều – 28/10/2024

Phó Trì còn đang khuyên bảo, hắn từ trước đến nay rất biết thuyết phục người khác, hơn nữa kẻ bắt cóc nhất thời hồ đồ, đầu óc có vấn đề, thật sự nghe lời hắn đồng ý dắt con tin đến trao đổi.

Lúc hắn đi tới, kẻ bắt cóc lấy ra một con dao khác từ trên người, hung hăng đâm một nhát vào cánh tay hắn, giảm bớt lực phản kháng của hắn, sau đó kề dao ở trên cổ hắn, một tay đẩy tôi ra.

Phó Trì nhìn tôi thật sâu, khom lưng phối hợp với kẻ bắt cóc, khàn giọng nói: “Chạy ra ngoài, đừng quay đầu lại.”

Cảnh sát rất nhanh đã tới, tôi cầm lấy tay bọn họ, quay đầu lại nhìn Phó Trì, cầu xin bọn họ cứu hắn.

Bọn họ mạnh bạo đưa tôi ra ngoài, tôi ngồi xổm trên mặt đất, đầu óc trống rỗng.

Cánh cửa đó không mở ra từ bên trong, cho đến khi tôi không thể cầm cự và quỳ xuống.

Không có vụ nổ như dự đoán, cũng không thấy Phó Trì bị thương nghiêm trọng.

Tôi chống bậc thang, trên mặt tất cả đều là nước mắt, nhìn Phó Trì từ bên trong đi ra, một tay ôm cánh tay.

Hắn đi tới, ôm lấy tôi từ dưới đất.

Tôi vùi đầu vào trong lòng hắn, khóc đến thở không ra hơi, trong khoảng thời gian ngắn, lòng tràn đầy hốt hoảng, tôi gọi hắn: “Phó Trì…”

“Ừ, anh ở đây.” Hắn cúi đầu, nhẹ giọng đáp.

Tôi tỏ vẻ khóc hỏi hắn: “Anh ngay cả chết còn không sợ, vì cái gì, vì cái gì…”

Tôi không hỏi nữa, Phó Trì trầm mặc không hỏi nữa.

Bởi vì chúng tôi đều biết, lời chưa hỏi ra kia là —

Anh ngay cả chết còn không sợ, tại sao không có dũng khí cả đời chỉ yêu một người?

Phó Trì, cả đời chỉ yêu một người, thật sự khó như vậy sao?

Trầm mặc thật lâu, Phó Trì run rẩy đặt tay tôi vào trong ngực, giọng nói hèn nhát cầu khẩn: “Mạn Mạn, sau này chúng ta sẽ sống thật tốt, anh cầu xin em.”

9

Việc ngoài ý muốn kia khi nổi lên thì Phó Trì ra nước ngoài công tác.

Một ngày trước khi đến bệnh viện phụ sản, tôi ngồi trong phòng đợi ngủ rất lâu, từ lúc tiếng chim tước kêu đến khi mặt trời lặn về phía tây.

Cho dù lòng dạ sắt đá, tôi cũng sẽ nhịn không được ảo tưởng, đứa nhỏ này sẽ như thế nào, là hư một chút hay là ngoan một chút.

Tôi giơ tay vỗ nhẹ bụng, rơi lệ, nói xin lỗi với đứa bé.

Tôi xin lỗi vì đã gặp đứa bé trong hoàn cảnh không đúng lúc như thế này.

Xin lỗi vì không thể đưa đứa bé đến với thế giới này.

Nhưng mà tôi lại ở bệnh viện gặp được Triệu Tư Tư.

Tôi mới biết được, trong khoảng thời gian này cô ta ở trên mạng bị người ta đào ra tin tức xấu, sự nghiệp coi như là bị hủy rồi.

Là nạn nhân của cô ta, tôi rất thích nghe ngóng, nhưng cũng lười châm chọc cô ta.

Ngay khi tôi xoay người muốn đi vào, đột nhiên Triệu Tư Tư phát hiện ra là tôi, vọt mạnh về phía tôi.

Tôi không kịp lui về phía sau, lúc này, vệ sĩ đi cùng tôi đã dùng một tay bắt lấy cô ta.

Triệu Tư Tư hung ác nhìn tôi, lạnh lùng nói: “Là cô xúi giục Phó Trì lấy mạng con tôi, có phải không!”

Tôi há miệng, khó có thể tin nhìn cô ta, trong khoảng thời gian ngắn, cổ họng đều có chút tắc nghẽn.

Triệu Tư Tư ra sức giãy dụa, ánh mắt từ âm hiểm chuyển sang đỏ bừng: “Cô cũng muốn ly hôn với anh ấy, sau khi cô đi, tôi theo anh ta nhiều năm như vậy thì chức Phó phu nhân sẽ là của tôi.”

Cô ta nghẹn ngào: “Hứa Mạn, tôi thừa nhận ngay từ đầu tôi quan hệ với anh ấy là bởi vì tiền, tôi dùng hết tất cả vốn liếng quyến rũ anh ấy, để anh ấy ném tài nguyên cho tôi, nhưng tôi, bây giờ tôi thật sự yêu anh ấy, tôi… Tôi rất yêu anh ấy, tôi muốn kết hôn với anh ấy, muốn cùng anh ấy sống quãng đời còn lại…”

“Triệu Tư Tư.” Tôi ngắt lời cô ta, bình tĩnh mà ác độc khuyên nhủ, “Lần sau đừng làm tiểu tam chen chân vào hôn nhân của người khác nữa, thật sự sẽ không có kết cục tốt.”

Tôi xoay người, để mặc cho cô ta ở phía sau kêu gào.

“Hứa Mạn, cô có thể giúp tôi nói vài lời tốt đẹp với Phó Trì không, cô bảo anh ấy đừng đuổi tôi đi mà, được không…”

Sau một hồi trong lòng tôi có chút mệt mỏi, đứng ở cửa phòng khám thật lâu, ngẩng đầu nhìn ánh mặt trời chiếu nghiêng vào, thẳng lưng kiên quyết đi vào.

Khi sinh mệnh nhỏ bé kia từ từ trôi qua khỏi cơ thể tôi, nước mắt của tôi tựa hồ cũng chậm rãi chảy cạn.

Giống như là vì mười hai năm thất bại này lại khóc một hồi.

Ngày hôm sau khi tôi từ bệnh viện trở về, Phó Trì từ Luân Đôn bay về.

Hắn mệt mỏi chạy về biệt thự, đỏ mắt hỏi: “Em đi khoa sản làm cái gì?”

Tôi nói tôi đã bỏ đứa bé.

Phó Trì giống như phát điên, đập phá tất cả những thứ có thể đập trong phòng, cuối cùng trở tay bóp eo, run rẩy ngón tay chỉ vào tôi.

“Hứa Mạn, vì cái gì, đó là con của chúng ta.”

Hắn quỳ trên mặt đất, hai tay ôm mặt, vùi đầu vào đùi tôi, hai vai không ngừng run rẩy: “Mạn Mạn, đó là… con của chúng ta.”

Tôi bình tĩnh nhìn hắn, Phó Trì điên cuồng hiện giờ giống như là tôi điên cuồng bốn năm trước, nhưng trong lòng tôi không có một tia vui sướng chỉ có bi thương vô tận.

Đứa nhỏ này là vào ngày sinh nhật trong lúc vô tình mềm lòng với hắn, mới để cho hắn vượt qua giới hạn, đứa nhỏ này ngay từ đầu chính là một sai lầm.

Tôi thở dài: “Phó Trì, ly hôn đi.”

“Anh sẽ không đồng ý.”

Tôi hỏi hắn: “Hay là anh muốn tôi ở bên cạnh anh từng chút một chết đi?”

Phó Trì nghe nói như thế, đáy mắt chợt run lên, cứng ngắc đứng tại chỗ, ánh mắt nhìn về phía tôi chỉ còn lại sự luống cuống.

10

Phó Trì ở trong phòng suốt một ngày, cửa phòng khóa chặt, từ bình minh đến lúc mặt trời lặn, hắn mới đẩy cửa đi ra.

Hắn nhìn tôi, ngữ khí bình tĩnh: “Mạn Mạn, anh đồng ý với em.”

Lên tòa án, khởi tố là thủ đoạn tôi không muốn sử dụng nhất, tôi không muốn ầm ĩ khó coi như vậy.

Hắn có thể bình thản đáp ứng, tôi không tự giác thở phào nhẹ nhõm.

Thủ tục ly hôn được thực hiện rất nhanh, chỉ mất ba ngày.

Trong ba ngày này, Phó Trì lại thành bộ dáng lúc trước, cười chuẩn bị tất cả, tản mạn nói chuyện với tôi.

Ngày rời khỏi biệt thự, tôi ngồi xổm trên mặt đất thu dọn hành lý, Phó Trì ngồi trên sô pha lẳng lặng nhìn.

Một lúc lâu sau, hắn mới mở miệng: “Tất cả các công ty trên danh nghĩa của anh, em đều có 3% cổ phần ban đầu, em muốn xử lý thế nào cũng được. Mấy căn nhà trên đường Hành Sơn, còn có biệt thự ở công viên Tây Sơn đều chuyển sang tên em.”

Hắn lấy ra một tấm thẻ ngân hàng, đặt lên mặt bàn: “Tấm thẻ này có 300 triệu tiền gửi ngân hàng, em cầm đi.”

Đây là lần đầu tiên tôi biết có cổ phiếu đứng tên tôi, nhưng bây giờ tôi cũng lười truy hỏi.

Phó Trì cho mấy thứ này, đủ cho tôi vô ưu vô lo xài mấy đời, tôi làm không được chuyện giả vờ thanh cao nói không cần tiền.

Đọc thêm nhiều truyện hay tại TruyenBiz.Net

Vì thế tôi cầm tấm thẻ kia, nhận toàn bộ, đây là hắn nợ tôi: “Cảm ơn.”

Hắn dựa vào sô pha, toàn thân chỉ có ánh mắt còn có chút sức sống.

Khoảng mười phút sau, đột nhiên hắn nói: “Mạn Mạn, hôm nay trời đã tối, ở lại thêm một đêm nữa đi, ngày mai anh tiễn em.”

Tôi ngẩng đầu nhìn hắn, cong khóe môi lắc đầu: “Không cần đâu, mẹ tôi tới đón tôi.”

Phó Trì nghe nói như thế, lập tức đứng lên: “Mẹ đến rồi? Anh đi đón mẹ lên.”

Hắn sốt ruột kéo áo khoác lên, muốn đi ra ngoài.

Tôi gọi hắn lại: “Phó Trì, anh đừng đi.”

Hắn dừng bước, có chút nghi hoặc nhìn tôi.

“Trước kia mẹ tôi mỗi lần gặp tôi đều phải khen anh.” Tôi suy nghĩ nói cho hắn biết, “Trước kia bà ấy thật sự rất thích anh, nhưng anh làm tổn thương con gái bà ấy, tôi nghĩ, bà ấy sẽ không muốn nhìn thấy anh.”

Phó Trì nắm chặt áo khoác, dùng sức đến trắng bệch, lui vài bước, chán nản ngồi trở lại sô pha.

Tôi đẩy vali, lúc đi tới cửa thang máy, Phó Trì cúi đầu, không có động tĩnh.

Tôi gọi hắn một tiếng: “Phó Trì.”

“A.” Hắn ngẩng đầu lên đáp một tiếng, cười nhìn tôi.

Tôi nghĩ tới lúc ly hôn sẽ ầm ĩ đến mức mọi người đều không chịu nổi, nhưng không nghĩ tới khi ngày này tới sẽ cho nhau thể diện như vậy. Tôi cười cười: “Tôi đi đây.”

Hắn muốn tiễn tôi, tôi ngăn hắn lại, lấy cánh cửa kia làm ranh giới, chúng tôi chia làm hai nơi.

Hắn cúi đầu nhìn cánh cửa kia, trừng mắt nhìn: “Sau này có chuyện gì không xử lý được, em cứ tìm anh. Chỉ cần anh còn có năng lực, chuyện của em anh sẽ không mặc kệ.”

Tôi xoay người, phất phất tay, không nói gì.

11

Sau khi ly hôn, tôi đăng nhập weibo đã lâu không dùng, gửi một bức tranh biếm họa mới vẽ xong.

Chỉ một lát sau đã có fan bình luận:
“Tôi không nhìn lầm chứ, đây là Thời Nguyệt lão sư sao?”

“Tôi không nghĩ mình có thể nhìn thấy Thời Nguyệt vẽ trở lại, ngọt ngào chết tôi rồi!”

“Ai mà hiểu được, mấy năm nay Thời Nguyệt vẽ những bức tranh âm u kia, nếu không phải tôi đối với cô ấy là tình yêu đích thực, tôi đã sớm thoát fan rồi.”

Tôi nhớ tới mấy năm nay hôn nhân không như ý, ngay cả những thứ vẽ ra cũng mang theo màu sắc âm u, cảm thấy ly hôn đúng là vô cùng chính xác.

Tôi trượt xuống, thấy một ID quen thuộc: “Vẽ thật đẹp! Hy vọng sau này cô có thể vui vẻ mỗi ngày.”

ID này xem như fan cũ của tôi, tôi nhớ năm thứ hai đại học, lần đầu tiên tôi đăng tác phẩm, người này đã chú ý đến tôi.

Sau đó, mỗi một weibo của tôi hắn đều lặng lẽ like, mỗi tác phẩm hắn đều bình luận một câu vẽ rất khá, cố lên!

Mặc dù, mấy năm nay tôi bị người ta lên án mắng đến thương tích đầy mình, hắn cũng kiên trì bình luận vẽ rất khá, không nên từ bỏ.

Tôi cong cong khóe môi, trả lời hắn một câu: “Cảm ơn.”

Nhắc tới thì cũng kỳ lạ, trong khoảng thời gian gần đây, người tôi thường gặp nhất lại là Lê Viễn.

Có một lần, hắn dắt một con chó, tôi nhìn chằm chằm nửa ngày, mới hỏi hắn: “Đây là con chó kia?”

Năm thứ hai đại học, tôi và Phó Trì nhặt được một con chó sữa bị vứt bỏ ở ngoài trường, mang nó đi kiểm tra, quyền sở hữu chó trở thành vấn đề.

Nhưng cả hai chúng tôi đều không phải là những người kiên nhẫn, chứ đừng nói đến lúc đó tôi còn bận vẽ truyện tranh.

Lúc ấy, Lê Viễn chủ động nói có thể hỗ trợ giải quyết vấn đề này, tôi cho rằng hắn sẽ tặng chó cho người khác, cũng không nghĩ tới hắn sẽ nuôi nó lớn thế này.

Lê Viễn cười cười: “Đúng vậy, hiện tại nó lớn tuổi cũng không thường xuyên đi dạo.”

Tôi vui vẻ ngồi xổm xuống, sờ sờ, cảm động nói: “Anh nuôi nó rất tốt đấy.”

“Nó còn có con… ” Lê Viễn nói đến đây, dừng lại, “Nếu như cô muốn xem, hẳn là nó sẽ rất vui vẻ.”

Tôi không nghĩ nhiều, gật gật đầu: “Có cơ hội thì sẽ nhìn xem.”

Kỳ thật, tôi cũng không có ý định thật sự đi thăm những con chó kia, đây thật sự là quá mức thân mật và không thích hợp.

Thế nhưng, ngày hôm sau, Lê Viễn dắt con chó nhỏ tới, con chó kia vừa nhìn thấy tôi, liền vẫy đuôi, rất thân thiết.

Không ai có thể ngăn cản chó con thân cận, tôi cũng không ngoại lệ, chỉ có thể trách Lê Viễn nuôi chúng nó đến mức nó không sợ người lạ.

Nhưng về sau, tôi mới biết được, thì ra con chó Lê Viễn nuôi cũng lạnh lùng như hắn, người bình thường ngay cả sờ cũng không cho sờ.

Thế giới của người trưởng thành, nhìn thấu cảm xúc rất dễ dàng, nhất là Lê Viễn căn bản không hề che giấu.

Sau đó, tất cả những gì tôi có thể nói với hắn là: “Lê Viễn, tôi chưa sẵn sàng cho một mối quan hệ mới, tôi rất thích cuộc sống hiện tại. Hơn nữa, tôi sợ hôn nhân.”

Lê Viễn mím môi, cười cười: “Mạn Mạn, em đừng sợ. Anh nói với em là anh thích em, không phải vì để em đáp lại anh, hay buộc em nhất định phải ở với anh. Anh chỉ hy vọng sau này bất cứ lúc nào em cảm thấy vui vẻ hay không, đều sẽ nghĩ đến trên đời này còn có một người bị em cuốn hút, bị em chinh phục, đã từng là và về sau cũng sẽ là như vậy.”

Đôi khi tôi tự hỏi, làm thế nào mà Lê Viễn có thể kết hợp một cách hoàn hảo giữa sự lạnh lùng và sự ấm áp như vậy.

[Kết thúc]

Hai năm sau, nhân viên tại phòng làm việc Lê Viễn tuyên bố tin vui kết hôn của hắn, lượt tìm kiếm như bùng nổ.

Mọi người đều đổ xô đi tìm hiểu thân thế vợ của Lê Viễn.

Cư dân mạng theo dấu vết để lại, nhận ra người vợ Lê Viễn muốn kết hôn là vợ trước của chủ tịch tập đoàn Phó thị.

Có một lần có cư dân mạng không chấp nhận được, mắng hắn tại sao lại đi cưới lại vợ của người khác.

Thậm chí mò sang cả trang của Phó thị để nhục mạ, tập đoàn Phó thị trực tiếp khóa bình luận.

Phóng viên tài chính và kinh tế nghe tin muốn mượn cơ hội phỏng vấn Phó Trì, hỏi hắn có cảm nghĩ gì.

Phó Trì đứng trước ống kính, sửng sốt hồi lâu, mới nói câu chúc mừng.

Mà Lê Viễn tổ chức họp báo, tại buổi họp báo, hắn chân thành và tha thiết nói: “Nếu như không phải vì cô ấy, có lẽ cả đời này tôi sẽ không kết hôn, cho nên tôi xin mọi người vui mừng cho tôi. Đời này tôi còn có thể có khoảnh khắc kết hôn, đây là lòng thương từ số phận dành cho tôi.”

Sau buổi họp báo, cư dân mạng không hiểu sao yên lặng.

Trong cuộc đời trước đây của Lê Viễn, mặc cho người trong giới giải trí và đại chúng nói hắn như thế nào, hắn cũng không để ý.

Hai lần phong ba duy nhất hắn cao điệu mà rêu rao tất cả đều là vì Hứa Mạn.

Sau khi yên lặng, có fan bới nick nhỏ của Lê Viễn ra, phát hiện bí mật hắn che giấu rất nhiều năm.

Tài khoản nhỏ của hắn, đã từng đăng: “Nếu như đứng thật cao, cô ấy có thể nhìn thấy không?”

Trong khoảng thời gian ngắn, trên mạng lại bắt đầu dấy lên nghị luận sôi nổi, thậm chí có không ít tay viết bắt đầu viết về khúc mắc tình yêu của ba người Lê Viễn, Hứa Mạn và Phó Trì.

Hứa Mạn cúi đầu nhìn những người đứng đầu nhóm thám tử trên mạng phân tích, trên tay nhấn vào ID quen thuộc kia.

Sau đó, cầm điện thoại di động đi chân trần, chạy đến phòng bếp.

Mã QR
Quét mã để đọc
trên điện thoại
Shopee nào
Bình luận

Để lại một bình luận