Skip to main content

Đăng nhập Đăng ký

ĐĂNG NHẬP

Quên mật khẩu

QUÊN MẬT KHẨU

ĐĂNG KÝ MỚI

Tên người dùng:
Mật khẩu:
Email:

Generic selectors
Exact matches only
Search in title
Search in content
Post Type Selectors
post
Đăng nhập Đăng ký

ĐĂNG NHẬP

Quên mật khẩu

QUÊN MẬT KHẨU

ĐĂNG KÝ MỚI

Tên người dùng:
Mật khẩu:
Email:

Chương 2

10:49 chiều – 28/10/2024

6

Vì không muốn cho yêu quái trong động của tôi đều như những con cá chết, tôi quyết định rằng tất cả yêu quái đều phải tham gia buổi tập thể dục buổi sáng, đọc sách, học tập, và mỗi tuần một lần kiểm tra. Đề thi sẽ dựa theo tiêu chuẩn trung học phổ thông.

[Ký chủ, cô đừng có vô lý như thế…]

[Tôi sai ở đâu? Học tập, đây là đều mỗi yêu quái nên làm, sống đến già thì học đến già. Hãy để họ làm các bài thi thử trong sách giáo khoa và giả lập đề thi theo chương trình năm năm nâng cao. Không nhiều lắm đâu.]

[…]

Chính là, lượng công việc mỗi ngày của tôi cũng không giảm đi bao nhiêu.

Dù gấu đen không còn đi ăn trộm mật nữa, nhưng nó đã chuyển sang đi nhìn lén đáp án của yêu quái khác. Chồn tinh cũng không đi ăn gà con nữa, nó bắt đầu cùng gà tinh và thỏ tinh nghiên cứu đề thi…

Yeah yeah yeah!

Mâu thuẫn này không phải đã giải quyết rồi sao, nhìn tất cả mọi người hài hòa ở chung, trên mặt tôi tràn ngập nụ cười, tất cả chán chường lúc trước đều bay biến.

Tôi không thoải mái thì đừng ai mong được thoải mái.

“Đại vương, chỗ này phê sai rồi.” Quân sư đột nhiên xuất hiện sau lưng tôi.

“Không có khả năng, tuyệt đối không có khả năng, đề đơn giản như vậy, ta…”

Tôi nhìn đáp án hàm số trên bài thi, rơi vào trầm tư.

Tôi chỉ là một sinh viên đại học bình thường, ai nhớ kiến thức từ trung học chứ!

Nhưng không sao, không có vấn đề gì, tôi sẽ giải quyết được.

[Hệ thống, cứu tôi đi, cứu tôi đi, đáp án là gì vậy?]

[… Kêu cô đừng làm khó bọn họ nữa, xem đi, chẳng phải bây giờ đang làm khó chính bản thân sao.]

[Tôi không chịu, tại sao một đám quái vật lại thông minh hơn tôi, tôi không chịu!]

Không quan trọng, tôi sẽ không công nhận mình đã sai.

Tôi chỉ vào đáp án trên tờ giấy, nói với Quân sư: “Ta muốn xem ngươi đối với tri thức này nắm giữ thế nào, hiện tại xem ra ngươi không tệ, nếu như vậy, phần còn lại của bài thi giao cho ngươi.”

Tôi cầm tờ giấy, giao trọng trách và nhiệm vụ lại cho Quân sư, sau đó chuồn ra ngoài để xem đám gà tinh đang nhảy lên xuống.

Tôi là Đại vương, và tôi tuyệt đối không bao giờ sai!

Nếu có, thì chắc chắn là lỗi của họ!

7

Dưới sự chăm sóc của tôi, chậu cỏ đồng tiền mà Quân sư tặng đã từ từ phát triển, và tôi đã đặt cho nó một cái tên mạnh mẽ, “Tà Kiếm Tiên”.

[Ký chủ, tôi có một câu hỏi, không biết có nên hỏi.]

[Hỏi đi! Đã lớn như thế còn ngượng ngùng.]

[Tại sao cô lại đặt cho chậu cỏ đồng tiền này là “Tà Kiếm Tiên”?]

Tôi nhìn oán khí cả người lại một lần nữa bị kéo khỏi người, giống như những lần trước sau khi tôi nghe Quân sư bán hàng đa cấp.

[Không biết sao? Oán khí mỗi buổi sáng có thể nuôi sống Tà Kiếm Tiên.]

Đúng vậy, chậu cỏ đồng tiền mà Quân sư tặng tôi không cần dinh dưỡng nào khác, thứ nó cần là oán khí. Với đặc điểm độc đáo này đã khiến tôi nghĩ ngay đến một yêu quái sống nhờ oán hận.

Quả nhiên không hổ là thực vật mà xương khô là tôi đang nuôi, rất độc lạ.

“Được rồi, thời tiết hôm nay rất đẹp, phải mang Tà Kiếm Tiên của ta đi cải thiện khẩu vị một chút.”

Kể từ khi tôi thực hiện những chính sách đó, thức ăn của Tà kiếm Tiên đã trở nên phong phú hơn rất nhiều.

Yêu quái, nào có con nào chẳng điên!

Chẳng qua là chưa có người ép chúng điên mà thôi. Tôi cười gian xảo.

Muốn phát điên, tất cả phải phát điên cùng nhau, không ai bị bỏ lại!

Dưới sự lãnh đạo thông minh của tôi, những thành tựu của tôi đã lan rộng đến các đỉnh núi khác, họ đến tìm tôi để biết lý do tại sao chúng yêu trong khu vực của tôi lại nỗ lực như vậy.

Tôi vung tay, không hề giấu giếm nói hết cho bọn họ.

Và tôi còn đưa cho họ đề thi mới nhất, đề thi tốt nghiệp trung học.

Khi họ rời đi, tất cả các vị Quỷ vương đều nhìn tôi đầy biết ơn.

Tôi mỉm cười nhìn họ: “Không có gì, mọi người đều là anh em, năm trăm năm trước chúng ta là một gia đình, thứ tốt đẹp thì nên được chia sẻ.”

Họ hài lòng rời đi, và tôi nhìn Tà Kiếm Tiên của mình. Rất tốt, có vẻ như thực đơn của tôi sẽ được cập nhật.

Quân sư nhìn tôi đau đầu: “Đại vương, trong động yêu ngài gây họa chưa đủ sao, nếu sau này các vị quỷ vương khác đến gây rắc rối, ta không thể ngăn cản được.”

Tôi chớp chớp mắt tỏ vẻ vô tội: “Ta chỉ muốn mọi người cùng học hỏi thôi, thứ tốt đẹp, nên được chia sẻ cùng nhau.”

Tuyệt vời!

May mắn tôi là một con yêu quái xương khô, không thể thấy được biểu cảm của tôi, nếu không, chắc họ sẽ thấy nụ cười của tôi cong lên đến tận trời.

Quân sư im lặng một lúc: “Đại vương, ngài vẫn là… Quên đi, nếu đề thi khó quá ngài không giải được thì ta sẽ giải quyết.”

Tôi nghiến răng nghiến lợi, con mẹ nó, dựa vào cái gì những yêu quái kia đều thông minh hơn tôi!

Không sao cả, tôi sẽ bắt hệ thống cập nhật kho đề thi, xem có ai không điên đây.

Dù tôi có chút độc ác, nhưng tôi lại cảm thấy rất vui vẻ.

8

Đọc thêm nhiều truyện hay tại TruyenBiz.Net

Đêm nay cũng là một ngày liên lạc tình cảm với đỉnh núi bên cạnh.

Quân sư đem những yêu quái khác đều cho uống gục xuống, sờ sờ đầu của tôi… xương sọ: “Đại vương nếu mệt mỏi thì về nghỉ ngơi trước đi.”

Tôi hừ một tiếng: “Không, bổn vương làm thế nào có thể lười biếng trong lúc các ngươi đang chiến đấu, bổn vương sẽ chiến đấu cùng các ngươi đến phút cuối cùng.”

Tôi nói trong khi đứng lên ghế, để làm nổi bật vẻ vĩ đại của mình.

Quân sư cảm thấy bất lực: “Đại vương, xuống đi, đừng đứng trên ghế, lát té gãy xương thì làm sao.”

Tôi cứ đứng lên!

Tại sao hắn nghi ngờ tôi, chỉ vì tôi đang đứng trên ghế, tôi làm một cử động hất tay mạnh mẽ về phía Quân sư.

Và rồi, tôi té…

Quân sư đón được tôi, ôm tôi xuống.

Tôi tức giận: “Ta là Đại vương, làm sao ngươi có thể ôm ta! Ta không cần mặt mũi sao?”

Quân sư chỉ gật đầu một cái, không buông tay: “Đại vương đừng nóng nảy, chúng ta cũng nên về rồi.”

Được rồi, có xe miễn phí thì ngu gì từ chối.

***

Xuyên đến Tây Du Ký ngày thứ 180, tôi suy nghĩ cặn kẽ, quyết định… đi nhân gian nhìn xem!

Hệ thống hiện ra: [Cô nghĩ đi, có khả năng, nơi cô ở chính là nhân gian?]

[?]

Tôi nghi ngờ.

[Nơi đây là nhân gian? Tại sao tôi không thấy bất kỳ con người nào đến đây?]

[Vậy cô nói xem, cô là cái gì?]

[Yêu quái! Đúng rồi, chúng ta là yêu quái, vì vậy không có con người nào dám đến đây. Đúng rồi he, đều do tôi nhìn quen những yêu quái hình dạng thú nhân trong động, còn tưởng rằng đây là lễ hội cosplay chứ.]

[…]

Khi nghĩ đến việc ra ngoài, tôi ngồi trước bàn, bắt đầu vẽ hình dạng của bản thân khi còn sống, sau tất cả, khi đi ra ngoài, không thể quá lộ liễu.

Mặc dù hơi phiền phức một chút, nhưng nghĩ đến Bạch Cốt phu nhân trong Tây Du Ký phải dựa vào phép thuật để có được thân thể, vậy mình vẽ cũng không phải không thể, hơn nữa còn có thể thích cái gì thì vẽ cái đó.

Đây thực sự là một phép màu khi hiện thực hóa.

9

[Ký chủ, tại sao cô không chấp nhận được hình dáng của những con yêu quái đó, nhưng lại có thể chịu đựng hình dáng của chính mình, một bộ xương khô?]

Giọng điệu của hệ thống đầy nghi ngờ, tôi nhìn vào bức hình tôi đã vẽ trong ba, bốn giờ, cười nhẹ, tự nhiên đắp lên.

[Anh nói, bức hình tôi vẽ đẹp không?]

[Đẹp!]

[Nhưng anh có biết tôi đã vẽ nó trong bao nhiêu giờ không? Nếu mỗi ngày đều phải thức dậy để vẽ thì tôi phải thức dậy từ sáng sớm, tôi chưa đủ bận rộn sao?]

[Và, không phải chỉ là xương thôi sao, nhìn quen thì được thôi. So với việc trang điểm từ sáng sớm, điều này không phải là đỡ mệt hơn à? Cảm giác đẹp là ở trong bản thân chứ không phải nhìn lớp da bên ngoài, nếu tôi không tự cho mình xấu, thì có con yêu quái nào dám nói tôi xấu.]

[Ha, chưa kể cái kẻ bắt tôi trở thành yêu quái xương khô thế này, hắn có tư cách gì thắc mắc nhỉ?]

Hệ thống im lặng, không dám nói gì.

Sau đó, im lặng gửi cho tôi rất nhiều hình ảnh trang phục và trang sức đẹp để tham khảo.

Rất tốt, hệ thống vẫn có sự tự giác, vậy thì tôi không cần sáng tạo nữa.

Chưa kịp ra khỏi hang, tôi đã bị Quân sư kéo đi.

“Đại vương định làm gì vậy?”

Tôi nheo mắt tình tứ với Quân sư và hỏi: “Thấy sao, đẹp không?”

Quân sư đến bên cạnh tôi, nhẹ nhàng vuốt ve môi của tôi: “Đại vương như vậy rất đẹp.”

Tôi tự hào, đó là thành quả của ba, bốn giờ của tôi: “Tất nhiên rồi!”

“Nhưng Đại vương, là muốn đi làm cái gì sao?”

“Mặc như thế này, ta tất nhiên là có chuyện lớn phải làm rồi.”

Quân sư cúi đầu im lặng, sau đó lật qua các trang sách trên tay: “Ừ, nhưng Đại vương, ngài hôm nay có hẹn với Gấu Đen Đại vương thảo luận bắt giữ Đường Tăng bản kế hoạch thứ hai ngàn bảy trăm tám mươi chín, sau đó còn phải…”

Tôi đặt tay lên miệng Quân sư: “Đừng nói thêm, xin cầu ngươi đừng nói thêm, hôm nay ta chỉ muốn nghỉ phép. Ta muốn đi chơi, ta không chịu được nữa, hôm nay ta trang điểm đẹp như thế này, nếu không được ra ngoài, ta… ta sẽ khóc đấy.”

Quân sư không biết phải làm gì: “Vậy thì ta và Đại vương đi cùng nhau?”

Tôi nhìn chằm chằm vào hắn: “Không cần, ta có thể tự đi một mình, ngươi đừng có nghĩ đến việc kéo ta trở lại để xử lý những việc này giữa chừng.”

Quân sư trở nên im lặng: “Không! Hôm nay để cho Đại vương nghỉ phép, ta cũng nghỉ phép cùng ngài.”

Thực sự là một áp lực quá lớn, ngay cả Quân sư Hắc Hồ cũng muốn nghỉ.

Tôi gật đầu, nói một cách kiên nhẫn: “Vậy được rồi, cho phép ngươi và bổn vương cùng nghỉ đi chơi.”

Quân sư ngây ra một chút, sau đó nở nụ cười.

Đáng giận, không hổ danh hồ ly tinh, cười rộ lên đẹp mắt như vậy làm gì, muốn quyến rũ tôi à? Rõ ràng là muốn quyến rũ tôi!

Mã QR
Quét mã để đọc
trên điện thoại
Shopee nào
Bình luận

Để lại một bình luận