10
“Đại vương, đi thôi.”
Tôi nhìn ngắm người đẹp trước mặt, rơi vào im lặng.
“Quân sư, ăn mặc lên rất đẹp, không tồi không tồi, về sau ở trong động cũng mặc như vậy đi!”
[Ký chủ, Quân sư bình thường không phải cũng rất đẹp sao?]
[Cái đó không giống, ra ngoài chơi sao có thể giống như ở trong động chứ, nông cạn.]
[…]
Mẹ nó, sao lại đẹp như vậy, ôn nhuận quân tử như ngọc, mặt mịn màng, quyến rũ vô cùng.
Quân sư nghe vậy, kinh ngạc một chút: “Đại vương, trong động cần xử lý sự vụ phong phú, không tiện lắm.”
Được rồi, vậy dáng vẻ này chỉ dành cho việc ra ngoài thôi.
Thật đáng ghét, sao lại đẹp đến vậy, so với tôi vẽ ra còn đẹp hơn!
Không tin! Nhất định là vừa mới lén trang điểm!
[Ký chủ, chẳng lẽ cô chính là loại phụ nữ không tin tưởng bất kỳ điều gì trong truyền thuyết?]
[Mẹ nó, anh đang nói bậy bạ cái gì thế hở? Khi nào tôi cần anh nói thì khi đó hãy nói, giờ thì cút đi, dù sao tôi cũng không tin!]
[…]
Tôi nhìn xung quanh con phố sôi động, rất vui vẻ, đi đâu cũng thích thú.
Như một cô bé mới vào đời, mọi thứ đều thu hút sự chú ý của tôi.
Trên tay Quân sư cầm rất nhiều thứ dọc theo đường đi mua được.
Tôi đột nhiên quay đầu lại, nói với Quân sư: “Ra ngoài, ngươi gọi ta là Đại vương cũng không tốt, vậy thì gọi ta là… cha đi!”
Quân sư không nói gì, chỉ nhìn tôi một cách lạnh lùng.
Làm tôi hơi sợ, do dự nói: “Nếu không thì tạm gọi ta là chị?”
Quân sư thở dài: “Được, chị.”
Wow, thật là thoải mái, một chàng trai cao lớn, đẹp trai gọi tôi là chị!
Ai hiểu cảm giác này không? Rất là sung sướng!
11
Tôi dẫn theo Quân sư đến một nơi mà hôm nay phải đến, sau đó dừng lại.
“Quân sư, ta dẫn ngươi vào đây để ngươi có cơ hội chiêm ngưỡng thế giới nhé!”
Còn chưa vào cửa, đã bị bảo vệ ngăn lại.
“Hai người có chắc đã nhìn rõ đây là đâu không?”
“Tất nhiên đã nhìn rõ, hôm nay ta đưa huynh đệ đến đây để mở rộng tầm mắt, sao lại không cho chúng ta vào?”
Bảo vệ mang theo ánh mắt nghi ngờ quét qua tôi một chút, sau đó quay đầu nhìn bảng hiệu phía sau.
“Ngươi mang huynh đệ nhà ngươi đến dạo thanh lâu?”
“Sao không được, cũng không phải phu quân của ta! Các ngươi chẳng lẽ còn kỳ thị giới tính, không cho phép nữ tử vào thanh lâu sao?”
“Thật sự không cho phép nữ tử vào.”
Tôi: ???
“Tại sao, tại sao? Tại sao?”
“Bởi vì nữ tử tới chỗ chúng ta đều là tới bắt gian, bảo đảm ngươi cũng là tới bắt gian, chỉ là dùng cái cớ này trà trộn vào mà thôi.”
“Chúng ta thật sự không phải tới bắt gian! Ta cũng chỉ muốn dẫn huynh đệ của ta đi mở mang kiến thức!”
Tiếng nói kiên định và rất lớn, đột nhiên làm mọi người trên con phố đều quay về nhìn chúng tôi.
Tôi: “…”
[Ký chủ thực sự không cần phải nói to như vậy, họ cũng có thể nghe được.]
[Im mồm, hệ thống chết tiệt!]
Mẹ kiếp, một bộ xương như tôi tại sao phải trải qua cục diện nhục nhã như thế này.
Không sao, dù sao cũng đã quen rồi.
12
Tuy nhiên, chúng tôi vẫn đi vào thanh lâu, Quân sư đã giải quyết phiền toái này.
Quả nhiên, không hổ là hồ ly tinh, về phương diện mê hoặc người rất thành thạo.
Tôi vui vẻ như một con khỉ chạy lung tung trong thanh lâu. Dù sao cũng đã lâu rồi tôi không gặp con người.
Nhưng thất vọng thay, sao lại toàn là mỹ nhân cặp với mấy tên đàn ông xấu xí thế này!
Không thể nhìn thêm được nữa, không thể!
Nơi này rất đông người, Quân sư nắm chặt tay tôi, đề phòng tôi lạc đường.
Nhưng tôi cảm thấy hắn chắc chắn là nắm chặt để canh thời gian, sau khi tham quan xong thì kéo tôi về làm việc.
Hừ! Mặc kệ, tôi lặng lẽ chờ đợi thời cơ, khi thời điểm đến, tôi lợi dụng dòng người tách tay Quân sư ra, sau đó chạy đi.
He he, không hổ là tôi.
Đọc thêm nhiều truyện hay tại TruyenBiz.NetChưa đi xa, tôi đã bị người nào đó chặn lại.
“Ngươi là cô nương nhà ai, lại một mình tới nơi này?”
Tôi nhìn lên thì thấy người đàn ông trước mặt tôi có vẻ ngoại hình đẹp đẽ, mặt như hoa đào, đôi mắt phượng đầy ý cười.
Bất quá, so ra kém Quân sư rất nhiều. Tôi vòng qua gã muốn đi.
“Cô nương sao không trả lời tiểu sinh? Sao lại một mình tới nơi này? Cần tiểu sinh hỗ trợ không?”
Tôi suy nghĩ một chút, liệu đây có phải là cốt truyện cổ điển trong thanh lâu, cường thủ hào đoạt?
[Ký chủ, tôi nghĩ tên này đang chú ý đến cô, muốn tán tỉnh cô.]
[Gã có bị điên hay biến thái gì không? Ai lại muốn tán tỉnh một bộ xương khô?]
Hệ thống: [Nhưng bây giờ cô đang có hình dạng của một con người.]
Điều này cũng có lý.
Tôi im lặng một chút, cảm thấy phải lễ phép khi làm con người, không phải, khi làm yêu quái cũng phải lễ phép: “Không cần hỏi, ta đến đây là để chơi gái.”
Nhìn vào khuôn mặt ngạc nhiên của gã, tôi cười nhẹ: “Sao, ngươi muốn đi cùng?”
Mới có bấy nhiêu đã không chịu nổi? Tâm hồn còn yếu đuối hơn cả hệ thống.
“Cô nương, cô nương đang nói đùa?” Gã cực kỳ không tự tin, một giây sau tôi mà mở miệng thì gã sẽ lập tức xoay người bỏ chạy.
Tôi suy nghĩ một lát, cảm thấy nên buông tha cho người trước mắt này.
Vì thế, tôi lấy ra bộ câu hỏi mà tôi chuẩn bị cho các yêu quái trước đó, và mỉm cười thần bí.
“Tất nhiên… là đùa rồi, ta đến đây để làm việc đàng hoàng, ngươi xem đây là cái gì!”
Người nọ nhìn tôi, có chút tò mò, tiến đến bên cạnh: “Xin hỏi cô nương đây là cái gì?”
Tôi cười hì hì, đưa cho người kia đề thi trên tay: “Đây là đề thi tuyệt vời mà ta nhận được từ một nhà Toán học vĩ đại. Hôm nay, ta đến đây để tìm người giỏi để giúp ta.”
Người nọ tiếp nhận đề trong tay tôi, nhìn một hồi, bắt đầu tính toán.
Và sau đó, một đám người đã bắt đầu đứng xung quanh người đó để xem gã giải đề thi ra sao, không chỉ vậy, còn có nhiều người khác cũng tham gia vào cuộc giải đáp.
Không tồi, không tồi, công việc của bổn Đại vương đã phát triển đến mức rộng lớn như vậy, tạo nên một thế giới Toán học dân chủ.
Trước đến quán bar đỏ tìm người giải đề*, hiện tại Bạch Cốt phu nhân là tôi đến thanh lâu để phát đề.
Thật sảng khoái! Thật vui vẻ!
(*Quán bar đỏ tìm người giải đề là câu trong “Mười Tội Ác” của Tri Thù. Một vụ án xảy ra tại một quán bar mang tên “Quán bar đỏ” (Red Bar). Đây là nơi mà một loạt các sự kiện bí ẩn và tội ác xảy ra, nó trở thành trung tâm của một cuộc điều tra phức tạp. “Tìm người giải đề” ám chỉ việc tìm ra người có thể giải mã được những bí ẩn, manh mối hoặc câu đố liên quan đến vụ án tại quán bar này.)
13
Khi không ai chú ý đến thì tôi đã rời khỏi thanh lâu mà không nhìn lại, rồi bay đến Ngũ Chỉ Sơn.
Dù sao Đại Thánh còn bị đè ở dưới Ngũ Chỉ Sơn, ai không muốn đi xem cơ chứ!
Và tôi còn có thể nhờ hệ thống chụp ảnh tôi cùng Đại Thánh. Bấy nhiêu thôi đủ để chứng minh tôi đã xuyên đến thế giới này.
Tuy nhiên, tôi cảm thấy hình như tôi đã quên thứ gì đó.
Nhưng không sao, có lẽ không quan trọng lắm.
[Ký chủ nhân, đã tới rồi, sao không đi qua?]
Tôi đứng dưới chân núi Ngũ Chỉ, bắt đầu do dự. Việc gặp Đại Thánh khiến tôi rất phấn khích, nhưng mà nghĩ đến đoạn sau bị hắn đánh ba lần, lại khiến tôi sợ hãi.
“Hay là thôi đi, tôi thấy sợ quá…”
Hệ thống nhìn thấy tôi rụt rè, bắt đầu thuyết phục tôi: [Ký chủ đừng sợ! Sợ cái gì chứ, là Tề Thiên Đại Thánh đó. Hơn nữa giờ hắn đang bị giam dưới núi Ngũ Chỉ, không thể làm gì cô được. Đây là cơ hội hiếm có, chẳng lẽ ký chủ muốn tay không trở về sao?]
“Nhưng, bị đánh ba lần cũng đâu phải anh, tất nhiên là anh không sợ rồi.”
[Vậy cứ thế bỏ về sao?]
“Không thể, đã đến rồi, làm sao tôi có thể về tay trắng được! Hừ, không phải là Tề Thiên Đại Thánh sao, có cái gì tốt…”
Chưa nói hết câu, tôi nghe thấy một giọng nói từ đâu đó: “Đứng lại, là yêu quái phương nào dám tới đây…”
Câu nói quen thuộc như thế khiến tôi không thể kiềm chế được mà ngã gối trước mặt Đại Thánh, bắt đầu biện hộ cho bản thân.
“Đại Thánh! Ta chỉ là đi ngang qua mà thôi, không có ác ý, đây là lễ vật ta mang cho ngài, a, không phải, là cống phẩm ta hiến cho ngài, đừng đánh ta. Ta trên có Quân sư tám mươi tuổi cần nuôi, dưới có một đại bang tiểu đệ còn đang gào khóc đòi ta cho ăn.”
[Ký chủ, sao cô lại… thành thạo thế?]
Lớn mật, nếu không phải vì cẩu hệ thống, tôi cũng không đến mức này, còn dám hỏi, kéo ra xử tử, hết thảy cá mập xơi!
“Khụ, tiểu yêu ngươi đã có thành ý như vậy thì thôi đi.”
Đại Thánh vừa nói vừa đưa tay với tới những thứ kia, tôi rất tinh tế đem đồ vật đẩy gần đến.
“Tiểu yêu, ngươi tới nơi này để làm gì?” Đại Thánh trong miệng ăn quả đào, hỏi tôi.
“Ta, ta chỉ là…”
Đột nhiên, tôi nghĩ ra một ý tưởng, sau đó nói: “Ta đến đây để mang cho Đại Thánh những thứ giải tỏa nỗi buồn!”
Tôi nói rất nghiêm túc, đến mức khiến Đại Thánh cảm thấy tò mò: “Ồ, vậy ngươi nói xem đó là thứ gì?”
Tôi cười he he, thành thạo lấy ra – Đề thi Toán!
[Ký chủ, cô…]
[Làm sao vậy, tôi không tin sẽ có người tránh được mị lực của Toán học. Tuyệt đối không có ai.]
Toàn dân đều phải học Toán, không buông tha một ai!
Để lại một bình luận
Bạn cần Đăng nhập để gửi bình luận.