10.
Sáng sớm hôm sau, tôi và Lục Dục Trạch trở lại ký túc xá trường học.
Vừa mới vào cửa ký túc xá, bạn cùng phòng bắt đầu ồn ào hỏi tôi:
“Tối hôm qua cậu đi đâu? Cả đêm không về ký túc xá?”
“Tôi nghe nói cậu nhận một cuộc điện thoại liền đi ra ngoài, sẽ không phải…”
“Điện thoại là ai gọi? Không phải là Lục Dục Trạch chứ?”
……
“Bang – -”
Lúc này cửa ký túc xá đột nhiên bị người ta đá văng.
Lâm Tâm Tâm vênh váo tự đắc đi tới.
Họ lập tức im lặng.
Trải qua sự kiện lần trước bị vu khống hãm hại, họ không nhằm vào tôi nữa, thái độ đối với tôi tốt hơn rất nhiều, ngược lại đối với Lâm Tâm Tâm, thái độ của họ vi diệu hơn nhiều.
Lâm Tâm Tâm sải bước đến trước mặt tôi, hung tợn nói:
“Lâm Miên, tôi không biết cậu dùng thủ đoạn gì, châm ngòi quan hệ giữa cậu và Lục Dục Trạch, nhưng cậu đừng đắc ý quá sớm.”
“Hạng mục Trình Thành sắp thành công rồi, thành tựu tương lai của cậu ta chắc chắn cao hơn Lục Dục Trạch.”
“Cậu thật sự cho rằng đi theo Lục Dục Trạch thì mọi chuyện đều thắng lợi sao? Ha ha, tôi nói cho cậu biết, cậu ta bị kìm hãm giữa Lục gia và Cố gia, mãi mãi không có ngày nổi danh.”
Cô ta lại cười lạnh một tiếng: “Ánh mắt của cậu thật sự quá kém, nam sinh tốt không giữ, ngược lại dán lên cái hàng cũ tôi không cần.”
“Cái hàng second hand cho cậu, tôi thấy chướng mắt!”
Sau khi cô ta nói xong, tôi giả vờ căng thẳng chỉ vào màn hình điện thoại di động.
“Tôi và Lục Dục Trạch vẫn đang nói chuyện.”
Lời Lâm Tâm Tâm vừa nói, bị Lục Dục Trạch nghe được rõ ràng.
“Dục Trạch, em……”
Lâm Tâm hoảng hốt, vội vàng muốn giải thích.
Nhưng lúc này, đối diện đã cúp điện thoại.
Lâm Tâm Tâm tức giận quát tôi: “Lâm Miên, cô cố ý!”
Tôi bất đắc dĩ buông tay, vô tội nói: “Tôi cũng không làm gì cả. Là cậu vừa vào cửa đã nói nhiều như vậy, tôi muốn ngăn cậu cũng không kịp.”
“Cậu……”
Lâm Tâm Tâm tức giận đến sắc mặt đỏ bừng.
Cuối cùng, đột nhiên như là nhớ tới cái gì, lại đắc ý cười.
“Cho dù cậu thật sự khiêu khích quan hệ giữa tôi và Lục Dục Trạch, thì có ích lợi gì? Nói thật cho cậu biết, Lục Dục Trạch không tạo nổi sóng gió gì đâu!”
Nói xong, cô ta đắc ý xoay người,bắt đầu gọi điện cho Trình Thành.
Bóng lưng thoải mái sung sướng.
Xem ra, cô ta thật sự không ý thức được tính nghiêm trọng của vấn đề.
Lục Dục Trạch bình thường, quả thật không tạo ra nổi bọt nước.
Nhưng nếu Lục Dục Trạch làm loạn thì sao?
11.
Đoạn thời gian kế tiếp, Lục Dục Trạch và tôi càng ngày càng thân.
Thỉnh thoảng hắn sẽ tìm tôi nói chuyện phiếm, mượn cớ đưa tư liệu cho tôi, cùng tôi ăn cơm.
Có lần Lâm Tiêu lại tới tìm tôi gây phiền toái.
Hắn không đồng ý Lâm Tâm Tâm kết giao với Trình Thành không có bối cảnh gì, nhưng nhiều lần khuyên can và áp đặt can thiệp vô dụng, hắn liền tìm đến tôi.
Hắn cảm thấy là tôi quyến rũ Lục Dục Trạch trước, mới có thể khiến Lâm Tâm Tâm lầm đường lạc lối.
Hắn muốn dạy tôi một bài học.
Lục Dục Trạch không nể mặt hắn.
Thậm chí khi Lâm Tiêu muốn ra tay với tôi, hắn trực tiếp đánh nhau với Lâm Tiêu.
Việc này gây ồn ào náo nhiệt.
Lục Dục Trạch nói với Lâm Tiêu:
“Cậu ấy là người tôi che chở. Lần sau trước khi làm phiền cậu ấy cậu ấy, tốt nhất nên cân nhắc thực lực của mình đi.”
Mọi người truyền tin đồn tôi và Lục Dục Trạch hẹn hò, cảm thấy hai người chúng tôi tan nát cõi lòng lâu ngày sinh tình nên mới hẹn hò với nhau.
Nhưng thật ra không phải.
Hắn chỉ coi tôi là đồng loại của hắn, là công cụ bên người để đối phó Trình Thành.
Tôi biết ý định thực sự của hắn, nhưng tôi không quan tâm.
Lâm Tiêu và Lâm Tâm Tâm nhìn chằm chằm tôi, có Lục Dục Trạch ở đây, vừa vặn có thể khiến bọn họ cắn nhau.
Cứ như vậy, tôi bình an vượt qua bốn năm đại học của mình.
Trong lúc này, kế hoạch của Lục Dục Trạch càng lúc càng điên cuồng.
Hắn không để Trình Thành vào mắt, cho nên bỏ qua ý đả kích Trình Thành trước, ngược lại đặt dã tâm ở hai nhà Lục, Cố.
Trước hắn từng bước từng bước, từng chút lấy được sự tin tưởng của hai nhà, đến bây giờ, hắn càng máu lạnh cùng phát rồ.
Hắn bắt đầu dùng ít thủ đoạn, lần lượt đánh bại hai nhà, gây rối loạn trong việc kinh doanh của họ, cuối cùng hắn âm thầm mua và bán tháo cổ phiếu, trở thành cổ đông lớn của cả hai công ty.
Ngắn ngủn bốn năm, tại Bắc Kinh nổi danh.
Đối với tốc độ thần tốc của hắn, tôi cũng không cảm thấy kinh ngạc.
Kiếp trước Lâm Vãn Vãn tôi nhìn trúng chính là năng lực của hắn, hắn làm sao có thể kém được?
Mà lúc này, Lâm gia đang từng bước chia sản nghiệp cho Lâm Tâm Tâm và Lâm Tiêu.
Lâm Tâm Tâm một lòng nhào vào trên người Trình Thành, đã sớm bị sự dịu dàng của Trình Thành làm cho choáng váng, sao có thể kinh doanh tốt công ty.
Bản tính Lâm Tiêu ăn chơi trác táng, chỉ số thông minh cùng Lục Dục Trạch kém một mảng lớn.
Hơn nữa Lâm Tiêu cùng với cha mẹ Lâm gia, vì chuyện của Lâm Tâm Tâm và Trình Thành mà thất vọng.
Bọn họ không cho phép hai người ở cùng nhau, cực lực chèn ép, không biết rằng, bọn họ càng chèn ép, Lâm Tâm Tâm lại càng kiên định, càng cảm thấy tình yêu của hai người khắc cốt ghi tâm.
Nội bộ Lâm gia hỗn loạn, không còn là đối thủ của Lục Dục Trạch nữa.
Lục Dục Trạch thoải mái xóa sổ Lâm gia, kinh doanh lại công ty sau khi xây dựng lại.
Đọc thêm nhiều truyện hay tại TruyenBiz.NetVào ngày tôi sắp tốt nghiệp, Lục Dục Trạch nói cho tôi biết, kế hoạch của hắn sắp thành công.
Tôi biết tiếp theo họng súng của hắn nhắm Trình Thành.
Sau khi Trình Thành hoàn thành hạng mục, càng ngày càng được hoan nghênh, về sau vòng luẩn quẩn càng lúc càng lớn, hắn ở Bắc Kinh lại quen biết không ít thương nhân, những thương nhân lão làng kia đối với kế hoạch của hắn đều rất hài lòng.
Còn chưa tốt nghiệp, Trình Thành dưới sự đầu tư của nhiều công ty, thành lập công ty riêng, ngày cuối cùng tốt nghiệp chính là lần huy động vốn cuối cùng của hắn.
Trình Thành có thành hay bại phụ thuộc vào ngày hôm nay.
Lục Dục Trạch chính là hôm nay muốn gây chuyện, nhìn Trình Thành ở trước mắt bao người, toàn bộ sụp đổ, dùng cái này để chứng minh thực lực của mình, làm cho Lâm Tâm Tâm hối hận.
Nhìn hắn tràn đầy lòng tin, muốn diệt trừ khí thế của Trình Thành, tôi thật sự cảm thấy buồn cười.
Hắn rất có năng lực.
Nhưng thân ở vực sâu, sớm muộn gì cũng bị vực sâu cắn trả.
12.
Trình Thành cách thành công càng ngày càng gần, Lâm Tâm Tâm cũng càng không nhịn được.
Trước đó Lâm gia bị Lục Vũ Trạch đánh bại, nhất thời cô ta cảm thấy chán nản, mọi người cũng bàn tán xung quanh, hả hê vì cô ta đắc tội Lục Vũ Trạch.
Cho nên Trình Thành sắp thành công làm cho cô ta hãnh diện.
Cô ta không để ý Lâm gia sứt đầu mẻ trán, mỗi ngày cùng Trình Thành dính cùng nhau, kế hoạch tương lai, thậm chí kế hoạch đem cổ phần của chính mình ở Lâm gia bán lấy tiền mặt, ủng hộ sự nghiệp của Trình Thành.
Tất nhiên Lâm gia ngăn cản chuyện này.
Cô ta cảm thấy Lâm gia không biết nhìn người, cùng Lâm gia xé rách mặt.
Cuối cùng cha mẹ Lâm gia cũng chỉ có thể thỏa hiệp.
Đêm trước khi tốt nghiệp, Lâm Tâm Tâm không biết gặp chuyện gì, trên mặt không có nụ cười, nghiêm mặt trở lại ký túc xá.
Vừa vào cửa, ánh mắt cô ta nhìn tôi đã có chút không đúng.
Muốn nói lại thôi, cuối cùng cái gì cũng không nói.
Ngày hôm sau lớp trưởng đặt phòng riêng ở khách sạn, là lần liên hoan cuối cùng trước khi mọi người tốt nghiệp.
Lâm Tâm Tâm bưng ly rượu đi tới trước mặt tôi, vẫn vênh váo hung hăng, nhưng trên mặt lại mang theo nụ cười hiếm thấy.
Sự cảnh giác trong tôi được kéo lên cao nhất trong lúc đó.
Vào kiếp trước ngày tôi bị vu khống, cô ta chính là cười với tôi như vậy.
Cuối cùng cô ta cũng cười như vậy, đẩy tôi xuống lầu cao, hại tôi chết thảm.
Tay tôi cầm ly, dần dần siết chặt.
Đáy mắt lạnh lẽo.
Nhưng khi ngẩng đầu lên, tôi vẫn cố gắng hết sức để tỏ ra bình tĩnh.
“Lâm Miên, có lẽ lúc trước chúng ta có chút hiểu lầm, nhưng sắp tốt nghiệp rồi, uống ly rượu này, chúng ta bắt tay giảng hòa đi.”
Cô ta đưa ly rượu cho tôi.
Tôi không trả lời.
Cô ta lại cười nói: “Tuy rằng Trình Thành ở cùng với tôi, nhưng cậu cũng cướp Lục Dục Trạch.”
“Hiện tại Lục Dục Trạch đã dùng hành động thực tế chứng minh bản thân, hiện tại cậu ta cái gì cũng có, đáng giá để cậu phó thác cả đời, cậu cũng gặp được người đàn ông tốt, hiểu lầm giữa chúng ta dừng ở đây đi.”
Cô ta cười chân thành.
Những bạn học khác nhao nhao ồn ào.
Có người uống rượu say, ở giữa làm người tốt khuyên nhủ, đại khái ý tứ chính là – –
“Mọi người quen biết nhau không phải điều gì dễ, cần gì phải khiến nó trở nên căng thẳng như vậy?”
“Sau này bước ra xã hội, sẽ luôn có chỗ giúp đỡ lẫn nhau, cần gì phải vì hai người đàn ông mà giằng co?”
「……」
Tôi đứng ở giữa bọn họ, bị tiếng nói mồm năm miệng mười vây quanh, tựa hồ chỉ cần tôi không đáp ứng, chính là không biết tốt xấu.
Nhưng bọn họ căn bản không hiểu.
Tranh chấp giữa tôi và Lâm Tâm Tâm, căn bản không phải vì đàn ông.
Mà là hai cái mạng.
Tôi giấu đi hận ý trong lòng, không nhận rượu của cô ta, mà cầm ly rượu trong tay lên uống.
Bốn phía lại ồn ào, phảng phất vào giờ khắc này rốt cuộc đạt tới sự viên mãn.
Kế tiếp Lâm Tâm Tâm và tôi thân mật như chị em ruột.
Tôi cũng không vạch mặt cô ta, thuận theo cô ta diễn tiếp.
Mãi cho đến khi liên hoan kết thúc, Lâm Tâm Tâm nói với tôi, đêm nay Trình Thành mở họp báo ở bảo tàng khoa học kỹ thuật thành phố, bảo tôi cùng đi, bọn họ sẽ xin lỗi tôi.
Tôi hứa sẽ tới.
Bảo tàng khoa học kỹ thuật ở trung tâm thành phố, tài xế nói đi đường tắc sẽ nhanh hơn, nên liền vòng qua một con đường nhỏ hẻo lánh.
Lúc đi qua một rừng cây, Lâm Tâm Tâm đột nhiên kêu tài xế dừng lại.
“Lâm Miên, hình như có thứ gì đó của tôi bị rơi, cậu có thể xuống xe tìm giúp tôi một chút được không?”
“Được.”
Tôi mở cửa xe.
Mở hai lần không nhúc nhích, tôi nghi hoặc nói: “Ồ, cửa xe hình như không mở ra được, có phải bị hỏng rồi không?”
“Làm sao có thể chứ?”
Giọng Lâm Tâm Tâm có chút gấp gáp.
Cô ta vượt qua tôi thử hai cái, quả thật không vặn được.
Tôi nói: “Cậu đi xuống trước đi, tôi ở phía sau cậu.”
Lâm Tâm Tâm không nghi ngờ, xoay người chuẩn bị xuống xe.
Tôi chú ý tới, cô ta sốt ruột nhìn thoáng qua phía sau, thần sắc có chút khẩn trương.
Con ngươi hơi híp lại.
Nhìn cô ta sắp xuống xe, tôi xê dịch về phía cô ta.
Và rồi…
Một cước đá cô ta đá ra ngoài.
Đồng thời nhanh chóng kéo cửa xe, khóa lại.
“Bác tài! Lái xe đi!”
Để lại một bình luận
Bạn cần Đăng nhập để gửi bình luận.