7.
Nhìn thấy Lục Dục Trạch, Lâm Tâm Tâm đột nhiên sửng sốt.
“Dục Trạch, sao cậu lại…”
Cô ta không còn kiêu ngạo như vừa rồi nữa, nắm chặt tay muốn kéo Lục Dục Trạch.
Lục Dục Trạch hất cô ta ra: “Cậu đang làm gì vậy?”
“Em… Dục Trạch, là cậu ấy đánh em trước, cho nên…”
Lâm Tâm Tâm nóng lòng muốn khóc.
Cô ta không biết Lục Dục Trạch tới lúc nào, lại càng không biết, vừa rồi Lục Dục Trạch có nghe thấy câu nói kia của Lâm Tiêu hay không.
Lục Dục Trạch không để ý đến cô ta nữa, đôi mắt đen lạnh lẽo xẹt qua Lâm Tiêu.
“Tới lúc nào? Sao không nói với tôi một tiếng, tôi……”
Lâm Tiêu làm bộ như không có việc gì, tiến lên muốn nói gì đó.
Lục Dục Trạch lạnh giọng ngắt lời:
“Tôi chỉ là một đứa con riêng, nào có tư cách nói với anh những lời này?”
“Tôi không có ý đó…”
Lâm Tiêu nóng nảy, muốn giải thích.
Lục Dục Trạch lạnh lùng liếc hắn một cái, nắm lấy tay tôi, sải bước rời đi.
Vừa rồi lúc những người đó dẫn tôi rời đi, tôi thừa dịp bọn họ không chú ý, gọi điện thoại cho Lục Dục Trạch.
Dọc theo đường đi, tôi dùng đủ loại cách báo vị trí của mình cho Lục Dục Trạch, sau đó tận dụng thời gian dụ Lâm Tiêu nói ra lời khinh thường Lục Dục Trạch.
Mọi thứ đúng như kế hoạch của tôi.
Bước vào sân trường, tôi cảm kích nói lời cảm ơn Lục Dục Trạch.
Lòng còn sợ hãi nói: “Cảm ơn cậu. Vừa rồi tôi thật sự rất sợ hãi, cho nên tùy tiện gọi một số, tôi không biết đó là cậu.”
“Tôi xin lỗi, làm phiền cậu rồi.”
Lục Dục Trạch móc từ trong ví ra hai ngàn đồng đưa cho tôi.
“Chút tiền này coi như nhận lỗi với cậu.”
“Cô ấy không hiểu chuyện, chuyện hôm nay cậu đừng để ở trong lòng.”
8.
Lục Dục Trạch thay Lâm Tâm Tâm xin lỗi tôi.
Cho dù Lâm Tâm Tâm nói những lời đó, Lục Dục Trạch vẫn sẽ hướng về cô ta.
Giống như kiếp trước, mỗi lần tôi và Lâm Tâm Tâm phát sinh mâu thuẫn, Lục Dục Trạch thường xuyên nói với tôi:
“Lâm Tâm Tâm không phải cố ý.”
“Cậu có thể đừng so đo như vậy được không, rộng lượng một chút.”
“Có phải cậu xem thường cô ấy không, tuy rằng gia cảnh cô ấy sống không tốt, nhưng đây không phải đều là bởi vì cậu cướp đi cuộc sống của cô ấy sao?”
「……」
Lục Dục Trạch từng nói tôi khinh thường Lâm Tâm Tâm, bây giờ lại vì Lâm Tâm Tâm muốn dùng tiền đuổi tôi đi.
Tôi cảm thấy buồn cười.
Nhưng tôi vẫn nhận tiền của hắn.
Tôi cần tiền, Trình Thành cũng cần.
Gần đây Trình Thành đang tham gia một dự án gây dựng sự nghiệp do trường học phát động, mỗi một phân tiền đều vô cùng quý giá.
Cậu ấy làm gia sư cho người ta, hai giờ mới được một trăm đồng.
Hai ngàn đồng bằng bốn mươi giờ của cậu ấy
Nếu như có số tiền này.
Cậu ấy có thể an tâm đi làm dự án.
Tôi tìm thời gian đưa tiền cho cậu ấy.
Trình Thành nhìn tôi, ánh mắt hoài nghi:
“Số tiền này ở đâu ra?”
Tôi cười nhìn cậu ấy: “Bán cậu cậu đi.”
Cậu ấy sửng sốt một chút, nở nụ cười.
“Bán rẻ như vậy?”
Trong mắt cậu ấy như chứa những ngôi sao lấp lánh.
Trong suốt lại cuốn hút.
Nhất thời tôi ngây ngẩn cả người, hồi lâu mới kịp phản ứng, vỗ nhẹ vai hắn, nói như đại gia:
“Cố gắng biểu hiện tốt cho tớ, như vậy cậu mới có thể có nhiều hơn nữa.”
Cậu ấy khẽ ồ một tiếng, khó hiểu nhìn tôi.
Lúc này tôi mới nói cho hắn biết, muốn hắn theo đuổi Lâm Tâm Tâm.
Cậu ấy ngơ ngẩn.
Trầm mặc một lát, tôi vừa định giải thích, cậu ấy lại gật gật đầu: “Được.”
“Tiểu Miên, tôi không biết vì sao cậu làm như vậy, nhưng tôi nghe lời cậu.”
“Tôi tin tưởng cậu.”
Ánh mắt cậu ấy nhìn tôi ôn nhu, lại kiên định.
Tin tưởng.
Lòng tôi có chút rung động.
Đã rất lâu rồi không có ai nói với tôi những lời này, từ sau khi Lâm Tâm Tâm trở lại Lâm gia, tôi luôn bị người người la mắng.
Tôi giải thích, không ai nghe.
Càng không có người tin tưởng.
Trình Thành là người duy nhất, nghiêm túc nói với tôi, sẽ tin tưởng tôi.
Lòng tôi bỗng nhiên liền rối loạn.
Ngày đó sau khi trở về, Trình Thành liền làm theo lời tôi nói.
Mọi thứ đều diễn ra rất tốt đẹp.
Mấy ngày nay tình cảm giữa Lâm Tâm Tâm và Lục Dục Trạch rất vi diệu, lần trước sau khi bị Lục Dục Trạch phát hiện ra bộ mặt thật, Lâm Tâm Tâm bắt đầu tìm mọi cách cứu vãn với Lục Dục Trạch.
Có nhiều lần tôi nghe bạn cùng phòng nói, cô ta lại đi tìm Lục Dục Trạch xin lỗi, ở dưới lầu phòng thí nghiệm của Lục Dục Trạch chờ nửa ngày, nhưng Lục Dục Trạch luôn lạnh nhạt, một chút cũng không để ý tới cô ta.
Thấy chờ hắn như vậy không phải cách, Lâm Tâm Tâm liền chặn con đường hắn phải đi qua, nhõng nhẽo cứng rắn, mặt dày mày dạn, nhưng Lục Dục Trạch vẫn chiến tranh lạnh với cô ta như cũ.
Trình Thành đúng lúc này, giống như thiên sứ xuất hiện bên cạnh Lâm Tâm Tâm.
Buổi tối cô ta ở dưới lầu chờ lâu, Trình Thành đưa cô ta về ký túc xá, khuyên nhủ cô ta.
Khi cô ta nổi giận, cũng sẽ từ từ làm cô ta vui vẻ.
Rất nhanh không đến mười ngày, trái tim của Lâm Tâm Tâm đã bị Trình Thành bắt được.
Nó hoàn toàn nằm trong dự đoán của tôi.
Đọc thêm nhiều truyện hay tại TruyenBiz.NetLâm Tâm Tâm ở trong gia đình trọng nam khinh nữ mười mấy năm, bản thân chính là thiếu tình yêu.
Cô ta chưa bao giờ thích Lục Dục Trạch.
Cô ta thích chỉ là vì muốn dùng Lục Dục Trạch để khiêu khích tôi.
Cho nên sự ôn nhu săn sóc, khắp nơi đều suy nghĩ về cô ta của Trình Thành trong nháy mắt khiến Lục Dục Trạch trở nên lu mờ trong mắt Lâm Tâm Tâm.
Mọi người nhanh chóng biết tin Lâm Tâm Tâm bỏ rơi Lục Dục Trạch tới với Trình Thành.
Nhiều lần, Lâm Tâm Tâm và Trình Thành đều qua đêm ở bên ngoài.
Mọi người đều đồn hai người họ xảy ra quan hệ.
Chỉ có tôi biết không có gì xảy ra với cả hai.
Lâm Tâm Tâm cùng Trình Thành xử lý dự án.
Nhưng đêm đó, lúc cổng ký túc xá sắp đóng, tôi nhận được điện thoại của Lục Dục Trạch.
Đầu dây bên kia, giọng hắn khàn khàn nói:
“Lâm Miên, tâm trạng tôi không tốt, có thể tới uống với tôi không?”
9.
Khung cảnh bên trong tai nghe rất ồn ào, tôi đoán ra, hắn hẳn là đang ở quán bar.
Tôi cầm áo khoác, ra cửa, cầm địa chỉ hắn nói, đón xe đến một quán bar cách trường học rất xa.
Lúc tôi đến Lục Dục Trạch đã uống một chai rượu, cả người say khướt, đắm mình trong sô pha quán bar, trong tay còn cầm một ly rượu.
Nhìn thấy tôi, hắn hướng vị trí bên cạnh vỗ vỗ.
“Ngồi đi.”
Tôi hỏi hắn: “Tiền trên người có đủ tính tiền không? Tôi không có nhiều tiền như vậy, sẽ không giúp cậu trả tiền.”
Khuôn mặt nghiêm túc của hắn đột nhiên nở nụ cười, đôi mắt đen lạnh nhạt dường như cũng ấm hơn vài phần.
“Tôi là loại người đó sao?”
Tôi không nói gì, hắn lại nói: “Đã thanh toán trước rồi, ngồi đi.”
Lúc này tôi mới ngồi xuống bên cạnh hắn.
Hắn lại rót cho tôi một ly rượu trắng.
“Uống với tôi một chút, được không?”
Tôi lắc đầu: “Tôi không biết uống rượu.”
Tôi nói dối.
Tôi biết uống rượu, tửu lượng cũng rất tốt.
Nhưng hắn không thích, hắn thích Lâm Tâm Tâm không biết uống rượu.
Tôi vẫn nhớ lần đó, cha mẹ vì Lâm Tâm Tâm, mắng tôi đến bể đầu, bảo tôi cút khỏi nhà.
Hôm đó, tâm trạng tôi khó chịu muốn chết, đi ra ngoài uống rượu, đêm đó say như chết, mơ mơ màng màng gọi điện thoại cho hắn.
Giọng điệu hắn ghét bỏ nói:
“Lâm Vãn Vãn, nào có một nữ sinh đêm hôm khuya khoắt chạy ra ngoài uống rượu?”
“Cậu như vậy cùng những phụ nữ không đứng đắn kia có cái gì khác nhau?”
“Cậu tự nghĩ cách trở về đi, tôi còn có chuyện phải làm, không có thời gian chơi với cậu.”
……
Đêm đó tôi nôn mười mấy lần, ngất xỉu ở đầu đường, ngày hôm sau ở ven đường vì lạnh mới tỉnh lại.
Vài người quay video lại, lấy tôi làm trò hè đăng lên mạng.
Tôi đã phải chịu đựng những cơn thịnh nộ và chế giễu trên mạng.
Mà khi đó, hắn đang cùng Lâm Tâm Tâm ăn tết.
Lúc này, Lục Dục Trạch dường như có chút thất vọng:
“Cũng đúng, con gái không uống rượu cũng tốt.”
“Lúc trước tôi quen biết…… Quên đi, không nói nữa.”
Hắn lại uống một ngụm rượu, nuốt lời xuống.
Tôi biết hắn muốn nói gì.
Người hắn muốn nói tới là tôi, Lâm Vãn Vãn.
Trước kia khi hắn nhắc tới tôi trước mặt Lâm Tâm Tâm, đều là ánh mắt vừa ghét bỏ vừa chán ghét.
Hiện tại, ngay cả nhắc cũng không muốn nhắc.
Tôi không cố chấp với những lời này của hắn, đi thẳng vào chủ đề:
“Cậu là bởi vì Lâm Tâm Tâm, cho nên mới tâm tình không tốt sao?”
Hắn nghiền ngẫm nhìn tôi.
“Chẳng lẽ cậu một chút cảm giác cũng không có?”
“Không phải cậu rất thích người đàn ông kia sao?”
Hắn nói là Trình Thành.
Ngày khai giảng Trình Thành đối với tôi biểu hiện ân cần như vậy, mơ hồ tất cả mọi người ngầm thừa nhận chúng tôi đang yêu nhau.
Nhưng hiện tại Trình Thành và Lâm Tâm Tâm ở cùng nhau, liên lạc giữa tôi và Trình Thành càng ngày càng ít.
Tất cả mọi người sẽ cảm thấy, Trình Thành bỏ tôi, bám lấy Lâm Tâm Tâm bạch phú mỹ này.
Trong mắt những người họ, người thất tình không chỉ có Lục Dục Trạch, còn có tôi.
“Nam sinh cậu thích ở cùng một chỗ với nữ sinh khác, cậu một chút cũng không có cảm giác sao?” Lục Dục Trạch hỏi tôi.
Tôi cười giễu một tiếng.
“Trước khi nó chưa thành hiện thực, bất kỳ lời thề non hẹn biển tình yêu nào, đều là đùa giỡn.”
Giọng nói của tôi, mang theo sự u oán, oán hận.
Lục Dục Trạch quay đầu, dường như đang nghiền ngẫm những lời này.
Nửa ngày, hắn mới ngồi dậy, cười một tiếng.
“Tuổi còn nhỏ, nhìn lại rất thông suốt.”
Mặt mày tôi hơi thu lại, bắt đầu nói với hắn về gia đình nghèo khó của tôi, bởi vì nghèo khó, cha thì mất sớm, còn có mẹ phải làm bảo mẫu…
Những trải nghiệm đau khổ thuộc về Lâm Miên này, tôi đã nói rất nhiều lần, nhưng hắn vẫn không ngại nghe.
Hắn giống như trời sinh bệnh hoạn, thích nghe người khác kể khổ.
Giống như, sự khó khăn của hắn mới có thể trở nên bé nhỏ không đáng kể.
Hắn gọi người phục vụ và rót cho tôi một ly nước trái cây.
Hắn cũng bắt đầu nói nhiều hơn một chút.
Hắn nói cho tôi biết quán bar đều là trả tiền trước, nói cho tôi biết thực lực rất quan trọng, không có thực lực, chung quy sẽ bị người ta vứt bỏ.
Hắn từ tôi rồi nói đến chính mình, cuối cùng lại nói đến Trình Thành, từ trong miệng tôi dò xét quá khứ tôi và Trình Thành quen biết, sở thích của Trình Thành, cùng với hạng mục Trình Thành hiện tại bắt tay vào làm.
Tôi biết, hắn là muốn xuống tay với Trình Thành.
Nhưng tôi cần thời gian, tạm thời không thể để chuyện này xảy ra.
Để lại một bình luận
Bạn cần Đăng nhập để gửi bình luận.