4.
Thân phận Cố Dục Trạch có chút đặc biệt, hắn là con riêng của Cố gia.
Cố gia là danh môn Bắc Kinh, vì thanh danh liền đưa hắn đến Lục gia – là bạn tốt của cha Cố, cha Lục nuôi hắn lớn lên, mãi cho đến năm hắn mười lăm tuổi cha Cố qua đời vì bệnh, hắn mới được đón về Cố gia.
Nhưng đối với người bên ngoài hắn vẫn là người nhà họ Lục.
Chỉ có người trong giới mới biết hắn tên là Cố Dục Trạch.
Tôi biết quá khứ của hắn, sau khi yêu nhau, để thể hiện sự đặc biệt của hắn đối với tôi, hắn thường xuyên bảo tôi gọi hắn là Cố Dục Trạch hoặc là Dục Trạch.
Tôi hít một hơi khí lạnh, chỉ chỉ vào trong ký túc xá: “Bạn học, ngại quá, tôi muốn vào trong.”
Hắn nhìn chằm chằm tôi vài giây, đôi mắt đen nhìn thẳng vào tôi, dường như muốn nói điều gì đó.
Một lát sau dường như không thấy điều mình muốn.
Ánh mắt hắn trở về vẻ lạnh lùng như xưa, dời tầm mắt nghiêng người vào ký túc xá.
Tôi thở phào nhẹ nhõm đi theo vào cửa.
Lục Dục Trạch vừa đến, trong ký túc xá càng náo nhiệt cũng càng chật chội.
Nữ giúp việc giúp Lâm Tâm Tâm trải giường, thu dọn đồ đạc cho cô ta.
Lâm Tiêu vỗ vai Lục Dục Trạch.
“Hôm nay Tâm Tâm khai giảng, sao bây giờ cậu mới đến?!”
“Vừa rồi làm thí nghiệm chậm trễ chút thời gian, thật ngại quá.”
Lục Dục Trạch xin lỗi Lâm Tâm Tâm.
Thái độ chân thành.
Nhưng trước đây tôi đã đợi hắn rất nhiều lần, hắn đến muộn nhưng chưa bao giờ giải thích với tôi.
Nếu tôi hỏi quá nhiều sắc mặt hắn sẽ trở nên không tốt, nên tôi chỉ có thể ngậm miệng.
Lâm Tâm Tâm xua tay: “Không sao, Dục Trạch vốn bận rộn nhiều việc, bảo cậu tới đã làm phiền cậu rồi.”
“Không phiền, sau này có việc gì có thể đi tìm tôi.”
Lục Dục Trạch nói xong, liếc nhìn đồng hồ:
“Đã tới giờ trưa rồi, đi tôi mời hai người bữa cơm.”
“Được thôi.”
Lâm Tiêu vỗ vỗ vai hắn.
Lâm Tâm Tâm đột nhiên nhớ tới cái gì nhìn thoáng qua Trình Thành bên cạnh tôi, lại nhanh chóng dời tầm mắt nói với mấy nữ sinh khác trong ký túc xá:
“Đúng lúc hôm nay là ngày đầu tiên khai giảng, chúng ta cùng đi đi, thuận tiện nói chuyện một chút.”
“Tôi mời, Tiểu Miên, em dẫn bạn em đi cùng đi.”
Lâm Tâm Tâm lại gọi riêng tôi và Trình Thành.
Hẳn là có ẩn ý.
Trong lòng tôi mỉm cười nhìn về phía Trình Thành bên cạnh.
Trình Thành giúp tôi thu dọn đồ đạc xong, đang kiểm tra xem có thiếu xót gì hay không, nghe vậy lạnh nhạt từ chối:
“Cảm ơn, tôi không đi được.”
“Tiểu Miên, tớ dọn xong hết rồi, tớ về trước đây, có chuyện gì thì gọi cho tớ.”
Nói xong, Trình Thành đứng dậy rời đi, từ đầu đến cuối không hề liếc Lâm Tâm Tâm một cái.
Sắc mặt Lâm Tâm Tâm có chút thay đổi.
Tôi không để ý đến sắc mặt của cô ta, cũng từ chối để ý.
Đứng dậy đi tiễn Trình Thành.
Lúc ra cửa, tôi nhận ra thần sắc Trình Thành có chút không đúng.
Không chỉ như thế, kỳ thật ngay cả giọng nói lúc nãy của cậu ấy cũng có chút không thích hợp.
Đây là lần đầu tiên tôi nhìn thấy vẻ mặt lạnh lùng của cậu ấy.
Tôi hỏi cậu ấy làm sao vậy, lần đầu tiên cậu ấy im lặng không nói, một lúc lâu mới nói với tôi:
“Tiểu Miên, mặc dù tớ không thể lúc nào cũng ở bên cạnh cậu, nhưng nếu có người bắt nạt cậu, cậu cứ nói cho tớ biết.”
“Dù phải trả giá thế nào, tớ cũng sẽ giúp cậu.”
Ngữ khí của cậu ấy rất nghiêm túc.
Đột nhiên tôi cảm thấy hình như cậu ấy biết điều gì đó.
Về Lâm Tâm Tâm.
Hoặc là Lâm Miên.
Nhưng tôi hiện tại đã mất đi một phần kí ức của Lâm Miên, cho nên không biết được.
Đưa Trình Thành xuống lầu trở về, người trong ký túc xá đã trống không.
Nhờ bữa ăn này mà quan hệ của Lâm Tâm Tâm và những người khác càng thân hơn.
Trở lại ký túc xá, Lâm Tâm Tâm lấy ra mấy cây son môi hàng hiệu đóng gói hoàn hảo, bắt đầu tặng quà.
Lúc đưa đến chỗ tôi, Lâm Tâm Tâm cầm cây son cuối cùng, dừng lại một chút.
Cố ý nói với tôi: “Thật ngại quá, Lâm Miên, tớ không ngờ cậu giản dị như vậy, màu son môi này có chút đậm, tớ cảm thấy không hợp với cậu.”
“Tớ nhìn bộ dáng bây giờ của cậu, đại khái cũng không cần thứ này.”
Lâm Tâm Tâm châm chọc nhìn tôi, giơ tay ném son môi vào thùng rác.
Khiêu khích và chán ghét trắng trợn.
Những người khác thấy thế, chỉ cười hả hê, ánh mắt mang theo ghét bỏ cùng khinh bỉ.
Tôi sửng sốt một lát.
Trong nháy mắt thậm chí cho rằng Lâm Tâm Tâm nhận ra tôi.
Nhưng không phải.
Tôi đã chết rồi.
Hơn nữa, Lâm Tâm Tâm đối với tôi trước kia, thái độ sẽ càng kém, mỗi lần nhìn thấy tôi, trên mặt không có biểu cảm gì, nhưng ánh mắt lại hận không thể khiến cho tôi chết đi.
Lúc này, cô ta càng chán ghét hơn.
Nhưng chẳng bao lâu tôi đã phản ứng lại.
Lâm Tâm Tâm ở trong gia đình nghèo khó mười mấy năm, bình thường bị châm chọc và xem thường không ít, cô ta vất vả lắm mới thoát khỏi nghèo khó, cho nên chán ghét người nghèo.
Đơn giản mà nói đó là một loại bệnh tâm lý, hội chứng rối loạn căng thẳng.
Đọc thêm nhiều truyện hay tại TruyenBiz.NetGiống như người suýt chết đuối sẽ sợ nước.
Mấy nữ sinh khác tuy gia đình không hiển hách, nhưng cũng là gia đình khá giả ở Bắc Kinh.
Cho nên tôi liền trở thành cái đinh trong mắt cô ta.
Nhưng sau này tôi mới biết không chỉ có thế.
Ngày đó trên đường cùng Trình Thành trở về, Lâm Tâm Tâm nói bóng nói gió hỏi thăm được phương thức liên lạc của Trình Thành.
Nhưng Trình Thành không để ý tới cô ta.
Lâm Tâm Tâm tức giận, liền đổ oán khí lên đầu tôi.
Thời gian sau, sự chán ghét của Lâm Tâm Tâm đối với tôi cũng càng ngày càng tăng lên.
Cô ta sẽ cố ý lấy tiền làm nhục tôi, sai khiến tôi đi làm một ít chuyện, tôi không để ý tới cô ta liền bắt đầu cô lập tôi, ở sau lưng mắng tôi là nhà quê, nói tôi không hòa đồng.
Còn có người bởi vì gia cảnh nghèo khó của tôi, suy đoán phẩm hạnh của tôi.
Tôi biết những thứ này đều là do Lâm Tâm Tâm làm.
Có lần tôi đang đi trên đường, có một nam sinh đi tới, động tay động chân với tôi, cười gian hỏi tôi muốn bao nhiêu tiền để bán mình cho hắn.
Trong khoảnh khắc đó nỗi sợ hãi trong đầu tôi đã lên đến đỉnh điểm.
Cũng chính vào lúc đó trong đầu Lâm Miên, đột nhiên tôi thấy được bóng dáng Lâm Tâm Tâm chợt lóe lên.
Một màn tôi bị quấy rầy đúng lúc bị Trình Thành chạy tới nhìn thấy, Trình Thành rất phẫn nộ, túm lấy cổ áo nam sinh kia, đánh một quyền vào mặt hắn ta, hai người đánh nhau.
Vì thế Trình Thành thiếu chút nữa bị nhà trường xử phạt.
Cũng may thành tích của cậu ấy xuất sắc, được giáo viên yêu quý, dưới sự bảo vệ của giáo viên chỉ cảnh cáo cho xong việc.
Nhưng sau lần đó, Trình Thành càng ngày càng chú ý tới tôi, sợ chuyện đó lại một lần nữa xảy ra.
Cũng bởi vậy Lâm Tâm Tâm càng chán ghét tôi.
Cuối cùng, cô ta nhịn không được ra tay với tôi.
Hôm nay, khi tôi vừa trở về từ chỗ làm thêm.
Hình Hinh trong ký túc xá rất thân với Lâm Tâm Tâm hùng hổ đi tới trước mặt tôi.
“Lâm Miên, cậu nghèo đến điên rồi sao? Cái gì cũng trộm, mau giao máy tính của tôi ra đây!”
Những nữ sinh khác cũng lòng đầy căm phẫn nhìn tôi, mồm năm miệng mười nói gì đó.
Lâm Tâm Tâm thì nhàn hạ ngồi trên ghế bên cạnh, ánh mắt nhìn tôi tràn ngập khiêu khích.
Tôi nhanh chóng hiểu chuyện gì xảy ra, ném túi vải lên bàn.
“Tôi không lấy đồ của cậu.”
“Ai tin! Ký túc xá này ngoại trừ cậu, ai còn thiếu tiền?”
“Thiếu tiền nên muốn trộm đồ của tôi sao?”
Giọng tôi lạnh nhạt: “Trước khi vu khống, phải có chứng cứ.”
Tôi vừa dứt lời, một nữ sinh cười lạnh, chất vấn:
“Có người tận mắt nhìn thấy buổi chiều cậu lén lút vào ký túc xá, lúc đó tất cả mọi người đều không có trong phòng, chỉ có một mình cậu trở về, cậu nói không phải cậu trộm, vậy còn có thể là ai?”
Buổi chiều là tiết thể dục, có người đột nhiên hắt nước lên người tôi, toàn thân tôi ướt đẫm, chỉ có thể trở về thay quần áo.
Lúc ấy tôi không để ý, cho rằng có người cố ý trêu cợt tôi, lại không nghĩ tới……
Tôi ngước mắt nhìn Lâm Tâm Tâm, quả nhiên thấy nụ cười đắc ý của cô ta.
Cô ta chính là muốn vu oan hãm hại tôi.
Tôi trầm mặc không nói, mấy người nhận định tôi á khẩu không trả lời được.
Càng ngày càng kiên định nói là tôi lấy.
Hình Hinh sốt ruột nói với tôi: “Trên đó còn có bài tập cuối tuần này của tôi, ngày mai phải nộp rồi, Lâm Miên, cậu mau lấy ra cho tôi, tôi cho cậu nửa số tiền được không?”
“Dựa vào cái gì cho cậu ta một nửa, cậu đây là đồng tình với hành động của cậu ta sao.”
“Đúng vậy, Lâm Miên, cho cậu thêm một cơ hội, mau lấy đồ ra, nếu không tôi sẽ báo cảnh sát.”
Tôi cười lạnh: “Vậy cậu báo cảnh sát đi.”
“Cậu…..”
Hình Hinh tức giận muốn lấy điện thoại di động.
Lúc này, Lâm Tâm Tâm đứng lên, nụ cười dịu dàng, tâm cơ bên trong lại như rắn độc.
“Không cần phiền toái như vậy, có lấy hay không, lục soát một chút không phải sẽ biết sao?”
“Hình Hinh, hôm nay máy tính của cậu vừa mất, khả năng bị bán đi rất thấp, nói không chừng bây giờ còn ở ký túc xá.”
Cô ta vừa nói như vậy, những người khác trong nháy mắt như đã hiểu.
Liền kéo mạnh người tôi ra, bắt đầu lục lọi đồ đạc của tôi.
Lấy chìa khóa từ trong túi ra, mở cửa tủ của tôi.
“Tìm được rồi.”
Ai đó từ trong tủ quần áo của tôi lôi ra một chiếc máy tính.
Hình Hinh lập tức tiến lên, nhìn xong đó liền kích động nói: “Là laptop của tôi.”
“Quả nhiên là cậu trộm, cậu mỗi ngày đi sớm về trễ, tôi còn tưởng rằng cậu thật sự đi làm thêm, không nghĩ tới là đi trộm đồ!”
“Mọi người mau kiểm tra xem mình có mất thứ gì không.”
“Nói đến đây, tôi nhớ hai ngày trước tôi cũng mất một chai nước hoa.”
“Đúng rồi, tôi cũng mất đồ.”
「……」
Cả phòng nhốn nháo, động tĩnh lớn ngay cả những phòng khác đều nghe được, nhao nhao chạy đến xem náo nhiệt.
Lâm Tâm Tâm đứng ra, giọng nói dịu dàng, đau lòng nói với tôi: “Không ngờ Lâm Miên nhìn cậu ngay thẳng, dù bình thường không thích nói chuyện, nhưng không ngờ sau lưng cậu lại làm loại chuyện này.”
“Máy tính là đồ đắt tiền, nếu Hình Hinh thật sự muốn báo án, số tiền cũng đủ để cậu bị giam nửa tháng.”
“Nhưng dù bị giam giữ bao lâu, đây cũng là tội phạm và sẽ bị ghi vào hồ sơ của cậu sau này.”
“Lâm Miên, cậu nghĩ cho kỹ, một là để chúng tôi báo cảnh sát, hay là cậu chủ động đi tìm giáo viên thừa nhận sai lầm, chủ động rời khỏi trường học.”
Hình Hinh cũng nổi giận đùng đùng hỏi tôi:
“Lâm Miên, nhân chứng vật chứng đều có, bây giờ cậu còn gì để nói nữa?”
Tôi thấy tình hình không ổn, bắt đầu đứng dậy.
Từ trong tủ quần áo lấy ra camera đã đặt trước.
“Tôi không có gì để nói, lấy đoạn phim này xem lại tình huống lúc đó đi.”
Để lại một bình luận
Bạn cần Đăng nhập để gửi bình luận.